Tư Đồ Nhã thình lình đưa ra ý kiến tiêu hủy bình Cửu Long, diệt trừ ám vệ Cửu, phò tá Hàn Mị lên ngai vàng.
Với hiểu biết của y về Hàn Mị, nếu gã biến sắc, chối từ không nghĩ ngợi, tất sẽ sinh lòng hoài nghi. Hàn Mị nghe vậy thì rút lại ánh mắt sắc bén, chuyển sang thái độ mập mờ ngả ngớn, “Việc này phải bàn bạc kỹ hơn, tạm thời cứ để bổn vương cân nhắc. Giáo chủ mỹ nhân này, suy nghĩ vì hai người chúng ta, việc cấp bách lúc này là phải giết Lăng thái hậu, mưu đồ nghiệp lớn. Không biết Giáo chủ có thượng sách gì?”
Tư Đồ Nhã thấy gã uyển chuyển đổi đề tài thì cũng bắt chước giọng điệu ngả ngớn, đáp, “Vương gia mỹ nhân, hay là ta và ngươi dìu tên mập này tới thỉnh an Thái Hậu, chúc bà ta mỉm cười nơi chín suối, thế nào?”
Hàn Mị ngắm nghía Hàn Tuyền run như cầy sấy, “Chỉ sợ thứ này không chịu phối hợp, trên đường thị vệ sinh nghi thì phức tạp đây.”
“Không sao.” Tư Đồ Nhã rút lại tơ tằm giăng khắp căn phòng, khoác áo choàng gấm của Ô Y Vệ, “Bổn giáo chủ diễn chút kịch là được.”
Hai người đã nói là làm, vận nội lực lôi núi thịt mặc Long bào lên, mỗi người một tay đỡ hắn ra khỏi lầu các. Thoạt nhìn từ xa cũng không ai trông thấy Tư Đồ Nhã và Hàn Mị bên dưới hai cánh tay đồ sộ, chỉ thấy một núi thịt tròn vo nhẹ nhàng lướt qua…
Chốc lát đã tới trước Thần Tiên Cung, lực sĩ phụ trách nâng kiệu thấy Hàn Tuyền giá lâm thì đồng loạt quỳ lạy.
Tư Đồ Nhã cúi đầu hắng giọng, “Nghe nói trong cung có thích khách, trẫm và Thục Vương muốn tới vấn an Thái Hậu, còn không mau khiêng kiệu!” Ngón tay y giấu sau lưng Hàn Tuyền khẽ động đậy, tơ tằm tức khắc xuyên vào da thịt Hàn Tuyền, bơi về huyệt đạo các nơi.
Hàn Tuyền đau tái cả mặt, chẳng biết sao lại bị tơ tằm điều khiển, thân bất do kỷ giơ tay làm tư thế miễn lễ, tiện đà ôm Hàn Mị vào lòng.
Hàn Mị thầm nghĩ, ma công này đúng là ngoan độc, thừa cơ vừa đỡ vừa kéo, lôi Hàn Tuyền lên kiệu Vua. Tới Thọ Khang Cung, vài Ô Y Vệ chặn trước cổng chính, nói Thái Hậu đang nghỉ ngơi, không thể tự tiện xông vào.
Hàn Mị đành phải đỡ Hàn Tuyền, bẩm báo cùng Tư Đồ Nhã, “Nhi thần đến thỉnh an mẫu hậu!”
Phía bên kia cánh cửa sổ tối đen truyền ra những tiếng soàn soạt và một giọng nữ rối loạn, “Ai gia đang nghỉ ngơi, nếu hoàng nhi có chuyện thì… Sáng mai lại tới.” Tư Đồ Nhã giả giọng Hàn Tuyền, báo cáo chuyện thích khách xông vào cung, muốn mượn Ô Y Vệ đến hộ giá cấm quân.
Ô Y Vệ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, giống như đang chờ ai đó ra lệnh.
Tư Đồ Nhã nảy ra sáng kiến, dùng Cửu Như Thần Công nghe ngóng động tĩnh bên trong, một nam tử đang rì rầm bàn bạc với Thái Hậu, nhưng phát âm khá kỳ lạ và rối ren. Y trao đổi ánh mắt với Hàn Mị, đồng thời vung Hàn Tuyền lên, ném về phía đám Ô Y Vệ canh gác. Đám Ô Y Vệ giật mình, thấy ngọn núi Thiên tử giáng xuống, chưa kịp suy nghĩ nên tránh hay nên đỡ thì đã có người đạp cửa xông vào tẩm cung.
