Người đằng sau ôm ngang eo cô, hơi nóng phả vào cổ cô, lại gọi một tiếng Yến Tử. Đây không phải là nơi hẻo lánh, có người qua lại mà dám ngông cuồng đến thế, Thái Đường Yến gắng sức nghiêng đầu, trong tầm mắt xoay chuyển rối ren xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Anh buông tôi ra ——! Có nghe thấy không thế hả, Trữ Hướng Thần! Buông tôi ra ——
Trong khoảnh khắc đó, Thái Đường Yến đã trốn thoát được, nhưng dù Trữ Hướng Thần gầy thì vẫn là một người đàn ông, đương nhiên Thái Đường Yến không thể đấu lại anh ta. Anh ta lại ôm lấy cô, lần này trực tiếp bịt miệng cô lại.
Quanh giao lộ là khu công nghiệp đang đình công, trong ngoài hàng rào là những bụi cây rậm rạp mọc um tùm, đêm đã tối lại sinh ra bóng đen dày đặc, bình thường buổi tối người ta thường mau chóng chạy băng khi đi ngang qua đây.
Trữ Hướng Thần nửa đỡ nửa ôm kéo cô vào bóng tối, có một bà bác đi dạo ngang qua, nhưng mắt Thái Đường Yến đã bị tóc che khuất, đối phương cũng không nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ của cô, mà e là dù có thấy cũng không muốn xen vào việc người khác.
Nhìn cái gì! Trữ Hướng Thần quát một câu, mùi rượu nồng nặc làm bà bác rụt đầu lại, sau đó rời đi xem như chưa từng thấy gì.
Hốc mắt Trữ Hướng Thần đỏ lừ còn ghê gớm hơn cả đêm tối mịt mù, ẩn náu trong màu đen, trông chẳng khác gì con sói đói bụng.
Thái Đường Yến bị kéo vào lùm cây, nhân lúc anh ta phân tâm mà cầu xin: A Thần, tôi xin anh đấy —— Trong túi tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được hết, anh đừng —— ưm ——
Trữ Hướng Thần vừa khóc vừa mắng, giọng đầy nghẹn ngào: Trước kia tôi đối xử tốt với em như thế, nhưng vì sao người khác có thể chơi được mà tôi thì không hả, à —— em thiếu tiền tôi có thể kiếm, tại sao em lại muốn cặp kè với mấy lão kia hả ——
Thái Đường Yến ngã xuống đất, gáy như đập phải đá, bịch một phát đau đến mức cô tắt tiếng, trời tối nên Trữ Hướng Thần không để ý đến sắc mặt khác thường của cô, chỉ lắc mạnh bả vai tố cáo cô, Tại sao em lại không có tự trọng đến mức đó chứ!! Rõ ràng em có thể có lựa chọn khác cơ mà!!
Mỗi lần anh ta gầm lên là cô lại bị đập đầu rên lên, không biết là nước mắt của anh ta hay là gì nhỏ xuống mặt cô, Trữ Hướng Thần nói gì cô không rõ, chỉ biết là dùng từ vô cùng nhơ nhớp.
Sức càng lúc càng yếu, cô bắt đầu cảm thấy Trữ Hướng Thần mắng không sai, rồi dần dà tiếp nhận những từ đó là để hình dung mình.
Trên đời này không có đường tắt, may mắn và tham lam đã đẩy cô bước lên con đường khác, cuối cùng sai lầm đã mắc phải bắt đầu cắn trả cô, là cô cúi mình trước thì người khác mới dám càn rỡ đạp lên người cô.
Ý thức của Thái Đường Yến dần dần mơ hồ, thông qua khe hở giữa lùm cây, cô nhìn thấy vầng trắng sáng nhạt nhòa.
...
Thái Đường Yến nằm rất lâu mới ngồi dậy, cố hết sức che đi trí nhớ, nhưng cơn đau nhức trên người vẫn cứ nhắc nhở cô đã có chuyện gì xảy ra.
