Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 41




Dực San bị phong tỏa pháp lực, theo Hành Tư đến thế gian

“Chúng ta đi đâu”

“Phủ Dương Thành.”

Thực ra tên gọi thế gian hiện tại đối với Dực San không có ý nghĩa gì

Hành Tư nhìn vẻ mặt mê mang của nàng, bổ sung “trước kia ngươi đầu thai làm phàm nhân là ở nơi này”

Dực San hai mắt tỏa sáng “thật sự? sao ngươi biết?”

Hành Tư nhìn nàng, chậm rãi nói “trước kia, khi ta ở địa phủ tạm nhậm chức Luân Chuyển vương thì quen biết ngươi”

Dực San kinh ngạc. Nàng biết Hành Tư từng ở âm tào địa phủ một thời gian nhưng không biết cụ thể hắn làm gì. Hèn chi lúc ở Lưu Hành cung nhìn thấy nàng, hắn lại có phản ứng như vậy, Luân Chuyển vương chấp chưởng việc chúng sinh chuyển thế đầu thai, gặp nàng khi còn là phàm nhân cũng là bình thường

Dực San biết chuyện, càng thêm hứng thú, vội hỏi ‘vậy ngươi làm sao biết phàm nhân nào là ta? Vì tướng mạo hay là bộ dáng? khi ta làm phàm nhân không có pháp thuật, chắc sẽ là một phế vật vô năng đúng không?”

Hành Tư rất muốn gật đầu nhưng vẫn ráng nhịn “tướng mạo của ngươi không thay đổi nhưng khi đó…xảy ra rất nhiều chuyện”

Xảy ra rất nhiều chuyện?

Dực San nghĩ nghĩ, tự giác chủ động đem nhiều chuyện và gặp rắc rối, chọc phiền toái ngang bằng nhau “thì ra ta lúc nào cũng không khác nhau”

Hành Tư lại nói ‘nhưng hình như ở âm tào địa phủ không ai biết ngươi là cháu gái của Trường Sinh Đại Đế’

Dực San bĩu môi “ta đến địa phủ là chịu phạt, không phải đi ngắm cảnh đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Mạnh Bà nương tốt với ta, là liền cầu xin nàng hỗ trợ. Nghe nói Mạnh Bà nương có đánh tiếng với Tần Quảng Vương chuyên tiếp quản hồ sơ địa phủ, mỗi lần ta đầu thai đều là nàng trực tiếp đưa ta qua cầu Nại Hà, những người khác cũng không biết thân phận của ta”

Dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, hiện tại cũng không cần ai biết

Hành Tư gật gật đầu, không nói nữa 

Lúc này đã đi đến cửa thành, Dực San vô cùng hưng phấn, muốn đi vào cửa thành

Hành Tư vội kéo nàng lại ‘còn nhớ rõ lời Đế Quân đã dặn dò ngươi không?”

Dực San chỉ lo nghĩ đến việc vào thành, không quay đầu lại, đáp “nhớ rõ chứ, phải nghe lời Hành Tư quân, không được một mình chạy loạn, không được gây chuyện thị phi, không được tùy tiện đánh người”

Hành Tư nhìn bội kiếm trên lưng nàng, đưa tay lấy xuống “để ta thay ngươi bảo quản”

Kiếm này là sau khi Dực San học kiếm thuật vẫn luôn mang theo bên người, mất đi liền có cảm giác không an toàn, bất mãn nói ‘ta hiện không có pháp thuật, phải có cái gì phòng thân chứ”

Dực San vừa nói vừa tiến lên muốn cướp lại nhưng Hành Tư đã giơ tay lên, kiếm kia liền biến mất không tăm hơi, trong tay lại xuất hiện một chuỗi ngọc châu xuyến ‘kiếm kia ta tạm thời để lại trong viện của ngươi ở tửu diếu, phòng thân thì…”hắn đặt ngọc châu xuyến vào tay Dực San “trước dùng cái này đi”

