Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 5




Kết thúc hồi một trong đời Liễu San San chính là cảm nhận được khoái cảm tiêu xài lãng phí của tầng lớp cao, cho dù ở cố định một phòng hay thay đổi luân phiên thì loại đãi ngộ này cho dù là quý tộc quyền quý ở thế gian cũng chưa chắc hưởng thụ được, nghe giống như hoàng đế sủng hạnh phi tử. Hay là nàng cũng nên làm mấy bài tử, lật đến phòng nào thì đến ở phòng đó…

“Nếu ngươi không biết chọn thế nào, vậy ở kế bên chúng ta đi, nên biết rằng buổi tối ở âm tào địa phủ không có dễ chịu như ban ngày đâu” Vô Khâu thấy Liễu San San chậm chạp không có quyết định, nghĩ nàng vẫn còn sợ hãi với nơi này, liền ra vẻ ở gần hắn sẽ được an toàn với ý đồ lấy lại thể diện vừa rồi đã bị Liễu San San làm mất sạch nhưng hắn lại không biết Liễu San San đã xếp hắn và Vô Thân vào diện không an toàn nhất. Nàng tuyệt không tin hai tên hoàn khố thích đổi tới đổi lui này, lỡ đâu ban đêm bọn họ lại biến ra gì đó, nàng làm sao mà ngủ

Trong Chuyển Sinh điện chỉ có một mình nàng là nữ, cho nên phải cẩn thận lựa chọn mới được. Liễu San San hỏi Tập Thư “Tất phán quan và Tây Tề là ai?”

Tập Thư lập tức khoe khoang kiến thức “Luân Chuyển Vương chưởng quản Chuyển Sinh điện bao gồm một Phán Quan, hai Ngưu Đầu Mã Diện, hai Hắc Bạch Vô Thường. Đây là nhân sự cơ bản, nếu Luân Chuyển Vương cần, có thể điều động thêm”

Sau khi được giải thích, Liễu San San đại khái cũng hình dung được cơ cấu nhân sự ở Chuyển Sinh điện

Luân Chuyển Vương: Hành Tư

Chủ bộ phán quan: Tất Trì.

Ngưu Đầu Mã Diện: Vô Thân, Vô Khâu.

Hắc Bạch Vô Thường: Tây Tề, Tập Thư.

Tạp dịch mới: Liễu San San

Liễu San San âm thầm rơi lệ, đúng là mệnh xấu từ trong xương, khi sống chẳng có ngày lành, nay đến âm phủ còn mang danh là tạp dịch, đời trước đời sau đều là quần chúng lao động bị áp bách, khổ tai khổ tai

Nàng thở dài, nhìn Vô Khâu vẫn đang chào mời ở gần hắn mới là an toàn, liền đưa tay chỉ căn phòng cách xa bọn họ nhất “ta ở bên kia”

Vô Khâu thất bại, nhịn không được nhảy dựng lên túm lấy Vô Thân “nàng cự tuyệt ta, ta có thành ý như vậy mà nữ nhân này dám cự tuyệt ta”

Vô Thân bị túm đau, lập tức tát Vô Khâu “muốn dọa người thì tự mình làm đi, đừng kéo thêm ta”

Liễu San San trợn mắt há mồm nhìn

Vô Khâu ở trong không trung biến lại hình người, nằm sấp trên nóc nhà, khóc nói ‘có huynh đệ nào như ngươi” nói xong gỡ một mảnh ngói ném vào đầu Vô Thân

Vô Thân gỡ mảnh ngói vụn trên đầu, lập tức bay lên, đánh nhau với Vô Khâu

Liễu San San lại trợn mắt há mồm nhìn, hồi lâu mới có phản ứng. Xem ra cuộc sống của nàng trong một năm này nhất định sẽ có nhiều đảo lộn và khiêu chiến

Đột nhiên lúc này ở phía sau vang lên thanh âm lạnh lùng “ầm ỹ muốn chết, các ngươi đang làm gì?”

Liễu San San nhìn qua, thấy một thiếu niên anh tuấn, sắc mặt còn tái hơn Tập Thư, tùy ý khoác ngoại bào, tuy sắc mặt hắn không chút thay đổi nhưng nhìn rõ ra là có chút không hờn giận

Tập Thư thấp giọng nói ‘không xong rồi, đã đánh thức Tây Tề. Tây Tề là Hắc Vô Thường, trực đêm, cho nên luôn ngủ ngày, nếu làm ầm ỹ khiến hắn mất ngủ, hắn sẽ mất hứng”

Liễu San San đang lo lắng, Vô Khâu đã nhảy xuống, cao hứng phấn chấn nói ‘Tây Tề, Chuyển Sinh điện chúng ta rốt cuộc đã giã từ biệt hiệu miếu hòa thượng, mới có một đại mỹ nữ tới nha, ngươi tới gặp sao?”