Một Ô Y Vệ vội vàng dùng tiếng Ba Tư quát khẽ. Tư Đồ Nhã chỉ nghe thấy chữ “A Hoanh”, chưởng môn Mạc Kiến Quái phái Côn Luân từng nói cho y biết, A Hoanh nghĩa là thủ lĩnh, ví dụ Chỉ Huy Sứ Dạ Mã Di của Ô Y Vệ cũng xưng là A Hoanh. Chẳng lẽ Dạ Mã Di ở trong đó? Nhưng người bên trong rõ ràng là nam.
Trong chớp mắt, Tư Đồ Nhã và Hàn Mị cùng thi triển bản lĩnh, dọn dẹp Ô Y Vệ và lực sĩ khiêng kiệu. Nhưng phía sau cánh cửa tẩm cung bị phá nát lại tối om không động tĩnh gì. Nhờ ánh sáng leo lét hắt vào, hai người trông thấy chiếc giá gỗ đàn hương bày đồ sứ dựng sát tường im lặng khép lại, khe hở bên trong lộ ra ánh sáng. Hai người không nói nhiều, lấy sức mở giá gỗ, kéo núi thịt Hàn Tuyền, co chân đuổi theo vào trong.
Đường hầm bí mật này quá hẹp, Hàn Tuyền lại quá béo, Hàn Mị và Tư Đồ Nhã kẹp hai bên hắn liên tục phải mài vai và bắp tay lên vách.
Hàn Mị vừa chạy như điên vừa trào phúng, “Sao phải khổ thế này?”
Tư Đồ Nhã hời hợt dửng dưng, “Không thì sao gọi là ‘hiệp Thiên tử’.”
“Kéo tên mập chơi trò ám sát.” Hàn Mị vô cùng đau đớn, “Là chuyện ngu xuẩn nhất bổn vương từng làm. Ngươi đuổi theo giết Thái Hậu, bổn vương chờ ngươi.”
Tư Đồ Nhã khinh bỉ ra mặt, “Chẳng bằng ngươi đuổi theo giết Thái Hậu, ta coi chừng dùm ngươi.”
Hàn Mị thở dài, “Thành bại ngay tại lúc này! Tình đôi ta vốn đã lâu bền, cớ chi phải bên nhau sớm tối (Trích bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quán). Giáo chủ đừng luyến tiếc bổn vương.” Đang nói, phía trước chợt bừng sáng, hai người như được đại xá, chen chúc tiến tên trong đường hầm bí mật —
Xuất hiện trước mặt hai người là cung điện dưới lòng đất rộng mở bốn phương.
Chính giữa cung điện trải thảm nhung Ba Tư đỏ rực, thêu hình ngọn lửa rực rỡ ánh vàng. Hoa văn lưỡi lửa hòa cùng cờ quạt bốn vách tường, chạm trổ địa đồ hùng ưng ngoái đầu giương cánh rất kỳ quặc. Tư Đồ Nhã nhận ra các văn tự này, cảm thấy rất bất ngờ, “Sao ở đây lại có Bái Hỏa Thần Giáo của Tây Vực?”
Hàn Mị nói, “Ai khoác lác nói binh lực tập trung hết ở cổng thành Đông và Tây thế nhỉ?” Vô số Ô Y Vệ ùn ùn xông ra từ các lối đi.
Tư Đồ Nhã tính nhầm, nhưng vẫn điềm nhiên như không, “Chỉ một đám sáp tiêu mại thủ* của triều đình mà trong mắt Vương gia cũng được coi là binh lực sao?” (*Dựa theo Tam Quốc Diễn Nghĩa: Quan Công cho rằng thực lực của Nhan Lương không đáng nhắc tới, đánh với mình chỉ như sáp tiêu mại thủ, ý là cắm ngọn cỏ trên đầu để bán mạng mà thôi)
Hàn Mị nhìn thế trận này, dự tính Giáo chủ sắp phải cởi hết quần áo thật rồi, “Hay là bổn vương cởi áo khoác cho ngươi mặc tạm nhé?” Vừa dứt lời, giữa đội quân Ô Y Vệ có tiếng phụ nữ quát lên, “Hàn Mị, ngươi thật to gan, dám cưỡng ép hoàng nhi của ai gia!”
