Hang Rồng vẫn là một trong những nơi khủng khiếp nhất trong Ám Vô Dạ, nhìn rồng bay ngập trong động không khỏi có cảm giác bản thân bị rơi vào thế giới thần thoại, nhưng làm người ta không thể xem nhẹ chính là lực sát thương của rồng nơi này so với thần thoại hẳn là giống nhau.
“Tri Hỏa, cậu muốn tới Hang Rồng chơi tôi không phản đối, nhưng xin cậu tốt xấu gì cũng phải tìm mấy người kia cùng đi chứ.” Nhìn khung cảnh hoành tráng vô cùng trước mắt, Hàn Ly thật không biết nên làm sao.
“Ây da, sợ cái gì chứ.” Tri Hỏa cư nhiên lại tỏ vẻ nóng lòng, không hề để ý tới Hàn Ly đang oán giận, cậu bèn vọt thẳng vào Hang Rồng.
“Tri Hỏa!” Hàn Ly quát to một tiếng, nhưng đã không kịp ngăn Tri Hỏa lại, chỉ thấy Tri Hỏa vừa xông vào hang trong nháy mắt đã bị rồng tấn công, mà cậu không chịu yếu thế cũng lập tức phản kích lại.
“Trước tiên hỗ trợ cậu ấy đã, em gọi những người khác đến.” Nguyệt Lượng là người đầu tiên bình tĩnh lại, vừa phóng ma pháp trị liệu cho Tri Hỏa vừa trấn an Hàn Ly.
“Thằng nhóc này có phải phát điên rồi không nhỉ.” Hàn Ly oán giận nói, đành triệu tập cung tên giúp Tri Hỏa dọn dẹp phiền toái.
“Ai biết được, tóm lại không thể để cậu ấy chết.” Nguyệt Lượng càng nhìn càng kinh hãi, Tri Hỏa một mình xâm nhập Hang Rồng lấy sức lực đơn độc của mình đấu lại N con, cả người thấm đầy máu mang một loại sát khí cùng mỹ cảm tàn khốc, cơ hồ làm người ta không thể tin nổi cậu chính là Tri Hỏa.
“Sao lại thế này hả!” Những người khác nhận được tin lao đến vừa vặn nhìn thấy một màn này, đều bị dọa cho hoảng sợ.
“Tôi cũng không biết Tri Hỏa rốt cuộc nổi điên cái gì, rõ ràng là để hoàn thành nhiệm vụ trộm trứng rồng, mà thằng nhóc này đến nơi liền vọt vào hang rồng đâm chém điên cuồng.” Hàn Ly một bên giải thích, một bên phải canh chừng tình hình của Tri Hỏa, sợ chỉ cẩn sơ sẩy một chút thì cậu sẽ mất mạng.
“Tên ngu ngốc này.”
Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc, Hàn Ly kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Bắc Hoàng Minh.
“Bắc Hoàng Minh, cậu rốt cuộc tới rồi, mau nghĩ cách đi!” Hàn Ly cảm thấy mình cũng sắp bị Tri Hỏa làm cho phát rồ đến nơi.
“Tôi đi vào kéo cậu ấy ra, bọn anh phụ trách hỗ trợ.” Không nhiều lời, Bắc Hoàng Minh an bài một chút, lập tức vọt vào trong hang.
.
Chém giết mở ra một đường máu đến bên Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh ngay tức khắc túm chặt tay cậu lôi ra ngoài.
“Buông tay!” Vừa thấy Bắc Hoàng Minh ở bên cạnh mình, Tri Hỏa đầu tiên là kinh ngạc, kinh ngạc xong lập tức phẫn nộ muốn giãy khỏi tay Bắc Hoàng Minh.
“Theo tôi đi ra ngoài, muốn phát điên cũng phải nghĩ đến cảm thụ của người khác.” Bắc Hoàng Minh hiếm thấy lại nổi giận với Tri Hỏa.