Tây Tề nghe vậy liếc mắt nhìn Liễu San San, lạnh lùng hỏi “gả tới sa?”

Bốn người kia sửng sốt một hồi mới ý thức được vấn đề của Liễu San San

Tập Thư hổ thẹn xua tay nói “không đúng, nàng là tới làm việc. Vì ta bắt lầm lúc nàng đang thành thân cho nên nàng vẫn còn mặc hỉ phục”

Tây Tề không có biểu tình gì “ta quay về ngủ’ dứt lời quay người rời đi

Liễu San San lại trợn mắt há mồm lần thứ ba “người kia…không có cấp lễ nghĩa”

Vô Thân vừa phủi bụi trên người, vừa nói ‘nói cấp bậc lễ nghĩa với Tây Tề?ngươi tốt nhất nên ít trêu chọc hắn đi, hôm nay xem như nể mặt ngươi lắm rồi, bình thường ầm ỹ làm hắn mất ngủ, hắn trực tiếp giết ngươi cũng có ah”

Liễu San San lập tức ngậm miệng. Nàng hối hận vì đã đồng ý ở lại đây, nơi nay đúng là trại tập trung quái vật, ai nấy đều khó ứng phó hơn tẩu tử dạ xoa của nàng nhiều. Liễu San San bắt đầu thấy nhớ nhà, ít nhất tẩu tử của nàng cũng không thay đổi thành đầu trâu mặt ngựa để dọa người, cũng không có ai vì tức giận liền trực tiếp tiêu diệt nàng.

Ép buộc một hồi, Hành Tư cũng đã từ bên kia đến đây. Vì chuyện tồn đọng ở Chuyển Sinh điện rất nhiều nên việc giao tiếp nếu có thể miễn liền miễn, đưa văn thư xong là lập tức đi nhậm chức

Phàm là ở thiên giới, nhất là những thần tiên đã ngốc ở Thiên cung quá lâu, hơn phân nửa sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh ở âm tào địa phủ, vì nơi này có rất nhiều quỷ hồn chờ xử lý nên địa phủ chú trọng làm việc hiệu suất, không rảnh để phô trương làm màu như thiên giới. Cho nên sau khi xác nhận văn thư chính xác, lại vì âm tào địa phủ không câu nệ tiểu tiết, lập tức vào việc

Trừ Liễu San San không biết gì, những người ở Chuyển Sinh điện đều duy trì thái độ cẩn thận nhìn xem đối với vị Hành Tư Quân từ thiên giới xuống làm Chuyển Luân Vương này.

Liễu San San nhìn Tất Trì mang Hành Tư  vào đến, lặng lẽ lôi kéo Tập Thư hỏi ‘Hành Tư Quân có thân phận gì? sao không ở trên trời lại chạy đến đây làm gì?”

Tập Thư nhỏ giọng “Hành Tư Quân là ngoại tôn của Ngọc Đế Thiên Tôn, tuy Thiên Tôn có rất nhiều tôn tử, ngoại tôn nhưng mẫu thân Hành Tư Quân là nữ nhi mà Thiên Quân thương nhất, cho nên cũng rất thương Hành Tư Quân. Hành Tư Quân cũng thập phần thông minh, được Thái Thượng Lão Quân nhìn trúng, nhận vào sư môn, theo hắn đi chu du khắp nơi. Ta nghe trưởng bối trong nhà nói Hành Tư Quân sau khi xuất sư vốn có thể ở thiên đình nhận chức vị thần quân nhưng hắn từ nhỏ không ở trong thiên cung, không thích các loại xã giao chốn thiên đình, nên sau khi trở lại Thiên cung đều không vui. Thiên Quân sợ Thái Thượng Lão Quân dạy Hành Tư Quân trở thành con mọt sách nên đưa hắn đến âm tào địa phủ cho hắn nhìn xem thế thái nhân tình, thể nghiệm tốt rồi quay về Thiên giới nhậm chức. Sau này ngươi có thể gọi hắn là Hành Tư Quân, cũng có thể gọi là Phủ Quân, Diêm Quân của mười điện đều có thể tôn xưng là Phủ Quân”

Dù Liễu San San mù kiến thức cỡ nào cũng biết Ngọc Hoàng Đại Đế là ai, cứ nghĩ đến mình vừa rồi chẳng những chống đối lãnh đạo trực tiếp còn là ngoại tôn của lão đại Thiên giới, ảo não hối hận trong lòng nàng như thủy triều vỡ đê, suýt chút nữa cuốn nàng trôi ra khỏi Chuyển Sinh điện

“San San, ngươi không việc gì chứ?”