Dực San giật mình, giơ tay xem ngọc châu xuyến trong suốt thấm lạnh trên cổ tay, chất ngọc thượng đẳng lại có thêm vô số phù chú, trừ tiểu tai tiểu họa là không nói chơi. Phần lớn thời gian, Dực San đều là người lòng dạ rộng lượng, không hay so đó với người. Đương nhiên đây cũng chỉ do nàng tự nhận, còn để Dực Lam đánh giá thì chỉ có một chữ:lười. Không nói nàng hiện không có pháp lực, chẳng khác gì phế vật, cho dù là có pháp lực đầy đủ, nàng cũng không có khả năng đánh thắng Hành Tư, quan trọng nhất là đối với một người làm biếng thì có đồ sẵn sao không dùng, huống chi giờ nàng nóng lòng đi vào thành, cho nên không để ý nhiều. Dùng thì dùng thôi.

Dực San kích động đi vào phủ Dương Thành.

Ở trong thành đi dạo một vòng lớn,Dực San đã ôm rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi linh tinh…Tuy nhiên nàng vẫn hai mắt tỏa sáng nhìn hàng bán hạt dẻ ngào đường “Hành Tư quân, ngươi nói ta đã đầu thai ở đây một lần, sao ta lại không có ấn tượng với mấy thứ này chứ?”

Hành Tư cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý của nàng, im lặng bỏ tiền ra “không ấn tượng thì dạo thêm một lần, cũng không có ấn tượng với hạt dẻ ngào đường sao?” Dù sao tiền cũng do lá cây biến ra,xài bao nhiêu cũng không đau lòng.

Dực San cảm thấy mỹ mãn ôm một bao hạt dẻ ngào đường nóng hôi hổi, mấy thứ trong tay ban đầu đều chuyển sang tay Hành Tư

Một người mua sắm, một người trả tiền, hành động chói mắt của hai người đã thu hút ánh mắt của người chung quanh,có điều Dực San mãi ăn hạt dẻ nên không để ý tới, còn Hành Tư chưa từng phải mang theo nhiều đồ như vậy, lại không thể dùng cách thuật ở trước mặt mọi người,đành phải ráng ôm, vô cùng buồn bực mà không để ý chung quanh. 

Có chỗ nào có thể tự do đi dạo mà không phải mua sắm không?

Rất nhanh, hắn đã có đáp án

Dực San ngẩng đầu mái ngói cong cong trên cao, cảm thán nói ‘thì ra đây là chùa miếu thế gian trong truyền thuyết”

Hành Tư gật đầu “nơi này cung phụng Quan Thế Âm Bồ Tát. Muốn vào xem không?”

“Được”

Một lát sau, Dực San đứng trong đại điện của ngôi miếu, ngẩng đầu nhìn pho tượng Bồ Tát thiếp vàng ở giữa tòa sen, lâm vào buồn rầu

Phía trước có hai thiếu nữ đang quỳ trên bồ đàn, thành tâm kính bái Quan Âm nương nương

Dực San nhớ tới nhiều năm trước, Dực Lam vẫn còn là một xú tiểu tử miệng còn hôi sữa lại thích chạy loạn khắp nơi còn ưa nhiều chuyện, hắn nói Bồ Tát mà thế gian cung phụng đều giống như nữ tướng, tình cờ bọn họ gặp được Văn Thù Bồ Tát, Dực Lam liền tiến lên trêu chọc “vị cô nương này chòm râu uyển chuyển hàm xúc như thế, chắc chắn là một cao nhân đắc đạo?”