Cô vuốt phẳng quần áo rồi cúi đầu đi ra, có người ngồi trên phiến đá ở đầu đường, Thái Đường Yến cũng không nhìn mà cứ vậy đi băng qua. Người nọ đưa tay ra cản cô lại ——
Tao còn tưởng mày không dậy nổi rồi nữa, này này ——
Thái Đường Yến cứng nhắc ngẩng đầu lên, con ngươi mở lớn đầy sợ ãi...
Thái Giang Hào rụt cổ lại, nói đầy vẻ vô tội: Sao lại thành ra thế này, có phải mày chưa từng làm bao giờ đâu... Gã lôi ra một xấp tiền, đưa cho cô một tờ năm mươi, Đây, bắt xe về đi, bây giờ trễ rồi, không biết có còn xe buýt không.
Thái Đường Yến không nhận, cứ thế đi về phía trước. Thái Giang Hào đuổi theo, nhét tiền vào trong tay rồi khép năm ngón tay cô lại. Thái Đường Yến như bị điện giật, đột ngột buông tay làm cuộn tiền rơi xuống mặt đất, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Này, con người mày —— Thái Giang Hào nhặt tiền lên, Thái Đường Yến đã đi qua giao lộ, gã phủi bụi bặm trên đó rồi nhét vào túi áo mình, lẩm bẩm tự bào chữa cho mình: Không muốn thì thôi... Tao đã bảo nó tìm nơi tốt hơn rồi, vậy mà cứ muốn ở đây... Không trách tao được, ai bảo mày xui xẻo chạy đến đây làm gì, vừa đi ra liền đụng phải...
Thái Đường Yến đi rất lâu mới về đến nhà, lúc mở cửa, ánh đèn sáng trưng trong phòng khách dọa cô giật mình, lúc này mới nhớ ra mình còn có bạn cùng nhà, nhưng Thường Minh có nói với cô là mấy ngày nay sẽ không về mà.
Về sớm thế à. Anh mới về chưa được bao lâu, hai chân lành lặn nửa nằm trên giường, cố ý cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ mới mười giờ, Hôm nay không đi làm à?
Ừ. Thái Đường Yến buồn rầu đáp lại, đổi dép rồi về phòng ngủ.
Khi đi ngang qua ghế sofa, Thường Minh gọi một tiếng Thái Tiểu Đường, anh ngồi dậy, Cô lại đây.
Chuyện gì? Thái Đường Yến cúi đầu, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Lại đây. Thường Minh chợt bật dậy, vẫy tay với cô.
Có chuyện gì để mai nói, tôi hơi mệt.
Thái Tiểu Đường. Giọng đầy nghiêm nghị.
Cô đành phải đi đến, cách anh khoảng chừng một mét, dường như Thường Minh không hài lòng trước khoảng cách này, đỡ đầu gối đứng lên, hơi thở gần như phả vào mặt cô.
Cái cảm giác bị áp bức này đã lâu mới quay lại.
Muộn như vậy rồi mà cô còn đi đâu?
Không đi đâu cả.
Cô dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn tôi.
Thường Minh bóp cằm cô, kiên quyết ép tầm mắt cô giao nhau với mình.
Không đi đâu thì vì sao lại không đi làm?
Thái Đường Yến ngoảnh mặt, xoay người tính bước đi, Nếu không có chuyện gì thì tôi đi ngủ đây.
Quay lại đây! Thường Minh bắt lấy cổ tay cô kéo lại, sức lớn làm cô lảo đảo, đụng vào ngực anh suýt nữa ngã xuống, anh đẩy cổ áo cô ra, những vết đỏ chi chít ở trên cổ và xương quanh xanh lộ hẳn ra dưới ánh đèn, Những dấu này từ đâu ra?
Thái Đường Yến không cần nhìn cũng biết là gì, cô siết chặt quần áo, muốn chạy trốn khỏi sự giam cầm của Thường Minh.
Anh buông ra ——
Thường Minh không nghe, còn kéo cô lại gần mình hơn, Nói!
Thả tay ra ——!