Tập Thư mới làm Vô Thường có hai tháng, hiểu biết đối với dương gian và phàm nhân không nhiều lắm,nhìn thấy Liễu San San sắc mặt trắng bệch, bộ dáng lung lay sắp đổ, nghĩ rằng phản ứng của phàm nhân khác quỷ thần, Hành Tư Quân tuấn mỹ cơ trí, dù nữ quỷ nữ thần nhìn thấy hắn cũng bị hấp dẫn, mà Liễu San San thế này…chẳng lẽ phàm nhân dùng biểu tình sợ hãi để biểu đạt thưởng thức với người khác sao?

Liễu San San quay đầu nhìn Tập Thư, nghiêm trang nói ‘Tập Thư, đừng quên là ngươi hại ta đến âm tào địa phủ’

Tập Thư thấy nàng đột nhiên nghiêm túc cũng nghiêm túc theo ‘đương nhiên, đây là sai lầm của ta, cần phải bồi thường. Sau này ngươi cần ta hỗ trợ gì, cứ nói, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ’

“Được. Tuy ta không trông cậy ngươi có thể làm được gì Hành Tư Quân nhưng nếu sau này hắn làm khó dễ ta, ngươi phải làm hậu thuẫn hoặc làm lá chắn cho ta”

Trong lúc Liễu San San đang tìm đường lui cho mình, Hành Tư và Tất Trì đã đi đến trước mặt bọn họ

Tất Trì đã biết lai lịch của Liễu San San, cao thấp đánh giá nàng vài lần, khách khí cười cười. Hắn là chủ bộ Phán quan, nho nhã hơn Lục Kiên thích đánh người nhiều, tuổi chừng ba mươi mấy, bộ dáng khiến người ta rất yên tâm. Liễu San San cuối cùng cũng nhìn thấy một người bình thường lại đáng thân cận ở Chuyển Sinh điện, cực kỳ có hảo cảm với Tất Trì, tươi cười đáp lại hắn

Dọc đường đi, Tất Trì đã giới thiệu cho Hành Tư biết tình huống của Chuyển Sinh điện. Hành Tư nhìn mấy người trước mắt, biết Tây Tề còn đang ngủ, cũng không quá để ý, chỉ nói ‘kệ hắn đi”

Tất Trì đơn giản giới thiệu chức vụ của từng người, lại hỏi ‘không biết Hành Tư Quân tính cho Liễu San San cô nương làm việc gì?’

Hành Tư nhìn sang, Liễu San San cảm thấy tim dâng lên tới cổ họng. Nếu nàng chỉ là tạp dịch, Hành Tư muốn trả thù nàng, tùy tiện khiến cho nàng sống dở chết dở cũng không là chuyện nhỏ. Tuy nàng bị đánh từ nhỏ đến lớn nhưng đó là bị khi dễ khi còn sống, chẳng lẽ đã chết cũng không cho nàng chết già sao?

Hành Tư lại không để ý đến sắc mặt khẩn trương của nàng, lạnh nhạt hỏi ‘biết chữ không?”

Liễu San San lập tức máu xông lên tới não. Ra oai phủ đầu, đây tuyệt đối là ra oai phủ đầu. Nàng tốt xấu gì cũng từng học ở trường tu thục, không viết ra được tác phẩm lớn thì cũng làm được đôi ba câu thơ, dù thoạt nhìn không giống học bác uyên thâm, đọc đủ thứ thi thư thì cũng chẳng phải hạng mù chữ. Hành Tư hỏi như thế chính là vũ nhục nàng.

Tức giận cực kỳ nhưng Liễu San San không ngừng nhắc nhở mình không được chống đối thủ trưởng, nghiến răng nói ‘biết”

“Vậy trước giúp ta sửa sang lại danh mục đăng ký đang chồng chất ở Chuyển Sinh điện, một mình Tất phán quan sợ làm không nổi”

Liễu San San rốt cuộc cũng cảm thấy cân bằng tâm lý. Danh mục đăng ký chính là hồ sơ ghi ghép cuộc đời của quỷ hồn khi còn sống.

