Mấy ngày không gặp, Đường Hàn Phi dường như cũng trở nên giống Thường Minh, hai mắt hằn tia máu, có điều mắt kính đã thay ông che giấu bớt. Ông ngồi thẳng trên ghế, kẹp cặp tài liệu dưới nách, đúng là có chuẩn bị mà đến.
"Đã để giáo sư Đường đợi lâu rồi, vừa nãy tắc đường nên đến công ty trễ." Thường Minh hiểu rõ mục đích ông đến đây là gì, nhưng vẫn giữ phép tắc nên có.
"Không làm phiền cậu đấy chứ..." Đường Hàn Phi cũng đứng lên, Thường Minh đành khách khí mời ông ngồi xuống.
"Tình hình của Chiêu Dĩnh đã khá hơn chưa ạ, mãi bận quá nên không rảnh đến thăm cô ấy."
"Không sao, đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi, có mẹ con bé ở đó mà."
"Vậy thì tốt." Thường Minh nói, "Thế hôm nay bác đến đây..."
"Đây là lần đầu bác đến, còn sợ tìm không đúng chỗ." Đường Hàn Phi nhìn quanh một vòng, bên ngoài cửa kính có thể trông thấy nhân viên lục tục chạy đến quẹt thẻ, "Không ngờ may mắn gặp được cậu rồi, chỗ cậu đúng thật là có khí thế."
Thường Minh không có nhiều thời gian vòng vo với ông, chỉ khiêm tốn đáp lại: "Đâu có đâu có, làm sao bì được hào quang trường học của giáo sư Đường chứ."
Lời này đã đâm vào chỗ đau của Đường Hàn Phi, cũng thúc giục ông đi thẳng vào vấn đề ngay. Đường Hàn Phi cười mỉa, lấy một tập hồ sơ màu xanh trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn trà đẩy đến trước mắt anh.
"Không dám giấu giếm gì, tôi vì chuyện này nên mới đến." Đường Hàn Phi mở cặp tài liệu ra, một tờ tóm lược tuyển sinh kẹp bên trên. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Thường Minh dùng giọng điệu trêu ghẹo cắt ngang, "Giáo sư Đường à, hình như tuổi của cháu đã quá phạm vi nhận học sinh rồi."
Rõ ràng chỉ là lời trêu đùa quy củ, nhưng cũng đủ để Đường Hàn Phi đến cầu cạnh xấu hổ, ông hạ quyết tâm, nói như đánh cuộc: "Haiz, dĩ nhiên tôi biết sinh viên tài năng từ nước ngoài về như cậu không cần học trường dân lập như chúng tôi, tôi đến là muốn hỏi cậu có hứng thú phát triển phạm vi nghiệp vụ hay không thôi. Nay học sinh còn nhiều hơn năm trước, không gạt gì cậu, mấy năm nay trường gom góp khá khá, cũng có không ít quy mô nhỏ, trước mắt đang định mở rộng phạm vi lớn, năm nay số lượng ký túc xá có thể gấp đôi so với năm ngoái, tiền đồ rộng mở, không biết cậu... có hứng thú không?"
Trường học của Đường Hàn Phi vừa đưa vào sử dụng trong mấy năm gần đây, không có sân trường cố định, phòng học và ký túc xá toàn đi thuê, giáo sư đại học thuê từ ngoài về. Mà bây giờ toàn thành phố không ai không biết pt bị truy nã, bộ phận quản lý trong trường rất hỗn loạn, đại nạn vừa đổ lên đầu là chạy tan tác, chỉ dựa vào một mình Đường Hàn Phi thì quả thật khó duy trì nổi.
Ngay đến Thường Minh cũng không nhịn được mà cười nhạo ông nói dối, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì, nói: "Giáo sư Đường này, cháu làm kiến trúc, khác nghề như cách núi, không biết một chữ gì về việc học thuật, e là bác tìm nhầm người rồi."
Mấy ngày qua Đường Hàn Phi liên tục bị từ chối, đã tổng kết thành kinh nghiệm rồi, tự nhiên cũng đã quen với lời từ chối như thế, nhất thời cũng không hoảng loạn.
"Tôi có quan hệ với bên bộ giáo dục, chỉ cần phòng học và ký túc xá cho mượn là được, còn lại những việc khác chỉ là việc cỏn con. Bây giờ tôi như đến viếng thăm ngọa long, mời cậu xuống núi."
Thường Minh lúng túng cao độ, tức khắc dở khóc dở cười, "Giáo sư Đường nói quá rồi, nếu cháu có tài như Khổng Minh, thì đã như bác làm hoa tiêu chỉ đường cho những bông hoa tổ quốc rồi, việc gì cần phải vất vả như bây giờ."
