&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Bạn Thân Là Con Trai&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 26: Y ly ke u




Minh sợ nhất Đơn ở điểm gì? Xin trả lời, là cái độ ngây thơ đến đáng ghét của nó!

Minh ngồi ở nhà Thành, khó chịu xoa đầu. Bên dưới bàn là la liệt những giấy tờ thủ tục tuỳ thân. Thành đang cầm đống giấy tờ đó lên xem xem, chỉ vào vài chỗ cần lưu ý. Được một lát Thành đặt giấy xuống, cầm lon coca trên bàn lên uống một hơi.

-Mày chắc chắn là muốn đi sớm một năm chứ?

Cậu liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Minh, Minh chỉ thản nhiên gật đầu. Người bất ngờ hiện tại là Minh, cậu không ngờ người bạn mà bố mình nói đến lại là bố của Thành. Thành cũng sẽ đi du học khi học hết cấp II, bố Dạ dự định sẽ gửi gắm Minh qua đó cùng Thành. Thành cũng đã biết việc Minh tính đi du học từ lâu, vậy mà cậu ta lại tỏ ra như không biết gì cả.

-Nhìn thì tưởng là muốn học sớm về sớm, xem kĩ mới thấy đi sớm 1 năm là có tính toán cả.

Thành vắt chéo chân, mặt lạnh tanh chuyên kênh tivi nói. Minh chống tay lên cằm, nhìn bạn của cậu ta trong bộ dáng kia. Ha, cái gì mà Thành đáng yêu Thành cute? Nghĩ đến bộ dáng của cậu ta khi ở gần Đơn là lại muốn đấm cho một phát, nhất là Đơn lại luôn miệng kêu Thành dễ thương nữa, giờ trông xem, tất cả chỉ là giả bộ! Tuy Minh không rõ Thành vì cớ gì phải làm bộ làm tịch trước mặt Đơn nhưng xem ra con người này cũng chả đơn giản.

-Mày chơi với bọn tao, có bao nhiêu phần là thật lòng?

Minh hỏi, khoé miệng hơi kéo lên. Hai cậu quý tử con nhà đại gia một mình độc chiếm cả phòng khách, xung quanh vắng tang không có bóng người. Các cô chiêu cậu ấm con nhà thương nhân từ khi sinh ra đã phải nắm một kĩ năng, đó là kĩ năng giao tiếp. Từ bé họ đã được bố mẹ chỉ định phải chơi với ai, tạo quan hệ với ai, mối quan hệ đó sẽ là tiền đề cho quá trình trưởng thành của họ sau này. Hơn nữa, quen biết rộng sẽ dễ dàng hơn trong việc hợp tác, nhất là khi hoạn nạn sẽ tìm kiếm được nguồn để vay vốn. Nhóm của Đơn ngoại trừ Đơn là con nhà giáo ra thì Thanh, Minh, Thành đều là con thương nhân của các công ti có tiếng hết. Ba đứa kia không ai bảo nhưng cũng ngầm nghĩ bọn họ chơi với nhau chắc chắn có sự can thiệp của quan hệ thương nhân, chỉ có Đơn là vô tư hồn nhiên không biết cái gì cả.

Nhưng thực ra ba đứa kia mới là người nghĩ lầm, chính Đơn đã kết nối những mối quan hệ này lại, không phải do cái thứ kĩ năng thương gia kia.

-Chà, ai mà biết được?

Thành cười cợt xếp gọn đống giấy tờ rải rác nói, dây headphone của cậu ta lủng lẳng trên người. Cậu trầm tư suy nghĩ. Ừ, suy cho cùng chơi với bốn đứa này đều là có chủ đích, nhưng thật sự là vậy sao? Chả nhẽ lần đầu gặp Đơn, quyết định giúp Đơn, cũng là do quan hệ sau này hết? Đơn là con nhà giáo không có gì nổi trội, kết thân với cô để làm gì cơ chứ? Thành thở dài ngồi ngửa ra sau, đặt tay lên trán.

Cậu thật sự vô tình đến vậy sao?