Chuyển Sinh điện khác với những điện khác, trừ bỏ điện thứ nhất là Quỷ Phán điện, thẩm tra những gì liên quan tới quỷ hồn, căn cứ vào thiện ác lúc còn sống mà định hướng xử lý. Tám điện còn lại tùy theo tội trạng của ác quỷ mà hạ ngục chịu khổ ở những nơi khác nhau, còn Chuyển Sinh điện có nhiệm vụ thẩm tra danh sách quỷ hồn, thẩm định xong đưa đi đầu thai, hàng tháng cùng với Quỷ Phán điện thẩm tra danh sách. Nói một cách đơn giản, chín điện khác là trấn trụ đủ loại quỷ hồn, bình thường đều là chướng khí mù mịt, gà bay chó sủ cho nên chín điện này thiên về võ, mà quỷ hồn một khi đến Thập điện đều đã uống qua canh Mạnh Bà, quên hết mọi chuyện trước kia, bình thường rất an tĩnh nên Thập điện thiên về văn.

Liễu San San vừa nhận lấy chồng danh sách, vừa nghe Tất Trì giới thiệu, cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Vui là nàng may mắn đến một nơi tương đối an nhàn, thanh tịnh, không cần cả ngày nhìn thấy các quỷ hồn chết đủ kiểu kêu gào thảm thiết. Buồn là vì văn thư ở Chuyển Sinh điện chất cao như núi mà nàng là kẻ không hay ho phải xử lý đống văn thư này.

Liễu San San nhìn đống văn thư chất cao như núi, tâm tình trở nên tuyệt vọng. May mà Hành Tư và Tất Trì không làm khó người khác, cũng không vì nàng là tạp dịch tạm thời mà khiến nàng làm mệt đến chết đi sống lại. Thực ra nàng không phải trực tiếp sửa sang sổ sách mà nhiệm vụ chính của nàng là bưng trà đổ nước, mài mực xếp giấy…toàn là những việc vặt vãnh, xong việc thì ngồi bên cạnh nhìn Hành Tư và Tất Trì làm việc

Ở âm phủ cũng giống như dương gian, đến giờ thìn sẽ lên đèn, Liễu San San hoàn thành xong nhiệm vụ trong ngày đầu tiên, cước bộ mơ hồ trở về phòng của mình

Buổi tối ở âm phủ khác với dương gian, chính là không gian trở nên hôn ám y như lúc chạng vạng, nhung vẫn có thể nhìn thấy mọi vật cũng không phải tối hẳn. Hơn nữa buổi tối, toàn thành đều đốt đèn, ánh sáng âm u, từ Đệ Thập điện nhìn ra thấy Nại Hà bên kia dày đặc yên khí dưới ánh đèn trở nên thần bí khó lường, lúc này âm tào địa phủ mới có vẻ âm trầm đáng sợ như trong sách ở dương gian đã miêu tả.

Liễu San San lại không rảnh để quan tâm những điều này, ép buộc cả một ngày, nàng chỉ muốn đi ngủ, cơm chiều cũng chưa ăn đã đi về phòng.

Khi đèn trong phòng Liễu San San đã tắt được một lúc, có hai bóng người nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng nàng, lắng nghe động tĩnh bên trong một lát. Một cái bóng mới lôi kéo cái bóng bên cạnh, thì thầm “Vô Thân, ngươi xác định nàng đã ngủ?”

Cái bóng cao gật đầu “nghe tiếng hít thở như là đang ngủ”

Cửa liền lặng lẽ bị đẩy ra. Vì trời chưa tối hắn, nên dù đèn trong phòng đã tắt vẫn có thể nhìn thấy trong phòng. Vô Thân và Vô Khâu đi vào, thấy Liễu San San nằm nghiêng mặt ra ngoài, đang ngủ. Hai người liền tiến thêm vài bước. Thực ra bọn họ chỉ là tò mò, muốn xem phàm nhân ngủ có gì khác quỷ thần, hơn nữa quỷ giới không có lễ nghi phiền phức như dương gian, không hề biết hai đại nam nhân bọn họ buổi tối chạy đến phòng nữ tử là có gì không ổn. Bọn họ chỉ muốn làm Liễu San San sợ đến khóc chói tai, bù lại lòng tự trọng bị đả kích vào ban ngày của bọn họ.

Tuy nhiên Liễu San San tuy mệt mỏi nhưng đêm đầu tiên ở âm tào địa phủ cũng không có cách nào ngủ ngon, cửa vừa có động tĩnh đã làm nàng đang thiu thiu ngủ liền bừng tỉnh. Vì thế Vô Thân và Vô Khâu còn đang quan sát đã thấy nàng ngồi bật dậy, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.