Thư ký gõ vào cửa, thò nửa người vào, "Thường tổng, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Thường Minh đứng lên, vẫn cười như gió xuân, "Thế này đi giáo sư Đường, bác cứ để tài liệu lại đây, về sau có rảnh cháu sẽ đọc kỹ, nếu có hứng thú thì nhất định sẽ gọi cho bác. Được rồi chứ?"
Đã nói đến mức này, ý từ chối đã ám chỉ rất rõ. Đường Hàn Phi không cam lòng nhưng lại không biết nói gì. Chỉ đành xách cặp đứng lên, giữ phong độ mà nói: "Vậy không làm phiền ông chủ Thường nữa."
"Giáo sư Đường đi thong thả, để cháu tiễn bác một đoạn."
"Được rồi," Đường Hàn Phi đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại, "Mấy ngày nay ở nhà Chiêu Dĩnh thường xuyên nhắc đến cậu, con bé ở một mình cũng không có ai trò chuyện cùng, nếu cậu có rảnh... thì đến thăm nó đi."
Nếu tình cảm này đến sớm hơn hai năm, nói không chừng Thường Minh sẽ lội sâu trong vũng lầy không thể tự kiềm chế. Đáng tiếc bây giờ đã quá muộn rồi.
"Xảy ra chuyện lớn như thế, có lẽ người nhà ở bên cô ấy mới hay hơn."
Dù Thường Minh không nói đến pt, nhưng ám chỉ chuyện gì thì cả hai đều hiểu rõ. Ngay lập tức gò má Đường Hàn Phi thoắt trắng, trợn trừng hai mắt đầy phẫn nộ. Ông lùn một mẩu, cũng không thể nổi đóa tại nơi của người ta được. Đường Hàn Phi kẹp chặt cặp tài liệu, mặt mày xám tro cất bước rời đi dưới sự đưa tiễn của thư ký.
Buổi trưa Vương Trác đến gần đó làm việc, hôm trước hẹn uống rượu nhưng không đến, bây giờ đặc biệt đến tìm Thường Minh ăn cơm. Trên bàn ăn, Thường Minh nhắc đến chuyện của Đường Hàn Phi.
Vương Trác dừng đũa, "Cậu đồng ý rồi?"
Thường Minh nói: "Nhân tình là nhân tình, làm ăn là làm ăn."
Vương Trác gật đầu: "Phong Trạch có thể tay trắng lập nghiệp chống đỡ được, chưa chắc sẽ lỗ vốn, không ai nói được nước đục trong chuyện này sâu bao nhiêu cả, mà quan trọng là anh ta còn bôi xấu danh tiếng."
"Nếu tôi có tiền nhàn rỗi thì còn có thể đánh cược một lần, có điều bây giờ có chuyện cần ổn thỏa."
Mỗi người tự gắp thức ăn, cuộc hội thoại bị dừng khá là lâu, nhưng cả hai đều đã quen, cũng không cảm thấy lúng túng.
Vương Trác do dự mở miệng, "Bạn gái cậu có khỏe không... Tôi nghe A Bách nói..."
Quả nhiên sắc mặt Thường Minh trở nên nhợt nhạt, trả lời như có như không, "Không tốt cũng không xấu."
Vương Trác tinh tế và nhạy cảm hơn Tạ Vũ Bách nhiều, nhìn lời nói vẻ mặt mà đoán ra quan hệ của hai người họ đang trong giai đoạn căng thẳng, hiếm khi thấy người ít xen vào chuyện của người khác như anh lại hòa giải.
"Minh Tử, thân là bạn tôi có mấy câu, có thể cậu không thích nghe," Vương Trác nói, "Đau đớn mà phụ nữ phải đón nhận trong chuyện này còn vượt xa sự tưởng tượng của đàn ông, chí ít các cô ấy đang mạo hiểm với sức khỏe của mình."
Ngoài miệng không muốn thừa nhận, đúng là có lúc Thường Minh cảm thấy Thái Đường Yến quá máu lạnh, cũng cảm thấy bản thân còn đau khổ hơn cả cô.
Thường Minh cố ý nói đùa, muốn pha trò để dời đi lực tác động lên mình, anh nói: "Có phải trước kia cậu có lỗi với ai không?"
Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, chuyện trong thời kỳ trưởng thành không thể giấu lẫn nhau được.
Nét mặt Vương Trác không có chút sơ hở, "Nếu tôi muốn thì giờ đứa bé đã lớn rồi."
Ha ha.
Vương Trác nói: "Còn nhớ nghỉ hè năm thứ ba đại học tôi tìm cậu mượn tiền không?"
"Đến tiền trong thẻ tôi cũng vét hết cho cậu."
Vương Trác làm động tác đối đầu.
"Không phải cậu đánh bạc ngay đến vé máy bay cũng thua sạch sao?"
Trên mặt Vương Trác thoáng qua một tia mất tự nhiên.