Hai tay Thường Minh đè lại cánh tay cô, Thái Tiểu Đường, cô nói với tôi là mình không làm!
Lời của anh như sấm nổ rền vang, đánh thẳng vào ký ức của cô ——
Em đừng hòng báo cảnh sát, có báo cũng vô dụng, không ai tin em đâu.
Mỗi câu hỏi của anh đều như giật xé nhãn dán trên người cô, nhưng lại xé chẳng hết, ngay đến thắt lưng cũng nhuốm máu đau nhức, là những vết máu bẩn thỉu vương đầy đất. Sự hoài nghi của anh cũng như con dao cắt phứt quan hệ mỏng manh giữa hai trái tim.
Thường Minh muốn nghe cô giãi bày một câu, nhưng cô lại chẳng nói lời nào, mãi lâu sau vẫn không trả lời, như ngầm thừa nhận mà cũng như đầu hàng, lại càng như cười nhạo lời anh nói đã trở thành câu sấm, đốt cháy lửa giận lẫn tin tưởng trong anh. Chợt anh bỗng nghĩ đến thời điểm đối mặt với Đường Chiêu Dĩnh, đối phương nhẹ nhàng nói rằng mình chỉ luôn xem anh là em trai, cô có bạn trai rồi. Còn người trước mắt đây, im lặng dẫn đến vô vàn suy đoán như lỗ đen cắn nuốt anh. Dù cô chưa từng hứa hẹn điều gì, dù quan hệ giữa hai người không rõ ràng, nhưng vào giây phút này lại chỉ cảm nhận được vị của phản bội.
Cơn thịnh nộ làm anh mất khống chế giơ tay lên ——
Thái Đường Yến có ấn tượng rất sâu sắc với động tác này, liền ôm đầu theo bản năng.
Mà hành động đó cũng gõ vào đầu anh một gậy, anh đang làm gì vậy, trong nháy mắt Thường Minh giật mình tỉnh lại, từ từ hạ tay xuống. Cô đã từng hỏi anh có đánh người hay không, anh cũng trơ tráo đáp là không đánh phụ nữ, đang định giải thích thì bỗng Thái Đường Yến phản kích lại ——
Cô đẩy mạnh ngực anh một cái!
Thường Minh không kịp chuẩn bị, lảo đảo xém ngã.
Đúng thế thì sao, cũng không phải anh không biết trước kia tôi làm nghề gì, đừng quên anh quen biết tôi thế nào!
Âm thanh bén nhọn của cô hệt như thanh dao găm, cắt đứt hoàn toàn liên hệ mỏng manh giữa hai người.
Thường Minh đã quen với Thái Đường Yến thường nhẫn nhịn, chưa bao giờ nghĩ rằng ngọn núi lửa không hoạt động này sẽ bùng nổ, dưới sự kích động của hai bên, tinh thần vẫn còn đang hoảng hốt thì người đã bị đẩy ra cạnh cửa. Thái Đường Yến vặn mở khỏa, dùng sức đẩy anh ra ngoài. Nếu là trước kia, dù Thường Minh có đứng trung bình tấn không vững thì cũng không đến nỗi bị một người phụ nữ đẩy đi như thế này.
Còn nữa, tôi không phải là "Thái Tiểu Đường", tên tôi là Thái Đường Yến, người nhà và bạn tôi đều gọi tôi là "Yến Tử", chữ tôi ghét nhất chính là chữ "Đường".
Lúc này anh nâng một chân cồng kềnh cũng đã là gắng chống đỡ lắm rồi, thế nhưng Thái Đường Yến lại không chút nể nang, hất tay đi không chớp mắt ——
Thường Minh lảo đảo bước lùi về sau, ngã xuống cầu thang, trong lúc cuống quít níu lại lan can được, dù đã giảm tốc độ nhưng vẫn ngã rất thảm hại, chổng vó lên trời.
Thái Đường Yến đứng ở trên cầu thang nhìn anh bằng nửa con mắt, lạc giọng nói: Cho dù tôi có bán thân nữa thì cũng sẽ không tìm loại đàn ông như anh!
