Âm Tào Địa Phủ

Quyển 1 - Chương 4




Đi được một lát, Mạnh Bà dừng trước một ngã rẽ rộng lớn, nói với Hành Tư Quân ‘Hành Tư Quân, chín vị Diêm Quân khác đã ở Sâm La điện chờ ngươi, lát nữa người tiền nhiệm sẽ chuyển giao công việc, ta và Lục phán quan đưa ngươi đi”

Hành Tư Quân gật đầu, Mạnh Bà lại nói tiếp với Tập Thư “Tập Thư, ngươi trước đưa San San đến Chuyển Sinh điện, nói là ta an bài, để nàng ở trong điện, đừng phân phó ra ngoài”

Tập Thư nhận việc, Liễu San San nói lời cảm tạ với Mạnh Bà.

Tập Thư nói với Liễu San San ‘cô nương theo ta đi bên này’ sau đó cả hai đi vào một con đường nhỏ

Dọc đường đi, phòng ốc, hoa cỏ như thành trấn nhân gian đều có. Liễu San San đi tới đi lui cũng quên chuyện mình đã chết, hỏi “Tập Thư, hồn phách sẽ không thấy nóng và mệt sao?”

Đi thêm một lát, Liễu San San cảm thấy nóng, hai chân bủn rủn. Tuy hôm nay nàng dựa theo tục lệ, để bụng đói lên kiệu hoa nhưng chẳng lẽ người đã chết rồi vẫn còn cảm thấy đói

Tập Thư thản nhiên nói “đương nhiên, hồn phách cũng có thất tình lục dục, cảm giác của hồn phách ở âm tào địa phủ cũng như phàm nhân chốn dương gian thôi”

Liễu San San cúi đầu nhìn phía sau, thấy mình và Tập Thư không có bóng, ngạc nhiên hỏi ‘sao có thể?” nếu đã chết sao có thể có cảm giác như phàm nhân?

Tập Thư đáp “vì trong thành có pháp thuật cấm chế, bình thường hồn phách phàm nhân ở âm tào địa phủ chịu thẩm phán, nếu là ác nhân thì bị đày xuống địa ngục chịu khổ, nếu không có cảm giác thì bọn họ chịu khổ thế nào? hơn nữa trong thành mỗi ngày có ngàn vạn tử hồn, phải dùng pháp thuật để hạn chế khiến bọn họ chỉ có thể hành động như phàm nhân, nếu không quỷ hồn bay loạn khắp nơi thì sao mà quản được?”

Liễu San San hiểu rõ gật đầu ‘cho nên quỷ hồn ở đây vẫn có sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố?”

Tập  Thư đáp “trừ bỏ bốn cái trước, cái khác đều có đủ”

Đúng vậy, đã tới nơi này chờ đầu thai là chết rồi, sao có thể chết thêm lần nữa

Tập Thư vì mình không phân biệt được nam nữ mà khiến Liễu San San bị đưa lầm đến địa phủ, đối với nàng vô cùng áy náy nên không cần nàng hỏi đã chủ động giới thiệu những gì mình biết về âm tào địa phủ

Thật ra, Liễu San San không hề oán hận, trách cứ gì Tập Thư, phần vì nàng lòng dạ tương đối rộng lượng, quan trọng hơn là thần kinh của nàng trong thời gian ngắn đã chịu kích thích quá lớn nên lúc này còn chưa kịp có phản ứng. Hơn nữa tuy nàng tò mò về âm tào địa phủ nhưng vì tri thức không đủ nên những gì Tập Thư nói không những không giúp nàng giải thích nghi hoặc mà còn khiến sự việc phức tạp hơn. 

Đến khi Tập Thư nói xong, Liễu San San cũng chỉ nhớ được một chuyện, đó là hồn phách phàm nhân đều từ Hoàng tuyền đi vào thành, đến điện thứ nhất chỗ Diêm Quân Tần Quảng đăng ký, phân loại rồi đưa đến các Diêm La điện khác, sau khi thẩm tra rõ những gì làm lúc còn sống, kẻ ác thì bị đày xuống địa ngục, người nên chuyển thế đầu thai thì đi đầu thai. Mà cổng thành to lớn vừa rồi bọn họ đứng ở đó chính là cửa thông giữa Thiên giới và địa phủ, quỷ hồn bình thường không thể tới đó. Tập Thư vì lầm tưởng Liễu San San là Nhạc Thác nên mới đưa nàng đến nơi này, gặp mặt các thiên quan đang chờ đón Nhạc Thác trở về Thiên giới.