Hai người nhìn theo tiếng nói, trông thấy một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi trắng bệch, đầu bù tóc rối, mặc áo lót, đang tiếp nhận khăn gấm từ nam tử bên cạnh.
Hàn Mị hất hàm, “Đó chính là mẫu hậu của bổn vương, gã Ba Tư râu quai nón bên cạnh là Chỉ Huy Sứ tiền nhiệm của Ô Y Vệ, thủ phạm sát hại Tiên hoàng, mẫu thân của Tam công chúa và cả nhà Thường đại học sĩ năm đó.” Lại như sợ Tư Đồ Nhã không hiểu rõ tình tình, gã khoác vai Tư Đồ Nhã, tỉnh bơ tiếp tục nói, “Chỉ Huy Sứ đương nhiệm Dạ Mã Di là con gái lão, hồi trước phụ trách giám thị Tam công chúa, chẳng biết sao lại thả hổ về rừng.”
Tư Đồ Nhã nhìn tình trạng cẩu thả của Thái Hậu và lão Chỉ Huy Sứ, ma xui quỷ khiến hỏi, “Ngươi và bào huynh (anh ruột) ngươi chẳng lẽ là…”
Hàn Mị híp đôi mắt phượng, “Bào huynh và bổn vương giống hệt Tiên hoàng.”
Tư Đồ Nhã thắc mắc, “Thế thì vì sao ngươi phải giới thiệu những người chết này cho bổn giáo chủ?” Ô Y Vệ nghe vậy thì giận dữ, chỉ đợi hiệu lệnh là xông lên lấy mạng hai người. Hàn Mị thành khẩn nói, “Bởi vì họ sắp bỏ mạng tại cung điện ngầm này, bia mộ cũng không có, rất là đáng thương. Nhưng bổn vương trí nhớ không tốt, giết rồi sẽ quên ngay. Chỉ mong Giáo chủ thay bổn vương nhớ kỹ họ là ai thôi mà.”
Khích tướng xong, Hàn Mị lùi vào góc tường, vừa bảo vệ Hàn Tuyền không thể nhúc nhích vừa nghênh địch, cũng không rảnh nhìn xem Tư Đồ Nhã chiến đấu nơi nào. Ô Y Vệ thấy Hàn Tuyền mặc Long bào thì sợ ném chuột vỡ bình, ngược lại khiến gã cực kỳ lợi thế. Tới khi gã xoay người đẩy ra kẻ địch cuối cùng, tầm nhìn trở về thoáng đãng thì mới phát hiện cung điện trống trải ban đầu đã ngổn ngang xác chết, chỉ còn lại một mình gã đứng.
“Giáo chủ?” Hàn Mị gọi.
“Lại đây.” Chính giữa cung điện, một người đang ngồi thình lình cất tiếng.
Hàn Mị vất vả kéo Hàn Tuyền bước tới, chỉ thấy người này tóc tai bù rối, toàn thâm đẫm máu, đôi mắt trắng đen rõ rệt tàn ác vô cùng. Hàn Mị quan sát rất lâu mới nhận ra y, không khỏi thương tình bảo, “Đúng là cởi sạch thật…”
Tư Đồ Nhã hờ hững, lôi trong đống xác ra một người đàn bà đã bị điểm huyệt, “Tam công chúa chắc đã nói với ngươi tại bến phà Phong Đô, tâm nguyện của nàng, một trong số thù lao bổn giáo chủ hỗ trợ ngươi hoàn thành nghiệp lớn, chính là ngươi tự tay giết Lăng thái hậu.”
Hàn Mị gật đầu, “Tất cả những kế sách Giáo chủ đặt ra, kết quả đều là giết người cả.”
Tư Đồ Nhã đáp, “Có thể thấy được rằng bổn giáo chủ không hề đầu cơ trục lợi, nếu chỉ có hai lựa chọn là giết người hoặc bị người giết thì tất nhiên giết người vẫn tốt hơn rồi.”
Hàn Mị buông tiếng thở dài, “Không sai, những chuyện xấu xa này, âu cũng phải có người làm.” Gã nhặt lưỡi dao giấu trong ống áo của Ô Y Vệ, quỳ trước mặt người đàn bà, “Mẫu hậu.” Bà ta thờ ơ. Gã cười nói, “Cơ nghiệp của phụ hoàng bị hủy hoại trong tay mẫu hậu. Ta thật muốn đưa hoàng huynh tới, nửa đêm dọa mẫu hậu bật dậy, để xem lương tâm mẫu hậu có bất an không. Nhưng rồi ta nghĩ, tốt nhất là hắn… Mãi mãi không biết mẫu hậu là người thế nào.”