Thường Minh duy trì tư thế kia Thái Đường Yến điên cuồng như vậy làm anh bất ngờ, nhưng cơn đau đớn như gãy xương đã chặn lại nghi vấn trong họng, lửa giận tích tụ trong người dường như muốn tóe lên từ ánh mắt, anh trợn tròn mắt ngẩng mặt nhìn cô.
Cô xoay người đi vào nhà, cửa gỗ đóng lại cái rầm.
Thái Đường Yến dựa trên cửa, khoái cảm mà ác ý đem đến làm cô run sợ, cứ như bao oan ức từ trước đến nay đã tìm được chỗ phát tiết. Cái đẩy dứt khoát vừa rồi đã cắt đứt qua lại không rõ ràng đang trói buộc hai người. Cơn giận đã chiếm cứ hết cảm tình trong cô, hoàn toàn không cho chút thời gian suy nghĩ đúng sai và đường lui.
Qua một lúc lâu hô hấp của cô mới ổn định lại, nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy.
Bụng trống rỗng nhắc nhở cô tối nay vẫn chưa ăn gì, cô phóng vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh ra, đồ bên trong chật ních được đặt vào từng ô một, trên ngăn trống tiếp theo đặt một chiếc hộp cô chưa từng thấy bao giờ.
Thái Đường Yến sửng sốt lấy nó ra, còn chưa mở ra đã nhìn thấy mấy chữ sinh nhật vui vẻ từ lớp giấy bóng trong suốt, bên trên hình như là Thái Tiểu Đường.
Cửu bảy băng tan, cửu tám én về*, đã qua một mùa xuân, chim én bay về, sinh nhật cô lại đến.
(*Câu gốc là "cửu bảy băng tan, cửu tám nhạn về", trích từ bài đồng dao có tên là "Đông Cửu Cửu ca", một chu kỳ "cửu" gồm chín ngày lạnh giá sau ngày Đông chí.)
Thái Đường Yến mở to miệng, nghẹn ngào ngồi dưới đất, ôm hộp bánh ga-tô suýt nữa làm nó nát bấy, rồi lại thảng thốt không khác gì đứa trẻ thức giấc không tìm được bố mẹ.
Cô đặt hộp bánh xuống, mở cửa lao ra ngoài, cầu thang tối om và bóng cây dưới lầu như giấu Thường Minh đi, cô không cách nào tìm thấy bóng người anh.
Lúc bị ép phải nghỉ học kiếm tiền để mẹ làm phẫu thuật cũng chỉ cay mũi chút mà thôi, lúc bị Thái Giang Hào đánh ôm đầu chạy loạn thì tự nhận mình xui xẻo, khi bị Tiền Đông Vi và Trữ Hướng Thần ăn hiếp cô cũng không khóc, nhưng bây giờ, ngọt ngào chưa nếm được càng chua xót đau khổ hơn tất cả, giống như bao đớn đau trong cuộc đời được chắt lọc từ trước, chỉ chờ thời khắc này đến để rót toàn bộ vào cơ thể cô.
Mà tất cả những điều ấy, đều là cô tự tìm đến.
Cô ôm đầu gối ngồi xổm trên đất, so với lúc bị đánh càng hy vọng có thể co lại thành khối cứng.
Trong đêm xuân ấm áp còn vương chút lạnh, vạn vật hồi phục, nhưng cô lại như gốc cây bắt đầu tiến vào mùa đông, rũ bỏ hết sức sống của ngàn vạn nhánh cây, chỉ còn độc lại mỗi thân cây trơ trụi.
Thái Đường Yến gần như lấy hết sức lực mới đi lên được, đỡ lan can rỉ sét leo lên tầng năm, lúc máy móc tìm chìa khóa thì từ đằng sau vang lên giọng nam vừa xa lạ vừa quen thuộc ——
Này, có muốn uống rượu không?
Thái Đường Yến từ từ quay đầu lại.
Anh cảnh sát ở đối diện tò mò nhìn cô, giơ chai rượu trong tay lên, Uống nào.