Văn Thù Bồ Tát trí tuệ siêu nhiên, có thể luận kinh với Phật Tổ, nếu muốn ép buộc Dực Lam đến chết thì chỉ là một bữa ăn sáng nhưng hắn cực kỳ có hàm dưỡng của một trưởng bối, hoàn tòn không so đo với Dực Lam không biết trời cao đất rộng,chỉ đáp “pháp thân vô hình, đâu có phân biệt nam hay nữ có điều tùy loại hóa thân, tùy cơ mà hiện thôi”

Câu trả lời huyền diệu sâu sao làm cho Dực Lam mỗi lần nghĩ đến các Bồ Tát đều nghĩ bọn họ là lưỡng tính

Dực San cho đến giờ chưa từng đến thế gian, nên càng nghĩ không ra. Rõ ràng các Bồ Tát đều là nam nhân, sao ở thế gian, Bồ Tát lại là nương nương, hơn nữa bức tượng ở nơi này khác xa với bản tôn của Quan Thế Âm Bồ Tát.

Hành Tư nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, dùng lại lời của người nào đó khi lần trước đến phủ Dương Thành dạo chơi, giải thích “ người gặp qua chân thân của Phật tổ Bồ Tát, những bức tượng này đều do phàm nhân dựa theo ý nguyện của mình mà tưởng tượng ra, không giống là đương nhiên”

Dực San gật đầu, đột nhiên nghe phía sau có âm thanh đều đặn vang lên, quay đầu lại nhìn, thấy một lão hòa thượng đang nhìn bọn họ đến ngây người.

Tuy khi bọn họ nói những lời này, trong chính điện không có khách hàng hương, chỉ có một ít tăng nhân tụng kinh dâng hương ở phía sau đại điện nhưng Hành Tư và Dực San vẫn hạ thấp âm thanh, chẳng lẽ ở thế gian cũng Thuận Phong Nhĩ? Nói nhỏ như vậy mà cũng nghe được

Hai hai đứng yên bất động, đột nhiên lão phương trượng kia quỳ xuống trước mặt bọn họ ‘lão nạp khổ sở chờ đợi hơn mười năm, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc hai vị thần tiên giáng thế lần nữa. A Di Đà Phật, Phật Tổ quả nhiên hiển linh”

Dực San ngẩn người, thần tiên giáng thế? Còn là lần nữa? dù lão phương trượng đắc đạo, có thể nhìn thấy thân phận của bọn họ đi chăng nữa nhưng chuyện lần nữa là sao?nàng quay đầu nhìn Hành Tư, thấy hắn cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên

Lão phương trượng thấy bọn họ thần sắc mờ mịt liền giải thích ‘mười năm trước, lão nạp chỉ là một tiểu tăng đã từng gặp hai vị đến tự, vì hai vị tướng mạo xuất chúng nên mới lưu ý một chút, chỉ là hai vị không để ý tới lão nạp. Năm đó cũng là vị công tử này nói Bồ Tát không giống bản tôn, là vị cô nương này giải thích, lão nạp lúc đó nghe không hiểu, còn nghĩ có người cuồng ngôn vọng ngữ, không ngờ hơn mười năm sau gặp lại, hai vị tướng mạo vẫn như lúc đó, có điều người đặt câu hỏi và người giải thích lại thay đổi cho nhau, chắc là tiên nân tự có huyền cơ. Lão nạp mạo muội tiến lên quấy rầy, mong hai vị thần tiên chỉ điểm”

Dực San càng nghe càng thấy khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Hành Tư thần sắc có chút khác thường, nàng đột nhiên hiểu ra…Hành Tư trước kia vẫn theo Thái Thượng Lão Quân chu du khắp nơi, nói không chừng cô nương năm đó mà lão hòa thượng này nói chín là Thái Thượng Lão Quân biến hình. Suy đoán như thế khiến đầu Dực San choáng váng. Nàng biết Thái Thượng Lão Quân là có chút già mà không kính, giống y như lão ngoan đồng nhưng không ngờ lão nhân gia hắn lại còn giả trang thành cô nương