Bà ta vẫn thờ ơ, chỉ nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn lão Chỉ Huy Sứ đã bỏ mạng. Hàn Mị lại mặc niệm mấy chữ, tay cầm dao đâm xuống.
Tư Đồ Nhã chăm chú nhìn phía trước trống rỗng hư vô, “Thù lao thứ hai, ngươi và bào huynh của ngươi mãi mãi không được nhận mặt nhau.”
Hàn Mị kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nhã, “Ngươi không cầu vinh hoa phú quý, dưới một người trên vạn người sao?”
Tư Đồ Nhã liếc nhìn Lăng thái hậu không chịu nhắm mắt, “Bổn giáo chủ thích xem Vương gia có khổ mà không thể nói hơn.”
Hàn Mị khẽ mỉm cười, cúi đầu ngắm nghía lưỡi dao dính máu. “Ma đầu ngươi có lẽ suốt đời không hiểu.” Gã chợt thờ ơ lật ngược lưỡi dao, chĩa vào ngực mình, “Huynh đệ là sự kính trọng ở chỗ này. Dù không thể nhận mặt nhau thì hắn vẫn mãi là huynh đệ của bổn vương.”
Tư Đồ Nhã chọc ghẹo, “Bổn giáo chủ cũng đâu phải ý chí sắt đá, nếu ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng, có lẽ ta sẽ hiểu.”
Hàn Mị vui vẻ, “Giáo chủ bao nhiêu tuổi rồi?”
Tư Đồ Nhã đang định nói ‘già rồi’ thì trong lòng chợt nặng. Y vẫn chưa hoàn hồn tại sao có người còn sống, đủ bản lĩnh bò vào lòng y mà y không biết thì một giọng trẻ con nũng nịu cất lên, “Mẹ ơi…”
Tư Đồ Nhã biến sắc, xốc đứa nhỏ trong lòng lên xem, áo choàng liền mũ thêu ngọn lửa đỏ rực.
Hàn Mị nhìn Tư Đồ Nhã đẫm máu, lại nhìn đứa nhỏ mặc đồ Ô Y Vệ màu sắc khác hẳn, “Nhóc này, y là người hay quỷ, xấu hay đẹp mà bổn vương còn không biết, ngươi lại phân biệt được y là nam hay nữ sao?”
Đứa nhỏ quay sang chỉ Hàn Mị, “Cha ơi…”
Tư Đồ Nhã và Hàn Mị không hẹn mà cùng lột áo choàng liền mũ của đứa nhỏ. Đứa nhỏ này khác hẳn với trẻ con Trung Nguyên để tóc trái đào, búi tóc vểnh cao, da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, đường nét non nớt nhưng cực kỳ góc cạnh, chính là huyết thống Ba Tư.
Tư Đồ Nhã lấy lại bình tĩnh, đặt đứa nhỏ xuống, đứng dậy nói, “Cha mẹ ngươi có lẽ đang ở trong đống thi hài, ngươi tự tìm đi.” Chưa dứt lời thì đứa nhỏ lại trèo lên vai y, dùng hai chân siết chặt cổ y.
Hàn Mị nhìn thân pháp kỳ lạ của đứa nhỏ, không khỏi cảm khái, “Bốn điều kỵ trên giang hồ, phụ nữ, trẻ em, hòa thượng, cổ nhân đúng là không gạt ta.”
Đứa nhỏ tủi thân túm mấy lọn tóc bết máu của Tư Đồ Nhã, “Cha, mẹ.”
Tư Đồ Nhã ráng nhịn, “Bái Hỏa Thần Giáo, muốn đánh thì đánh, chớ dùng súc cốt công và dịch dung thuật giả ngây giả dại.”
Đứa nhỏ nghe thấy bốn chữ Bái Hỏa Thần Giáo thì dùng tiếng Trung Nguyên trúc trắc nói, “Biết Cửu Như Thần Công… Là cha.”
Tư Đồ Nhã hiểu ý, “Thì ra Cửu Như Thần Công là cha ngươi. Vậy ngươi mang cha ngươi tới chưa?”
Đứa nhỏ không hiểu, “Tiếng Trung Nguyên, bổn giáo chủ, không hiểu.” Dứt lời thì vỗ tay. Một người áo đỏ chợt lao ra từ đường hầm bí mật dưới lòng đất, kính cẩn lễ phép quỳ xuống trước đứa nhỏ. Đứa nhỏ huyên thuyên một lát với người nọ.