Tất cả chỉ là giả sao?

Vậy do đâu mà sự giả tạo này lại vui vẻ đến thế?

Minh mặc kệ cho Thành trầm tư, đứng dậy bỏ về. Cậu nhếch mép cười nửa miệng. Gì thì gì, chỉ có điều cậu biết rõ sức hút của con hàng xóm. Cái nụ cười dịu dàng như gió xuân kia là sức hút mạnh mẽ nhất, hấp dẫn đến nỗi Thành không hiểu tại sao bản thân bị hút vào. Cả cậu cũng vậy, mà Thanh cũng thế. Chơi với nhau có bao nhiêu thật lòng? Ba đứa cậu Thanh Thành có thể không chắc, nhưng Đơn, bọn nó có thể giả chơi với cô được sao?

Rõ ràng cả ba đã bị con nhóc kia vô thức lôi vào cái vòng xoáy tình bạn không cần thiết này rồi.

***

Minh và Thành đứng trong phòng vệ sinh nam của trường nói chuyện, rõ ràng đây là chuyện bí mật cần giấu, không thì đã đường đường chính chính nói trước mặt mấy đứa kia.

Ngân đang rửa tay ở phòng kế bên thì nghe được tiếng cạch cửa, tiếp đó là tiếng bước chân bên phía nhà nam. Ngân đang định bước ra, bỗng nhiên tiếng động bên kia làm cô ta phải dừng lại.

-Thủ tục đã xong hết rồi, năm học này mày lại đứng nhất khối thì việc nộp hồ sơ sẽ dễ dàng hơn!

-Ừ, nhưng mà tao đi trước khi hết năm.

-Mày không định nói cho con Đơn biết là mày sẽ đi sao?

Nguyễn Giản Đơn? Là Minh đang nói sao? Ngân bất giác mở to mắt, nín thở lắng nghe đoạn đối thoại.

-Tao mà nói… nó không khóc loạn nhà lên mới lạ…

-Cũng đúng! À này, nghe bố mày bảo gia sư đã kèm cho mày hết chương trình lớp 9 rồi à?

-Ừ, học để còn thi cấp III bên đó.

-Tao đến giờ vẫn không hiểu mày cấu tạo từ cái gì mà học hành thánh thế.

Đoạn phía sau căn bản không lọt tai Ngân, trong đầu cô chỉ vang lên vài từ “Minh đi du học”. Chợt mắt Ngân loé lên, đầu nảy ra ý tưởng gì đó. Cô thản nhiên lau tay vào khăn, vui vẻ lăn xe ra ngoài.

Tin tức Minh đi du học đến tai Linh, đi kèm theo đó là yêu cầu cuối cùng của cô em gái thân thương. Anh mới đầu nghe điều này với cái kế hoạch của con em mình liền cảm thấy chẳng liên quan, mãi sau mới biết đầu của nó vốn cũng chẳng đơn giản, mới đấy mà đã lập được chi tiết kế hoạch, ý tưởng tác chiếc đâu ra đấy, còn chuẩn bị cả lời thoại. Mẹ kiếp, may là anh làm việc với nó đây là lần cuối, nếu không chỉ sợ chính mình sẽ bị nó tính kế lúc nào chẳng hay.

Linh bấm máy chơi game, nghe thuyết giảng một lúc rồi gật đầu đồng ý trước con người đầy mưu tính kia.

Sáng hôm sau, Linh tìm gặp Minh. Minh bị anh ta gọi ra có chút khó chịu, tuy nhiên ngoài mặt vẫn lộ vẻ bình thản, hỏi:

-Anh tìm tôi có chuyện gì?

Nhìn cái dáng đứng kiêu ngạo kia, Linh ngứa hết cả mắt. Cũng phải thôi, người ta đứng nhất khối, đâu có như anh, tháng nào cũng hạnh kiểm khá với trung bình. Linh nín nhịn, quay qua dựa vào lan can, lảng đi hướng khác.

-Tao biết mày định đi du học.

Vừa dứt lời mặt Minh đã tối sầm lại. Cậu tức giận, cậu sợ anh ta sẽ nói chuyện này cho Đơn:

-Anh nghe ở đâu?