Khó trách Hành Tư Quân lại nghi ngờ nàng

Liễu San San hối hận vô cùng, cứ nghĩ tới bộ dáng cao ngạo, lãnh đạm của Hành Tư Quân là da đầu của nàng lại run lên. Tuy nàng chỉ tiện miệng có một câu nhưng hàm ý mỉa mai lại rất sâu sắc, vạn nhất tên kia lòng dạ hẹp hòi mang thù,, muốn ép buộc nàng cũng chỉ cần thở một hơi. Người ta là thần, còn nàng đến là người cũng không phải, chỉ là một hồn phách, như vậy nàng ở đây một năm chẳng phải còn thảm hơn so với xuống địa ngục sao?

“Chúng ta đến.”

Một câu của Tập Thư đã cắt ngang suy nghĩ của Liễu San San, vừa hoàn hồn đã thấy trước mắt một tòa điện các trang nghiêm, tấm biển đen trên đại môn sơn son viết ba chữ Đệ thập điện màu vàng thật to, xuyên qua đại môn có thể nhìn thấy tấm biển thứ hai trên cửa thứ hai viết ba chữ Chuyển Sinh điện

Liễu San San chỉ lo nghĩ tới tương lai u ám của mình đâu có tâm tình nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua

Tập Thư thấy Liễu San San không thèm để ý, không giống những quỷ hồn khác dù nhiều hay ít đều có  vẻ sợ hãi, rõ ràng là đánh vào tự ái của hắn, lại có chút mất mát, vội nói “ngươi đừng thấy nơi này không bận rộn mà nghĩ Mạnh Bà nương gạt ngươi, vì Luân Chuyển Vương tạm thời chưa nhận chức nên những quỷ hồn chờ đầu thai vẫn còn đang ở địa ngục, chưa có giải đến đây,cho nên nơi này mới vắng vẻ đìu hiu như vậy,chờ Hành Tư Quân tiếp nhận nhiệm vụ xong, nơi này nhất định sẽ rất náo nhiệt”

Liễu San San nghe xong cũng không thấy hứng thú, quay đầu nhìn thấy phía trước không xa dường như có dòng suối, còn nghe tiếng nước chảy róc rách, nhưng mà trên mặt nước sương mù mờ mịt, không nhìn thấy cảnh sắc bên kia.

“Tập Thư, bên kia là cái gì vậy?”

Tập Thư nhìn theo ánh mắt của nàng “bên kia là Nại Hà, cầu Nại Hà đặt bên trên đó, quỷ hồn đầu thai đều phải đi qua nơi này. Ngươi trăm ngàn lần không được đến bên kia, hiện tại ngươi chỉ là hồn phách bình thường, không giống chúng ta là nha sai địa phủ cũng không được đưa đi đầu thai, đến gần nơi đó sẽ lập tức bị ác quỷ oán linh giữa sông kéo xuống. Hồn phách tiến vào Nại Hà đều bị hồn phi phách tán, không ai có thể cứu ngươi”

Liễu San San nghe mà nổi da gà, dù nơi này cách Nại Hà một khoảng xa, nàng cũng cảm thấy không an toàn, vội nhanh chân đi vào Chuyển Sinh điện ‘chúng ta mau vào đi”

Vì lão đại tiếp quản nơi này còn chưa tới, cũng không có quỷ hồn chờ đầu thai cho nên bên trong Chuyển Sinh điện to lớn rất vắng vẻ, lặng ngắt. Trừ bỏ điện chính có chút giống nha môn, còn lại đều bố cục giống như chùa miếu trong phủ Dương Thành.

Tập Thư mang Liễu San San dạo qua một vòng, cuối đi tới sau chính điện

Phía sau chính điện là nơi ở của Luân Chuyển Vương và đương sai làm việc trong Chuyển Sinh điện, sương phòng to nhỏ được ngăn bởi hành lang gấp khúc chằng chịt. Gian phòng lớn nhất ở giữa là phòng của Luân Chuyển Vương, còn có một tiểu viện, ba mặt sương phòng còn lại là chỗ ở của những người khác

Tập Thư thấy trong viện bốn bề vắng lặng liền lớn tiếng gọi ‘Tất phán quan? Vô Thân? Vô Khâu? Tây Tề?”

Trong một gian sương phòng vang lên thanh âm lười biếng “Tất phán quan đến Sâm La điện đón Hành Tư Quân, Tây Tề đang ngủ, tiểu tử ngươi mới đến đã kêu la cái gì?”

Tập Thư liền nhìn gian phòng đó, cười nói “Vô Thân, hôm nay ta không cẩn thận bắt lầm một cô nương về, lại không thể hoàn dương, Mạnh Bà nương liền để nàng ở lại Chuyển Sinh điện hỗ trợ, ta mang nàng đến đây”

“Cô nương?” thanh âm trong phòng chợt cao lên, hẳn là vô cùng ngạc nhiên

Liễu San San không biết Tập Thư đang nói chuyện với ai, chỉ im lặng đứng bên cạnh

Gian phòng kia im lặng trong chốc lát rồi có người đẩy cửa bước ra “bắt nhầm cô nương? Tập Thư ngươi không tính lăn lộn ở đây nữa sao? cô nương ở đâu?”