Người áo đỏ nói với Tư Đồ Nhã, “Giáo chủ nhà ta nói, hắn là Hốt Hưng, Giáo chủ mới nhậm chức của Bái Hỏa Thần Giáo. Trước đây không lâu, cha mẹ hắn luyện thành Cửu Như Thần Công, rồi chẳng biết sao lại đồng loạt qua đời. Chúng ta từ Tây Vực vượt đường xa mà tới, thứ nhất vì đồng hương Ô Y Vệ mời Giáo chủ giáo ta đến hỗ trợ làm việc lớn; thứ hai là để tìm kiếm chủ nhân ban đầu của Cửu Như Thần Công tại Trung Nguyên, luận bàn và giải đáp nghi vấn.”
Hàn Mị xen vào hỏi, “Hỗ trợ làm việc lớn là sao?” Tư Đồ Nhã thật sự không ngờ chuyến này lại có thu hoạch ngoài ý muốn, y thong thả tới lui vài bước, trầm ngâm nói, “Anh bạn nước ngoài này… Có thể gỡ Giáo chủ quý giáo trên vai bổn giáo chủ xuống rồi nói tiếp được không?”
Nói về Tiểu Kiếm Sơn ngàn dặm bên ngoài Kim Lăng.
Ám vệ Cửu mở mắt, bốn phía mông lung, thấp thoáng trông thấy có bóng người đứng đó không xa.
“Tiểu chủ nhân…?” Ám vệ Cửu đến gần mới phát hiện, người này mặc áo giáp, áo choàng không nguyên vẹn, giáp đồng đứt lìa bên hông, áo vải bên trong thủng lỗ đỏ sẫm. Thì ra là một Tướng quân chống cây giáo ngạo nghễ đứng. Hắn nhìn theo ánh mắt vị Tướng quân, phía trước là biển lửa ngút trời thiêu đốt vạn vật. Tướng quân chậm chạp, lững thững cất bước tiến vào ngọn lửa.
Ám vệ Cửu không hiểu, đang định ngăn cản, đột nhiên hai má nóng bỏng tới đau rát. Hắn cố gắng mở đôi mắt cay xè, đập vào mắt là vòm hang đá khắc đầy ký tự méo mó như chữ Triện. Lại càng chẳng hiểu gì. Trông thấy con thú dữ áp trên ngực hắn, kinh mạch trên cổ ướt nhẹp, hắn bị mút tới run rẩy, sởn tóc gáy.
Hắn quyết định rất nhanh, tóm lấy cổ họng con thú dữ, mạnh bạo lật người đè nó xuống.
Thú dữ mảnh khảnh không chống cự, chỉ giơ tay cho hắn một bạt tai.
“…” Ám vệ Cửu bị tát nổ đom đóm, khó khăn lắm mới nhìn rõ, bên dưới hắn là Tam công tử mờ mờ ảo ảo.
Tư Đồ Phong tức điên, chuẩn bị tát thêm cái nữa. Ám vệ Cửu bắt được tay y, “Thuộc hạ thấy rồi.”
Tư Đồ Phong giận không chịu nổi, “Tiểu gia tốt bụng cứu ngươi, tên ngu ngốc ngươi còn muốn giết tiểu gia! Sao chưa buông tay, đè ta làm gì?”
Ám vệ Cửu muốn tuân lệnh buông Tư Đồ Phong, tay chân lại không nghe lời, huyết khí khắp người mãnh liệt sôi trào. Chỉ cảm thấy đè như vậy rất thoải mái, phía dưới cũng khẩn cấp muốn được giải thoát… Giống như cái đêm cùng với tiểu chủ nhân trong buồng tắm… Hắn mơ hồ nhớ lại, lòng chợt như dao cắt, thét lớn một tiếng, ném Tư Đồ Phong ra, nghiêng nghiêng ngả ngả bước vài bước ra ngoài, chân đạp hụt khoảng không, suýt thì rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tư Đồ Phong lanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ hắn, kéo hắn vào trong hang đá cao chót vót, thấy hắn vẫn còn giãy giụa thì khóa chặt lồng ngực hắn, bịt miệng hắn, khẽ dạy bảo, “Tất cả người trên đỉnh núi đều là Ma Giáo, đừng làm phiền tiểu gia, ngươi chờ coi!”