-Trong nhà vệ sinh nam.

Đầu Minh loé lên vài ý nghĩ. Vô lí, rõ ràng không thấy có ai lúc đó, đã kiểm tra hết tất cả các buồng rồi mà! Giọng Minh trở nên nặng nề, mắt tối đen, cậu rầm rì:

-Đúng vậy, tôi mong anh không mách lẻo cho ai biết.

Nói rồi toan bỏ đi nhưng lại bị Linh giữ lại. Linh nhìn Minh, tỏ vẻ không cam lòng mà hét:

-Mày đi rồi ai bảo vệ nó? Mày định để tao bắt nạt nó tiếp à?

Minh lưỡng lự, bần thần đứng yên, Linh phía sau buông tay ra. Linh nói phải, cậu đi rồi ai chăm sóc Đơn? Cái con nhóc ngây thơ kia chả nhẽ cứ như vậy bị người ta úp sọt sao? Thành thì đi với cậu, còn Thanh liệu có bảo vệ được Đơn không? Hai đứa con gái chân yếu tay mềm có thể làm được cái gì? Tay Minh siết chặt lại, cảm nhận được lời nói của Linh rõ là có ý tứ.

-Anh muốn gì?

Quả nhiên…

-Làm một giao kèo nhỏ, được không?

***

Mọi chuyện cứ vậy trôi qua, việc ở trên trường hay ở nhà cũng đều diễn ra bình thường, Đơn vẫn không mảy may hay sắp tới sẽ diễn ra sự kiện lớn gì.

Đợt này những bạn đội tuyển đều phải ôn dồn dập. Mấy đứa nhóm Đơn đều đã qua vòng quận, đang gấp rút chuẩn bị cho vòng thành phố. Đơn dạo này đặc biệt bận rộn vô cùng, con nhóc học thuộc nhanh như cô còn phải bỏ cả tiểu thuyết để vùi đầu vào học văn là đủ hiểu như thế nào rồi đấy!

Bốn đứa tụ tập ở canteen, trên tay Đơn cầm tập đề cương, lẩm bẩm học. Minh thì sướng rồi, thi Toán với Cờ Vua, toàn là môn trí óc, với trí thông minh của nó thì chả phải học cái gì. Thanh với Thành còn nhàn hơn, Tiếng Anh với chúng nó gần như được coi là tiếng mẹ đẻ, không làm được bài thì nghỉ học luôn đi! Ba đứa con đại gia thảnh thơi vắt chân mút chùn chụt đồ uống, nhìn chăm chăm cô em út của nhóm.

-May tao không thi Văn, thi văn khổ vãi nồi!

Thành run sợ nhún vai, đặt chai Ice xuống bàn rồi thò tay bốc một miếng bim bim bỏ vào miệng. Thanh thở dài cắm ống hút vào chai nước cam, vừa cắm vào đã bị Thành chửi cho té tát.

-Con dở, tu mịa luôn đi còn cắm ống hút vào làm gì?

-Mày điên à, người ta phải uống nước có lịch sự, éo ai tu như mày, mất thẩm mĩ!

-Tổ sư, thích không?

-Thích!

Lại chí cha chí choé, ầm hết cả trời. Đơn khẽ mỉm cười, cầm hộp sữa lên mút. Bọn này ấy à, ngày cãi nhau vài trận mà toàn cãi vì mấy chuyện đâu đâu, dễ thương vô cùng. Minh bên cạnh nhìn Đơn từ nãy đến giờ không dứt ra được, nghĩ tới việc chưa đầy hai tháng nữa cậu phải xa nó là lại thấy rùng mình. Nhớ đến điều kiện Linh đưa ra, Minh bất giác nhíu mày.

Cậu… không còn nhiều thời gian nữa…

Phải làm thôi! Trước khi đi phải thú thật cảm xúc của mình với nó!