Thái Thượng Lão Quân và Trường Sinh Đại Đế có quan hệ rất tốt, mỗi khi luyện đan thường đến Thần Tiêu phủ vơ vét dược liệu quý hiếm, khi nàng và Dực Lam sinh ra, Thái Thượng Lão Quân cũng đến dực tiệc đầy tháng của bọn họ. Sau này nàng trưởng thành cũng từng gặp mặt Lão Quân, hắn còn từng biến thành Dực Lam trêu chọc nàng, không ngờ hắn đến thế gian còn giả làm bộ dáng của nàng

Dực San quyết định nắm lấy nhược điểm này, định sau này gặp Thái Thượng Lão Quân sẽ tống tiền hắn. Có điều đây cũng là chuyện về sau, trước mắt làm sao qua được mặt lão hòa thượng này đã.

Hành Tư nhíu mày trầm tư, giải quyết lão phương trượng rất đơn giản nhưng phải giải thích lần trước kia  với Dực San lại là vấn đề

Hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp thỏa đáng, Dực San đã xoay chuyển tròng mắt, ngoắc tay cho lão phương trượng lui đến một góc trong đại điện, hạ giọng, thần bí nói ‘thật ra ta chính là Quan Thế Âm, lần này hạ phàm là vì thấy thế gian khó khăn, phổ độ chúng sinh, ngươi đừng tiết lộ với người khác chuyện của ta”

Hành Tư: “…”

Lão hòa thượng khiếp sợ nhìn Dực San, nửa tin nửa ngờ lại không dám chậm trễ”Lão nạp từng đọc nhiều phật hiệu kinh thư, biết Quan Thế Âm Bồ Tát có ba mươi ba hóa thân, tỷ như Dương Liễu Quan Âm,Bạch Y Quan Âm, Thiên Thủ Quan Âm, Tống Tử Quan Âm…nhưng chưa bao giờ nghe nói…Quan Âm hóa thân thành một cô nương thế này?”

Dực San lắc đầu “ta đã đắc đạo vượt qua lục đạo luân hồi, ký hữu thần thông, tự nhiên có vô số biến hóa, tùy tâm mà biến, tùy loại hóa thân”. Đây cũng không phải nàng nói lung tung, nàng đã từng hỏi Quan Thế Âm Bồ Tát rốt cuộc có bao nhiêu biến hóa, đối phương đã trả lời nàng như vậy

Lão hòa thượng nghe xong đã tin sái cổ, hai tay tạo thành chữ thập “đệ tử ngu dốt, đa tạ Bồ Tát chỉ điểm bến mê, đệ tử còn có điều muốn hỏi, mong Bồ Tát chỉ điểm”

Dực San da đầu run lên, nói tới phật pháp, nàng cũng không có mơ hồ như Dực Lam, nếu sau này Dực Lam biết được, cười chết hắn. Nghĩ thế, nàng kiên trì gật đầu “cứ nói, đừng ngại”

Hành Tư bàng quang nhìn nàng diễn, nhịn không được, ý cười lan tràn trong mắt

Dực San hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, chợt nghe lão hòa thượng khẩn thiết nói “Bồ Tát hóa thành cô nương phổ độ chúng sinh, sao lại mang theo một công tử tuấn tú bên người?”

Quan Âm hiện thế thường mang đồng tử đi cùng, chưa từng thấy có công tử nha

Lão hòa thượng vẻ mặt thành kính ham học hỏi, Hành Tư mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt xem diễn: coi ngươi giải thích thế nào.

Rõ ràng là vừa rồi hắn cũng có phần nói chuyện, sao lại biến thành một mình nàng chiến đấu hăng hái?

Nhìn ánh mắt sáng quắc của lão hòa thượng, Dực San phụng phịu, cao thâm nói “đây là thiên cơ, bất khả lộ”

Lưỡng đạo sáng quắc dưới ánh mắt, Dực San phụng phịu cao thâm nói: “Còn đây là Thiên Cơ, không thể tiết lộ.”