Nửa câu đầu nghiêm túc, nửa câu sau đáng khinh, Liễu San San không chút phản ứng

Lại có một thanh âm khác vang lên ‘đúng vậy, ngươi mới nhận việc hai tháng đã dám dùng danh nghĩa bắt sai người mà đưa cô nương đến Chuyển Sinh điện, quả nhiên có hậu trường có khác, sáng mai mang thêm cho chúng ta hai cô nữa được không?’

Tập Thư hổ thẹn xoa xoa tay “các ngươi đừng trêu chọc ta, hôm nay ta vừa nhận nhiệm vụ quan trọng đã gây ra lỗi, vừa rồi bị Lục đại nhân đánh đến thảm”

Mà Liễu San San vừa nhìn thấy hai người kia, hoàn toàn ngây ngốc.

Người đi trước nhảy một phát từ xa mười thước đến trước mặt nàng, thanh âm lười biếng “chậc chậc, là một cô nương đẹp như tiên nha, nếu muốn ở lại Chuyển Sinh điện làm việc, trước phải đoán xem ca ca là ai?”

Hai “này nọ’ từ trong phòng đi ra đều có vóc dáng cao to, ở thế gian có thể xưng là mỹ nam tử nhưng vấn đề là…

Liễu San San gần như dại ra, nhìn cái đầu trâu thật to trước mặt, lắp bắp nói ‘Ngưu…Ngưu Ma Vương?’

Vừa nói xong Liễu San San đã hận không thể tát mình mấy cái, có đánh tám gậy tre cũng không tới, âm tào địa phủ đâu phải chỗ bình thường, vậy mà nàng nghĩ cũng không nghĩ đã đưa ra đáp án ngu ngốc như thế.

Đầu trâu trước mặt bật cười thành tiếng, hiển nhiên cực kỳ thưởng thức bộ dáng si ngốc lại quẫn bách của Liễu San San, híp hai mắt to như cái chuông, cười sung sướng, lắc lắc đầu nói ‘cô nương, ngươi thật thông minh, đoán sai rồi”

Liễu San San hận không tìm được cái lỗ để chui vào, Ngưu đầu cười ha hả, cùng lúc đó trước mặt nàng xuất hiện một cái đầu ngựa thật to ‘haha, vậy ta có phải là Bạch long mã không?”

Thánh nhân có câu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước quả thật rất đúng.

Liễu San San từ nhỏ đã đấu trí đấu dũng với tẩu tử dạ xoa, trưởng thành từ trong nghịch cảnh, tuy vừa rồi không kịp thích ứng nhưng nếu nghĩ nàng sẽ tiếp tục bị dọa là sai lầm rồi. Nàng trấn định liếc nhìn cái đầu ngựa đen thùi trước mặt, trảm đi tiệt thiết nói “không, ngươi quá đen”

Cái đầu ngựa lập tức biến mất, trước mặt Liễu San San xuất hiện một thanh niên làn da trắng nõn. Hắn tầm hai mươi tuổi, chỉ vào mặt mình, tức giận nói “ngươi nhìn rõ chưa, ta đen chỗ nào?”

Liễu San San lại giật mình “ngươi có thể biến thành người?”

“Chỉ cần chúng ta muốn, biến thành cái gì mà không được” Ngưu đầu nói xong lại biến đổi, thành một nam tử trẻ tuổi mắt to mày rậm, tuổi cũng lớn hơn thanh niên da trắng lúc nãy

Hai người này dáng vẻ không tệ nhưng có chút ăn chơi trác táng, đứng chung một chỗ rất ăn ý. Liễu San San đã đoán ra thân phận của bọn họ, vốn định nói ra nhưng hôm nay đúng là ngày nàng bị vạ miệng, lại hỏi ‘hai người các ngươi là một đôi sao?”

Thanh niên da trắng giơ chân, nam tử mày rậm nhấc tay “ai là một đôi? Chúng ta là hảo huynh đệ”

Thanh niên da trắng còn cường điệu “đúng, đúng, chúng ta là quan hệ huynh đệ thuần khiết”

Liễu San San vốn cảm thấy có lỗi, ánh mắt nhìn bọn họ như vậy lại trở nên bí hiểm. Có câu giải thích chính là che dấu, che dấu nghĩa là có chuyện. Từ lúc lão bản cửa hàng may đối diện Thôi gia tửu năm lần bảy lượt câu dẫn Liễu Bỉnh mi thanh mục tú nhà nàng cũng năm lần bảy lượt bị nàng đánh đuổi, nàng đã không còn tin giữa nam nhân với nhau chỉ có quan hệ thuần khiết.