Liễu San San tuy đã cởi bỏ hỉ phục tân nương gây chú ý, trên người chỉ mặc trung y tuyết trắng, tóc xõa ra nhưng trang dung trên mặt lại rửa không sạch, có lẽ vì quỷ hồn có thể bảo trì được dung nhan trước khi chết. Hơn nữa mặt nàng lại không chút thay đổi cùng khung cảnh hôn ám làm cho Vô Thân và Vô Khâu gặp qua vô số quỷ hồn đều không hẹn mà cùng nghĩ tới hai chữ Diễm Quỷ.

Liễu San San nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, cho đến khi Vô Thân và Vô Khâu bị nhìn đến sợ hãi, nàng mới chậm rãi lên tiếng “sau này tiến vào nhớ gõ cửa, còn nữa, đưa bữa ăn khuya tới thì phải đưa thực phẩm chín, ta không ăn thịt sống”

Vô Thân và Vô Khâu nghĩ một lát mới xác định được bữa ăn khuya mà nàng nói chính là hai bọn họ, cả hai cùng toát mồ hôi lạnh, âm thầm nuốt nước miếng. Truyền thuyết nữ nhân đáng sợ, nữ quỷ càng không dễ chọc, hôm nay đã được chứng thật. Liếc mắt nhìn lại thấy trong tay Liễu San San có thêm một thanh đao sắc nhọn, Vô Thân và Vô Khâu lập tức quyết định bỏ chạy thật nhanh

Liễu San San nhìn theo bóng dáng bọn họ, mắng một câu, sau đó nhét thanh đao Tập Thư đưa cho để phòng thân vào dưới gối, tiếp tục ngủ

Thật ra nếu Vô Thân và Vô Khâu có dũng khí ở lại thêm chút nữa sẽ phát hiện ra chân tướng. Người khác bị dọa sẽ giật mình hoặc nhảy dựng lên kêu gào nhưng Liễu San San bị dọa đến hồn phi phách tán thì vẫn duy trì bộ dáng bất động thanh sắc. Ở trong mắt người khác là trấn định như núi Thái Sơn, trời sập cũng không nháy mắt, cho nên đều nói rằng nàng đại khí trầm ổn lại can đảm. Chỉ có Liễu San San mới biết mình là thế nào, chính là trên thế giới có một loại gọi là mặt than, vì kinh hách mà thành.

Vô Thân và Vô Khâu chạy được nửa được thì gặp Tây Tề đã rời giường đi làm việc.

Tây Tề là Hắc Vô Thường nên chuyên làm việc ban đêm, âm khí trên người nặng hơn Tập Thư là Bạch Vô Thường nhiều, hơn nữa hắn lười để ý tới người khác, cho nên chỉ hơi tới gần hắn đều cảm thấy hàn khí bức người. Vô Thân và Vô Khâu cộng sự với hắn lâu như vậy, những câu nói qua nói lại với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay 

Tây Tề mặc hắc y, cầm xích sắt, nhìn Vô Khâu và Vô Thân tháo chạy khỏi phòng Liễu San San, biết bọn họ muốn hù dọa nàng kết quả bị gậy ông đập lưng ông. Hắn nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, tâm tình bực bội vì bị đánh thức vào ban ngày cũng tốt hơn, lạnh lùng nói ‘xứng đáng” sau đó xoay người rời đi

Vô Thân và Vô Khâu nhìn theo bóng dáng Tây Tề biến mất ở đại môn Chuyển Sinh điện

“Vô Khâu.”

“Ân?”

“Ngươi có cảm thấy Tây Tề lạnh lùng không?”

‘Lạnh”

“Liễu San San vừa rồi lạnh hay không?

“Lạnh”

“Bộ dáng Tây Tề dễ nhìn không?”

“Đẹp. Ngươi hỏi cái này làm gì?

“Ngươi trả lời ta trước đi, Liễu San San nhìn thế nào?”

“Cũng dễ nhì, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?’

“Không biết vì sao, đột nhiên lại muốn tác hợp cho hai người bọn họ”

“Chủ ý này không tệ nha”

Vô Thân và Vô Khâu cùng bị Liễu San San và Tây Tề kích thích, cảm thấy cuộc sống nhàm chán của bọn họ ở âm tào địa phủ rốt cuộc đã có mục tiêu để theo đuổi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.