“Ngươi định làm như nào?”
“Lui xa một chút.” Không trả lời, Tri Hỏa chỉ nhắc nhở Đóa Miêu Miêu một câu. Tuy rằng vẫn không hiểu Tri Hỏa rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Đóa Miêu Miêu vẫn quyết định nghe theo lời dặn, rất nhanh rời xa Tri Hỏa.
Quái đã vượt được qua khe vực, chậm rãi thít chặt thành một vòng tròn vây quanh Tri Hỏa. Tri Hỏa cũng không trốn tránh, mặt vẫn nở nụ cười rất tươi, làm người ta không đoán ra nổi cậu rốt cuộc định xử lý thế nào.
Đừng nói nhóc con muốn cùng quái đồng quy vu tận đấy. Đóa Miêu Miêu có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng Tri Hỏa lại không có vẻ như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, nghi hoặc của Đóa Miêu Miêu đã có được đáp án, nó chỉ thấy Tri Hỏa nắm chặt kiếm trong tay, nguyên bản ‘Hồng’ toàn thân màu đỏ đột nhiên phát ra hồng quang chói lòa, nhưng Tri Hỏa cũng không vung kiếm về phía quái mà cắm thẳng xuống đất. Đất đá cứng rắn vốn đang im lìm trong nháy mắt nổ tung, mặt đất biến thành vô số những tảng khối lớn nhỏ mà sụt xuống, quái cũng theo đó mà bị chôn vùi.
“Tri Hỏa!” Khói bụi bốc lên ào ạt làm tầm mắt Đóa Miêu Miêu toàn bộ bị chặn đứng, nó chỉ có thể kêu to tên Tri Hỏa, tiếc rằng tiếng gọi của nó rất nhanh đều bị tiếng đất đá sụt đổ ầm ầm lấn át.
Qua một hồi lâu chấn động mới dừng lại, Đóa Miêu Miêu rũ rũ đầu, lập tức chạy về nơi đã biến thành một đống hoang tàn.
“Tri Hỏa, Tri Hỏa!” Một bên kêu to tên Tri Hỏa, Đóa Miêu Miêu vừa nhảy ra khỏi đống phế tích, trong lòng lo lắng không thôi.
“Ôi, ở trong này nè.” Đột nhiên, trong đống đổ nát truyền đến thanh âm quen thuộc. Đóa Miêu Miêu quay ngoắt đầu lại liền trông thấy Tri Hỏa đang ngồi dựa vào một tảng đá, trên người đầy vết trầy xước.
“Người đồ ngu ngốc này! Ngu ngốc!” Tâm trạng vốn hoang mang cực độ rốt cuộc đã được thả lỏng, Đóa Miêu Miêu lập tức mắng xối xả.
“Được rồi được rồi, ta không sao mà.” Vươn tay xoa xoa đầu vỗ về Đóa Miêu Miêu, Tri Hỏa cười rạng rỡ nói.
“Ai quan tâm ngươi có sao không hả, thằng nhóc ngu ngốc này cư nhiên lại dùng phương thức lỗ mãng như vậy để giải quyết!” Đóa Miêu Miêu mạnh miệng không chịu thừa nhận bản thân đang lo lắng cho Tri Hỏa.
“Nhưng mà không làm vậy sẽ rất phiền đó.” Gãi gãi đầu, Tri Hỏa nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt nở nụ cười ngây ngốc, hình như cũng hơi quá đà thật nhỉ…
“Sao không nghĩ ra cách hay hơn hả!” Tuy rằng biết đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, nhưng Đóa Miêu Miêu kiên quyết không chịu khen ngợi Tri Hỏa.
“Ngại quá, đầu của ta chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi.” Nhún vai, Tri Hỏa cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi lập tức đứng dậy ôm lấy Đóa Miêu Miêu, “Đừng giận lẫy nữa đi, y như mấy bà cụ già ấy, phải nhanh chóng đi tìm mọi người nữa.”
“Ai là bà cụ già hả!! Ta là đực! Là đực có hiểu không!” Đóa Miêu Miêu nổi giận.
“Được rồi được rồi, ta đã biết, ông cụ già.”
“Nhãi con ngươi dám nói ta một lần nữa coi, ta nhất định sẽ cào nát mặt ngươi! “
“Ấy thô bạo quá đi.”
“Ngươi nói cái gì!”
“A! Đau quá!”
–
Theo phản xạ nhìn lại phía xa, Bắc Hoàng Minh dừng bước.
“Làm sao vậy?” Hỏa Diễm khó hiểu nhìn Bắc Hoàng Minh, “Miệng vết thương còn đau không?”
“Không có.” Lắc lắc đầu, Bắc Hoàng Minh tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi… Hắn cứ tưởng mình nghe thấy giọng nói của Tri Hỏa… Cũng không biết Tri Hỏa thế nào rồi, tóm lại phải mau chóng tìm được mọi người càng sớm càng tốt.
Thấy Bắc Hoàng Minh không có vấn đề gì, Hỏa Diễm mới tiếp tục đi theo hắn tìm đường ra, để lại sau lưng cả một biển máu.