Minh đã nghĩ vậy, và thế là cái quá trình dở khóc dở cười của cuộc đời Minh nó đã diễn ra như thế này…

Ôn đội tuyển thật sự là vất vả phát kinh lên được. Đơn ngày ngày đi sớm về muộn, tối nào cũng thấy đèn phòng sáng đến 11 giờ đêm. Mấy đứa không thấy Đơn online facebook cũng lo lo lắng lắng, inbox team Đơn cũng không rep một câu. Bọn nó thấy thương Đơn, tự giác sáng sáng chiều chiều mua đồ ăn bồi bổ cho con bé. Đơn đối với sự chăm sóc này âm thầm cảm động, véo má mỗi đứa một phát, hứa khi nào thi xong sẽ làm đại tiệc bánh kem khiến Thanh với Thành phải hoan hô lớn.

Trưa nắng chói chang, Đơn thầm nghĩ chiều lại phải học 1 ca đội tuyển nên không về. Cô cầm tiền định bụng chạy ra canteen mua suất cơm, nhưng vừa đến cửa lớp liền bị cánh tay ai đó kéo lại.

Chìa ra trước mặt cô là một bông hồng đỏ thẫm.

-Minh?

Giờ này học sinh cả sáng cả chiều đều không học, hành lang dài vắng tanh chỉ còn mỗi Minh và Đơn. Mấy đứa ở lại giống Đơn đã đi xuống ăn trưa hết rồi, bụng Đơn sôi lên, không nhanh lên cô sẽ chết đói mất.

-Minh, sao thế?

Đơn cầm lấy bông hồng, đưa tay sờ lên trán Minh. Lạ thật, mặt rõ ràng là đỏ mà sao không thấy sốt nhỉ? Cảm nhận một chút nhiệt độ bên ngoài, trời cũng hửng nắng nhưng không nóng mà, làm gì đến nỗi nắng nóng da chứ? Đơn không biết người kiêu ngạo như Minh hiện tại còn đang phải cúi đầu xuống, đủ thấy cậu ta đang cuống thế nào. Nhưng Minh là ai chứ? Xấu hổ lắm ấy nhưng vẫn cố làm mặt lạnh lùng. Cậu ngoảnh đi giấu giếm sự lúng túng, thờ ơ hỏi Đơn:

-Đố biết hoa này nghĩa là gì?

Hoa hồng đỏ thì còn có thể mang ý nghĩa gì nữa? Nhưng Đơn lúc này đã đói lắm rồi, đầu óc mụ mị quên hết cả trời trăng mây gió, mông lung đáp:

-Bông hoa này có nghĩa là…

-Là…?

-Là tao…

-Tao?

Minh mong chờ, mắt sáng lên.

-Nghĩa là tao đói rồi. Mình đi ăn đi?

Tụt… Cảm xúc của Minh tụt không có lối phanh. Cậu tức giận tiến tới bẹo hai bên má con hàng xóm khiến nó la lên oai oai, hùng hổ:

-Nào thì đói, nào thì đi ăn! Đi, ra canteen, tao sẽ gọi cho mày 2 suất, mày mà không hốc hết thì tao sẽ nhồi vào mồm mày!

Tức quá hoá rồ, lôi con hàng xóm đi xềnh xệch.

Lại một hôm khác, vào buổi tối thứ 5, Đơn cảm thấy mình off quá lâu nên tính bật điện thoại lên xem inbox thư giãn một chút. Truy cập được vài phút thì thấy tin nhắn của Minh gửi tới, nguyên văn như này:

“Ê, snoakabosnahoznaoaabvfkapapqtaothichmaynxkxoslanankalpqpqpqnmzj!”

Đơn hoang mang không hiểu Minh nó vừa nhắn cái gì, nhăn mày trả lời:

“Mày nói cái gì đấy?”

“Qtoeengsbcuxoapqvtaothichmaynhieulambsowgsklspbgoxnaoqnoa”

“Làm ơn Minh thân yêu, mình học mấy bài văn toàn chữ đã mệt lắm rồi. Nói tiếng người đi…”

Đơn mệt mỏi ngã kềnh ra giường, bên kia đã thấy hiển thị thêm vài tin nhắn tới tấp:

“Mày không hiểu?”