Cậu muốn rời khỏi hắn, được, vậy hắn thả cậu đi. Cậu không muốn gặp lại hắn, cũng tốt, hắn liền rời xa cậu. Cậu yêu cầu gì hắn cũng không nề hà đáp ứng, rốt cuộc cậu còn muốn thế nào nữa? Vì cái gì còn bất chấp coi khinh tính mạng của mình? Bắc Hoàng Minh thật sự tức giận.
Nhìn theo ánh mắt của Bắc Hoàng Minh, Tri Hỏa thấy mọi người đứng ở cửa hang đang nhìn mình đầy lo lắng, có chút sửng sốt, không để ý liền bị Bắc Hoàng Minh kéo ra ngoài mấy bước, nhưng sau đó cậu định thần lại, vẫn tìm cách giãy dụa muốn rời khỏi Bắc Hoàng Minh.
“Buông ra, tôi không cần cậu lo.”
“Cậu chín chắn hơn được không hả, đừng có lôi cái tính con nít bất tử đấy ra!” Bắc Hoàng Minh hướng về Tri Hỏa hét lớn.
“Tôi tính tình con nít! Vậy rốt cuộc là ai tên khốn nạn vô sỉ đã lừa gạt người khác hả!” Tri Hỏa không buồn để ý đây là nơi nào, tranh cãi với Bắc Hoàng Minh.
Đáng thương cho mọi người chờ ở cửa động vừa lo lắng chú ý tới tình hình hai người bên trong, vừa phải thay bọn họ dọn sạch rồng vây xung quanh, may có mấy người thuộc chức nghiệp công kích tầm xa, bằng không thật đúng là hết cách.
“Tri Hỏa! Cậu…” Bắc Hoàng Minh còn định nói gì nữa, nhưng ánh mắt chợt nhìn ra sau Tri Hỏa, đột nhiên biến sắc, bèn kéo Tri Hỏa ngay về sau mình, lấy toàn bộ thân thể làm lá chắn sống bảo vệ cậu.
“A!!!”
Cùng những tiếng thét thảm thiết bên tai, Tri Hỏa chỉ cảm thấy có chất lỏng ấm áp nào đó chảy xuống mặt cậu, đồng tử mãnh liệt co rút lại, cậu trông thấy một con rồng đang thọc móng vuốt xé rách lưng Bắc Hoàng Minh.
“MINH!” Quát lớn một tiếng, Tri Hỏa ôm lấy Bắc Hoàng Minh khuỵu xuống đất, khẩn trương không biết nên làm sao mới phải, “Cậu thế nào rồi? Có sao không??”
Cố gắng giương khóe môi nở nụ cười ôn nhu nhất, ánh mắt Bắc Hoàng Minh thủy chung vẫn dịu dàng nhìn Tri Hỏa, há mồm muốn nói gì đó, nhưng máu trong miệng lại không ngừng chảy ra. Cảm giác chân thật trong trò chơi làm hắn thật sự có loại lỗi giác bản thân đang từ từ lịm dần, cuối cùng, Bắc Hoàng Minh vẫn chẳng thể lưu lại câu nào, chầm chậm biến thành từng đốm từng đốm sáng nhạt, mang theo tiếc nuối mà dần tiêu thất.
“MINH!” Tê tâm liệt phế gào lên, Tri Hỏa không thể tin được Bắc Hoàng Minh cứ như vậy mà biến mất. Cùng nhau du hành trong game tới bây giờ, tuy rằng cả hai đều trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng chưa từng một lần nào phải chết thực sự. Mà hiện giờ, hiện giờ Minh cư nhiên vì bảo vệ cậu mà chết!
“Theo tôi ngay!” Cổ Lam thừa dịp hỗn loạn lao vào Hang Rồng giữ chặt Tri Hỏa, kéo cậu ra khỏi hang.
“Tri Hỏa, cậu sao rồi? Bị thương chỗ nào không?” Vừa ra khỏi hang, mọi người lên vây quanh Tri Hỏa, thấy Bắc Hoàng Minh hy sinh ai nấy đều cảm thấy đau lòng, nhưng so với nỗi đau ấy, tình trạng của Tri Hỏa lúc này càng làm người khác lo lắng.