Thường Minh đã tỏ, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Bảo A Bách làm chuyện này thì độ đáng tin còn cao hơn đấy."
"Không ngờ cậu lại nhớ rõ như thế." Vương Trác rót trà cho anh, "Có điều mấy câu tôi nói lúc trước là thật lòng. Con người Tiểu Thái để lại cho tôi ấn tượng không tệ, không khoa trương, tính cách hơi hướng nội, nhưng bụng dạ không đến nỗi nào. XX, làm việc rất cẩn thận nghiêm túc."
Lời khen ngợi này cũng không nằm ngoài suy đoán của Thường Minh, những điều ấy đã sớm khắc vào đầu anh, có điều được bạn bè khen, trong lòng cũng khó tránh khỏi vui mừng, thoáng hòa tan đi hình ảnh lạnh nhạt của cô.
Hôm nay phải làm bù việc của hôm qua nên đếm tối khuya Thường Minh mới về nhà, Thái Đường Yến đã đi ngủ trước. Anh rửa mặt rồi rón rén chui vào trong chăn, chợt bên người sột soạt, có cánh tay ấm áp ôm lấy vai anh, một tay khác bám vào cánh tay anh.
Nhất thời Thường Minh không cử động, sau khi ánh mắt thích ứng với màn đêm thì thấy rõ cao độ của trần nhà. Cảm xúc như thế quá xa lạ, Thái Đường Yến gần như sẽ không chủ động thân thiết, nếu là trước kia anh sẽ thấy lâng lâng, nhưng lúc này lại giống như mất bò mới lo làm chuồng, trong lòng anh cảm thấy bi ai.
Cô do dự bắt đầu nới lỏng tay, rồi không đợi anh đáp lại, cô đã rút tay về, lật người sang bên kia.
"Em sao thế?" Trong khoảnh khắc mất mát, Thường Minh xen lẫn chút tức giận.
"Anh giận rồi..." Vẫn là âm thanh nhỏ như tiếng muỗi ấy, khiến Thường Minh càng giận hơn.
"Chẳng lẽ em không biết dỗ sao?"
Thái Đường Yến nằm trong bóng tối, âm thầm cắn môi, "Em tưởng là anh sẽ không về nữa..."
"Đây là nhà anh, anh không về thì đi đâu chứ."
"Em tưởng anh ghét em..."
Trao đổi không chuẩn càng làm oán niệm của riêng mình thêm sâu, có lẽ bọn họ hợp với bình tĩnh hơn. Cuối cùng Thường Minh nói: "Đúng là em đã làm chuyện anh rất ghét, nhưng anh lại không ghét nổi em, nếu anh ghét em thì chuyện này đã dễ dàng hơn nhiều rồi. Chỉ là, chỉ là anh tạm thời không biết nên sống chung với em thế nào."
"Vậy em dọn đi là được..."
Thường Minh tức đến độ muốn nhảy bật lên từ trên giường, "Em ở lại đây ngoan ngoãn dưỡng thân cho anh, không được phép đi đâu cả."
Đột nhiên trong phòng im ắng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nho nhỏ, giống như đoạn dạ khúc cô độc. Một lúc lâu sau, xúc cảm quen thuộc lại xuất hiện trên người, hông Thường Minh bị ôm lấy, trước ngực ẩm ướt ấm áp: "Mấy tối nay em đều nằm mơ thấy nó, không ngủ được, nếu điều kiện cho phép, không ai hơn em muốn cho nó tự nhiên lớn lên cả. Nếu như đến anh cũng không thể hiểu được em, thì sẽ chẳng còn ai có thể nữa. Chúng mình bỏ qua chuyện này đi có được không? Chỉ cần anh không đuổi em là được, em không muốn đi, em không muốn đi..."
Cô ôm càng lúc càng chặt, như muốn vùi lấp vào trong ngực anh.
"Sau này em đừng tùy tiện nói mấy lời như muốn đi nữa, em ít khi bày tỏ, nên hễ em nói là anh đều coi như em nghiêm túc."
Đôi bàn tay cứng ngắc của Thường Minh đặt lên lưng cô, không chứt chần chừ mà ôm lấy cô.
Cây gai kia đâm vào tim hai người nhổ mãi chẳng hết, dù nó cứ cắm sâu trong lòng, một người chia nhau nửa đau khổ, nhưng rồi tim đập sẽ mài đi mũi nhọn, huyết dịch sẽ ăn mòn cứng chắc, thời gian sẽ làm phai mờ sự tồn tại của nó.
Sáng sớm hôm sau, Thường Minh bị âm thanh tin nhắn không ngừng đánh thức. Tạ Vũ Bách gửi cho anh rất nhiều tin nhắn Wechat, sau mỗi một cái đều mang theo bảy tám dấu chấm than, ý nói anh ta hoàn toàn không ngờ nổi.