Vất vả lắm mới ra khỏi cửa chùa, Dực San thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Hành Tư, tức giận nói “muốn cười thì cười đi, đừng để gương mặt đẹp như vậy bị lệch vì nghẹn thì uổng lắm” nếu không phải hắn khoanh tay đứng nhìn, nàng sao có thể như vậy, còn không biết xấu hổ mà cười.

Hành Tư lại hoàn toàn không khách khí với nàng, nghe vậy liền bật cười thành tiếng. Tiếng cười như mặt hồ tĩnh lặng bị xuân phong thổi qua làm nên gợn sóng

Dực San chỉ từng thấy Hành Tư không cười và mỉm cười, đột nhiên cười rộ lên như vậy khiến nàng nhìn đến ngây ngốc, suýt chút nữa dẫm phải bùn xuống.

Hành Tư đúng lúc đưa tay giữ chặt nàng, mỉm cười trêu chọc “Bồ Tát có thể nhìn thấy khó khăn của thế gian, sao lại không nhìn thấy bùn dưới chân”

Gì mà mặt hồ tĩnh lặng chứ? Là một bụng đầy ý xấu thì có

Dực San nghẹn khí, chợt nghe phía trước có tiếng náo nhiệt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy có một phụ nhân xinh đẹp ngồi trong căn chòi bên cạnh ngôi chùa, bên ngoài là một tấm vải trắng được căng trên sào trúc, có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi vây quanh. Đầu tiên nàng nghĩ là bán mình chôn cha chôn chồn gì đó, nhưng thấy phụ nhân kia phục sức diễm lệ, trên trán cũng không có mang khăn tang, liền tò mò tiến lên xem thử

Tới gần mới thầy trên vải trắng viết “Hoa Đào tiên giáng thế, chuyên bói chuyện nhân duyên”

Nhìn lại phụ nhân kia, rõ ràng chỉ là một phụ nhân phàm nhân bình thường, có lẽ vì chứng minh thân phận là Hoa Đào tiên nên mặt đánh phấn hồng hơi nhiều, quần áo trang sức cũng là màu hồng, càng khoa trương hơn là trên búi tóc cao ngất cắm đầu hoa đào, quả đào, lá đào..nhìn y như một cây đào

Dực San không biết nên nói gì

Hoa Đào tiên sẽ trồng cây đào lên đầu sao? vậy trên đầu Bí Đỏ tiên là trái bí đỏ lớn sao? hơn nữa nếu Hoa Đào tiên đến đây quản nhân duyên của phàm nhân vậy Nguyệt Lão bị thất nghiệp rồi.

Đại thẩm, ngươi xúc phạm thần linh như thế, sẽ bị báo ứng nha.

Dực San cảm thấy nếu Hoa thần rảnh rỗi, không có chuyện gì làm mà chạy đến nhân gian, nhìn thấy tạo hình kỳ quái này, nhất định sẽ tức giận đến mức bách hoa úa tàn

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp, Dực San mới phát hiện ra mình bất tri bất giác mà nói ra miệng

Vị “Hoa Đào tiên” kia trừng mắt nhìn nàng, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy. Dực San lập tức kéo Hành Tư bỏ chạy

Cho đến khi ra khỏi thành, Hành Tư vẫn còn cười đến run vai, ngữ khí có chút tiếc nuối “ta còn tưởng Bồ Tát ngươi muốn cùng tranh luận với vị Hoa Đào tiên kia, không ngờ lại đi nhanh như vậy”

Người này cố ý đưa nàng đến thế gian để chế giễu sao?

Dực San trừng mắt nhìn Hành Tư, không để ý phía trước có một cái đầu, trực tiếp dậm lên. Hành  Tư vốn định ngăn lại nhưng không kịp, chỉ có thể để Dực San dừng bước tại chỗ

Dưới lòng bàn chân truyền đến tiếng la bất mãn, Dực San vội cúi đầu nhìn “có phải ta dậm trúng cái gì hay không?

Hành Tư gật đầu “hình như là thổ địa phủ Dương Thành”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.