“Thật sự không hiểu?”

“Không hiểu một tí gì?”

Đơn bối rối cười trừ, ừ một cái. Bên kia lập tức sổ một tràng:

“IQ mày bao nhiêu thế?”

“Ngu!”

“Quá ngu!”

“Ngu như bò!”

“Ngu hơn cả bò!”

Và ABCXYZ các tin nhắn spam để miêu tả về độ ngu của cô. Đơn điên, block. Minh ở phía nên kia tẽn tò ôm đầu nhìn dòng chữ hiển thị.

“Bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này”

Thật sự là đắng và cay.

Và cứ như vậy, bạn Minh chúng ta dù có ra dấu kiểu gì Đơn cũng lắc đầu kêu không hiểu. Nhiều khi Minh cũng muốn nói thẳng toẹt ra rồi, chỉ là cái tâm của cậu kiêu ngạo quá, mỗi lần mới nói được vài chữ “tao thí….” thôi là mặt đỏ tưng bừng hết cả. Minh bó tay, đành nghĩ cách khác. Thật ra Đơn cũng hơi ngờ ngợ, nhưng nghĩ đến là cô lại nhanh chóng gạt ra khỏi đầu, tự nhủ mình suy nghĩ vớ vẩn.

Minh dạo này phải nói là nản, siêu nản. Ngồi trong lớp mà đầu cậu cứ bay đi tận đâu, không thể tập trung nổi lên cái bảng đen phấn trắng trên kia. Minh thở dài, nằm sấp xuống mặt bàn, một tay lắm lấy tay Đơn.

-Lại làm sao thế?

Đơn vừa viết vừa liếc qua Minh, hỏi.

-Đau tim….

-Lại đau tim?

Minh phụng phịu than, Đơn trợn tròn mắt nhìn. Lại là do tương tư cái bạn nào đấy từ lần trước mà mãi không chịu nói tên ra ấy. Đơn bĩu môi, nói ra thì cô cũng có ăn thịt người ta đâu mà sợ. Mất công mấy hôm trước cô còn cứ nghĩ bậy bạ linh tinh về bông hồng kia.

Minh mệt nhoài, cầm lấy cây bút chì kim vẽ linh tinh lên vở. Bỗng dưng cậu quay sang viết vào vở Đơn vài chữ:

“Y ly ke u”

-Nguyễn Giản Đơn, nghe cho kĩ đây! Về nhà, dẹp hết văn với vẻ đi mà ngẫm cho kĩ mẫy chữ này. Không ngẫm ra thì khỏi thi luôn đi!

Minh hùng hồn chỉ vào dòng chữ nói một hơi làm Đơn ngây đơ ra, nói xong liền xụ mặt quay ra chỗ khác ngay lập tức. Đơn sờ sờ vào vết bút, ngẫm mãi chả ra, cô đành bỏ kệ đấy viết bài tiếp. Minh tối đó không thèm nói chuyện với cô câu nào, inbox cũng không rep. Đơn hoang mang lật trang vở ban sáng ra, ngồi soi soi xét xét.

Y ly ke u?

Rốt cuộc là tiếng nước nào? Lên mạng tìm làm gì có đâu?

Hay là xoay ngược lại? Chả ra cái gì cả!

Đảo ngược chữ? U ke ly y? Vẫn vô nghĩa!

Đơn bất lực gãi đầu, mang vở ra hỏi bố mẹ, cả hai đều lắc đầu. Đơn thất vọng, đành viết note ngay ngắn dòng chữ đó rồi dán lên trên bàn học. Đến tối muộn đi ngủ vẫn lẩm nhẩm lên xem nó là cái gì. Đơn tự nhủ lần này phải mò cho bằng ra mới thôi!

***

Sáng sớm dưới sân trường, gió dìu dịu, nắng nhạt nhoà, thời tiết rất đẹp, Thành lôi Đơn xuống sân trường mua nước. Tiết sau có kiểm tra 15 phút lí, Đơn giỏi nhất là học thuộc, đọc lướt phát đã xong nên quay qua kiểm tra Thành.