Thường Minh trượt đến tin tức mới nhất, là một tấm ảnh, bấm vào link đính kèm xem thế nào, tiêu đề bất ngờ xuất hiện bên trên: Hoang đường! Nữ sinh học viện ngoại ngữ XX làm gái tiếp khách trong kỳ nghỉ hè, thân phận thực sự là con gái riêng của giáo sư luật học Đường Hàn Phi.
Tiêu đề xã hội như thế, phản ứng đầu tiên của Thường Minh cũng là hoang đường, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn xuống dưới. Mở đàu chính văn dùng sơ đồ thể hiện quan hệ của Đường Hàn Phi và Thái Đường Yến, bổ sung thêm chứng minh thư và tin tức cá nhân vô cùng cặn kẽ, ngay đến Hồ Tân Tuyết mẹ của Thái Đường Yến cũng không bỏ qua, chỉ có điều thiếu ảnh mà thôi. Ngữ điệu trong đó rất có lý có cớ, nói nhiều năm trươc Hồ Tân Tuyết bỏ học bị Đường Hàn Phi dụ dỗ gian dâm mà hoài thai, Thái Đường Yến làm công chúa tiếp khách tại quán bar "Hỗn Hợp Dạ Sắc" trong lúc nghỉ học.
Hoang đường! Trên đời này không hề có hai lá cây tương đồng nhau, nhưng hai gốc cây tương tự thì anh đã gặp qua không ít, chỉ cần lôi đại ra mấy cặp trong hàng ngũ minh tinh là có ngay. Có điều Thường Minh chưa bao giờ dám tưởng tượng theo chiều hướng cẩu huyết như thế, loại tin này chẳng khác nào đả kích anh, khiến anh chệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ bình thường.
"Anh đang xem gì thế?"
Âm thanh bất thình lình vang lên ở phía sau làm Thường Minh giật mình, điện thoại rơi xuống trên chăn. Nhưng anh nằm nghiêng, không biết Thái Đường Yến đã ngồi dậy tự lúc nào, từ góc độ của cô có thể nhìn rõ mồn một màn hình điện thoại.
"Không có gì, em dậy từ lúc nào thế, âm thầm quá."
"Em thấy tên mình rồi."
"... Đều nói lung tung cả, đừng tin."
"Thật đấy." Thường Minh sửng sốt, nhưng Thái Đường Yến như sợ anh không nghe rõ, lại chỉ tay vào điện thoại, giọng nói vô cùng máy móc, "Trên đó, trừ phần về mẹ em ra, tất cả đều là thật."
Thường Minh bị ép ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô, "Em vẫn luôn biết?"
Nhưng Thái Đường Yến đã cúi đầu, nói chuyện với hai chân: "Em không biết Đường Chiêu Dĩnh là con gái của ông ấy, trước khi quen anh em cũng chưa gặp cô ấy bao giờ. Lúc mẹ em ở chung với ông ta, ông ta nói mình đã ly hôn rồi, trước khi em ra đời thì kiểm tra siêu âm bảo là nam, ông ta rất mừng, dụ dỗ mẹ em nghỉ học... Rồi sinh xong thì chẳng đến được mấy dạo... Ly hôn, chắc là giả rồi, ông ta chỉ muốn con trai thôi..."
Thường Minh như nghẹn ở cổ họng, "Vậy ông ấy có biết em nghỉ học không?"
Càng lúc cô càng cúi thấp đầu, gật đầu mà nhìn qua trông như dập đầu, "Từng hỏi mượn tiền ông ta, nhưng ông ta không cho mượn... Anh cũng không cần thương hại em, bây giờ em với ông ta không có quan hệ gì cả, em không còn tội nghiệp nữa rồi..."
Thường Minh không dám nhìn vẻ mặt của cô, cứ ôm siết lấy cô, chặt hơn đêm qua rất nhiều.
"Anh không thương hại em, xưa nay chưa từng. Chỉ là anh, đau lòng em mà thôi..."
Có lẽ Thường Minh mãi mãi không cách nào hiểu được sự hà khắc của xã hội này dành cho phái nữ, nhưng bây giờ dường như anh đã lờ mờ hiểu được lựa chọn của cô. Sự tự ti và bất an sâu trong máu thịt Thái Đường Yến là vì xuất thân và trưởng thành trớ trêu, thậm chí còn là sự khác biệt về giới tính trời sinh, anh chỉ có thể dành cho cô cảm giác an toàn mà cô mong mỏi một phần nhỏ không đáng kể, điều cô khát vọng là bản thân mạnh mẽ, không lệ thuộc vào bất cứ ai.
Anh dán vào bên tai cô, như muốn nói rõ tiếng lòng vào trong tai ——
"Yến Tử, đừng đi làm nữa, nhân lúc còn trẻ, quay về đi học tiếp đi."