Chỉ thấy Tri Hỏa vẻ mặt dại ra nhìn về phía trước, không có phản ứng gì.
Vì cái gì đến lúc chết cũng không trách tôi, vì cái gì còn cười với tôi dịu dàng đến vậy. Tôi không đáng, tôi không đáng để cậu phải làm thế!
‘Chát’ một cái, Cổ Lam tát thẳng mặt Tri Hỏa, nháy mắt làm cậu đang ngây ngốc định thần lại.
“Cậu đã vừa lòng chưa?” Cổ Lam cũng không nhịn được nữa, “Nếu cậu không cứng đầu như thế, Bắc Hoàng Minh sao có thể chết được hả! Tôi không hiểu rốt cuộc cậu còn thương tâm khổ sở cái gì, tuy rằng Bắc Hoàng Minh từng lừa gạt cậu, nhưng tất cả những gì cậu ấy làm người có mắt đều nhìn thấy, cậu ấy đều là xuất phát từ thực tâm. Tóm lại cậu còn đang sợ hãi cái gì!”
“Tôi không có…” Tri Hỏa yếu ớt phản bác.
“Cậu có, bởi vì cậu là đồ hèn nhát, cậu sợ hãi nên mới không dám nghe Bắc Hoàng Minh giải thích, nên mới chạy đến nơi này tìm chết. Cậu căn bản chưa từng muốn hoàn thành nhiệm vụ, từ đầu tới cuối cậu chỉ là đồ ích kỷ!” Cổ Lam giận điên lên, những người khác đứng một bên cũng không nói gì cả. Từ tận đáy lòng bọn họ đều đồng ý với lời Cổ Lam, hơn nữa cũng phải có người làm Tri Hỏa tỉnh ngộ.
Ôm lấy mặt, Tri Hỏa rũ mắt không nói gì. Cậu sai lầm rồi sao? Cậu thật sự sai rồi sao?
“Ý chí kiên định ngày trước của cậu đâu rồi? Tôi vẫn luôn khâm phục cậu dù gặp khó khăn gì cũng bất chấp muốn ở bên Bắc Hoàng Minh, cả những gì cậu làm cũng làm tôi có thêm nghị lực, khiến tôi tin tưởng chỉ cần mình kiên trì thêm một chút, vậy nhất định cũng có thể đạt được hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng hôm nay thì tính là gì đây? Chỉ đơn giản là biết Bắc Hoàng Minh đã lừa cậu, cậu liền phủ nhận toàn bộ những nỗ lực của cậu ấy sao? Vì sao ngay cả để cậu ấy giải thích cũng không muốn nghe?” Cổ Lam bóp chặt vai Tri Hỏa, vẻ mặt như sắp khóc mà gào lên.
“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi.” Tri Hỏa vẫn không nói gì cuối cùng ngẩng đầu nói.
Hả? Những người khác kinh ngạc vì biến hóa của cậu.
Trên mặt nở nụ cười tự tin, Tri Hỏa một lần nữa đứng lên. Cái chết của Minh nói cho cậu biết, cậu căn bản không thể quên hắn. Lời Cổ Lam nói làm cậu tỉnh lộ ra rồi, nếu không thể từ bỏ việc yêu thương hắn, vậy nên thử chấp nhận hắn. Cậu không nên bướng bỉnh như vậy nữa, dù thế nào cũng phải nghe Bắc Hoàng Minh giải thích trước đã.
“Tri Hỏa…” Ngẩn người, Cổ Lam không thể tin được lời cậu nói lại có hiệu quả.
“Cám ơn mọi người, tôi out trước nhé.”
“Chúc cậu may mắn, lần sau online nhớ mang Minh cùng về nha.” Mọi người đều chúc phúc.
“Nhất định tôi sẽ mang cậu ấy trở về!” Cười tươi, Tri Hỏa hóa thành ánh sáng trắng rời khỏi trò chơi.
——————————————
(1) Minh (明): ghép lại từ hai chữ Nhật (日) cùng Nguyệt (月)