-Thành, sự rơi tự do là gì?

-Là khi cái iphone của bạn rơi cạch xuống đất một cách đầy xót xa…

-Lực hút trái đất là gì?

-Là khi cục phưn càng nặng thì tiếng tõm trong bồn cầu càng…

-Ngưng được rồi!

Đơn chặn miệng Thành, bất lực thở dài một hơi. Thành cười hì hì, đấm vai Đơn nịnh nọt, thề thốt uống xong cốc nước này sẽ học ngay lập tức. Thực ra trong thâm tâm cậu ta nghĩ, full 10 lí ở ngay bàn dưới, học làm gì cho mệt cái đầu? Đúng lúc đó Minh chạy qua, thản nhiên ngồi phịch xuống cạnh Đơn, nhắc khéo:

-Thế đã gĩ ra chưa?

Đơn toan kêu không, chợt mắt cô sáng lên. Cô quay qua hỏi Thành:

-Thành, mày biết “y ly ke u” có nghĩa là gì không?

-Gì cơ? Mày nói cái gì đấy?

-Đây…

Đơn lôi điện thoại ra, bấm vào trong màn hình rồi đưa cho Thành xem. Thành cầm lấy cái điện thoại săm soi một lúc rồi nhếch mép cười.

-Ái chà, ai nghĩ ra cái này đấy?

-Minh đó!

Đơn hồn nhiên đáp làm Minh bên kia tức muốn thổ huyết. Cậu tức giận ngăn lại ánh mắt nhìn đểu của Thành với mình. Thành vuốt cằm, phán rất tri thức:

-Đây nhé…

Thành thì thầm vào tai Đơn khiến mặt cô đỏ lựng lên. Minh nhìn biểu hiện của cô hàng xóm, ánh mắt đầy mong chờ. Bỗng nhiên cậu thấy mặt cô hàng xóm chuyển từ đỏ sang cực đỏ, sau đó từ cực đỏ sang tím. Đơn tức giận cầm tai Minh giựt mạnh:

-Sao mày có thể nói ra câu đó hả?!?!

Gì? Tỏ tình thôi mà cũng bị véo tai đau thế này cơ á?

Minh kêu lên gỡ tay của Đơn ra, xoa xoa tai:

-Đâu? Thế câu đấy có nghĩa là gì?

Đơn gân cổ lên:

-Thành bào Y dài là I ngắn, “ly” là “love”, “ky” là…

Nói tới đó rồi tắt phụt, Minh cứ thấy sai sai, mặt đần ra. Đơn xấu hổ ôm mặt, cầm điện thoại bấm ra những lời Thành vừa nói:

“Y = I, ly = love, ky = kẹc, u = bạn. Y ly ke u là “tôi yêu………………””

Tin nhắn chỉ dừng lại ở đó, nhưng Minh đã hiểu, hiểu là cậu bị thằng khốn nạn xỏ đểu.

-THÀNHHHHHHHH!!!!

Minh hét lên, vồ vào người Thành, không may Thành né kịp, nhảy lên chạy biến đi mất, Minh tức giận đuổi theo. Rõ là nó có hiểu, vậy mà lại xuyên tạc ra để làm cậu mất mặt, Thành khốn nạn!

Còn con kia, “Y ly ke u” tức là mày là đồ ngu!! ĐỒ–NGU!!!

***

Đôi lời của tác giả: Thành dịch câu đó hơi bậy, nhưng mà tác giả vẫn cố cho vào dù biết có thể sẽ bị ném đá. Bởi vì sao? Vì nó dựa trên sự thật =)))) Khi tôi đưa câu “Y ky ke u” cho một vài bạn nam tôi quen dịch thử, một số thì ngờ ngợ kêu đây là câu tỏ tình à mặc dù không hiểu nghĩa hoàn toàn. Còn riêng một bạn, cậu ta đã dịch y như Thành dịch vậy đấy! =))))

Hôm qua toàn khu mất điện không đăng được, thật sự rất xin lỗi các độc giả. Huhu:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.