Thấy hai người sắp bị ánh mắt cao thâm của Liễu San San làm cho tức phát điên, Tập Thư vội tiến lên giải thích ‘dù là hoa cỏ trùng ngư,chỉ cần có linh tính,tu hành lâu cũng có thể hóa thành hình người, đạo hạnh cao còn có thể biến ảo bộ dạng. Vô Thân và Vô Khâu là Ngưu Đầu, Mã Diện trong Chuyển Sinhđiện, hiện đây là chân thân của bọn họ, vừa rồi biến ra như vậy chỉ là muốn hù dọa ngươi. Hai người bọn họ bình thường thích đổi tới đổi lui như vậy để hù dọa quỷ hồn được đưa tới đây”

Vô Thân và Vô Khâu chờ xem biểu tình ngây sợ hoặc thét chói tai của Liễu San San,nào ngờ nàng lại lạnh nhạt nói ‘biểu diễn cũng không tệ, trên chợ chúng ta cũng thường xuyên có người mang theo con khỉ đến diễn ảo thuật, các ngươi có rảnh có thể tìm bọn họ tỷ thí”

Vô Thân và Vô Khâu đang đắc ý lại bị dội một châu nước lạnh, đơ người

Vô Khâu thất bại nói với Vô Thân “nữ nhân này đúng là tiện miệng, không nói được một câu tử tế”

Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà, rõ ràng là bọn họ có ác ý muốn hù dọa nàng trước, sao giờ lại biến thành nàng nói chuyện không tử tế?

Tập Thư nói với Vô Thân và Vô Khâu ‘vị cô nương này là Liễu San San, Mạnh Bà nương bảo để nàng tạm thời làm việc tại Chuyển Sinh điện, một năm sau sẽ để nàng đi đầu thai.Chuyển Sinh điện mấy trăm năm nay không có nữ nhân, các ngươi đừng dọa San San cô nương sợ”

Vô Thân liền nhìn Liễu San San cười, gật đầu. Vô Khâu thì buồn bực, chỉ hừ hừ hai tiếng

Liễu San San ngạc nhiên hỏi “mấy trăm năm đều không có nữ phái?vậy sao ta có thể ở lại chỗ này?”

Vô Khâu tranh trả lời trước “nha sai ở âm tào địa phủ có nam có nữ, chỉ riêng Chuyển Sinh điện là mấy năm nay không có nũ’

Liễu San San hiếu kỳ hỏi ‘vì sao?”

” Luân Chuyển Vương Hợp Nghiêm Quân thời trẻ luôn bị nữ nhân đá, bị đá suốt mấy trăm năm khiến hắn trở nên cực đoan, chán ghét nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân liền phát giận” Vô Thân buồn bực nói “hiện giờ trừ nữ hồn đầu thành, nữ quỷ nữ thần trong thành đều không thể đến chỗ chúng ta, sợ sẽ chọc giận Hợp Nghiêm Quân. Hắn đã biến Chuyển Sinh điện của chúng ta thành một ngôi chùa dành cho hòa thượng ah”

Liễu San San nghĩ âm tào địa phủ đúng là quái vật gì cũng có, lại hỏi ‘vậy khi nào Hợp Nghiêm Quân trở về nhận chức” trăm ngàn lần đừng nói sẽ trở lại trong vòng một năm này,nếu không chẳng phải nàng là nữ nhân duy nhất phải chịu tội ở Chuyển Sinh điện sao?

Vô Thân “ai biết, khi nào Địa Tạng Vương phê chuẩn hắn được trở về thì khi đó trở về”

Vô Khâu cũng gật đầu ‘nghe nói gần đây tâm tình Địa Tạng Vương không tốt lắm, Nhạc Thác Thần Quân náo một trận đã đẩy Hợp Nghiêm Quân đến miệng núi lửa Tàng Vương, lập tức bị đình chức đi diện bích. Thật nhẫn tâm”

Liễu San San nghi hoặc ‘Địa Tàng Vương không phải đại từ đại bi phổ độ chúng sinh sao?sao lại nghiêm khắc như vậy?”

“Chuyện này không có gì mâu thuẫn cả” Vô Khâu nhún vai “Phật tổ đại từ đại bi phổ độ chúng sinh cũng có lúc mất cân bằng nội tiết tố ah”

Liễu San San có thể kết luận những tháng ngày nàng ở âm tào địa phủ có thể sẽ khiến nàng đảo lộn toàn bộ nhận thức văn chương của nàng. Nhưng việc cấp bách lúc này không phải là chuyện đó mà nàng cần tìm một chỗ nghỉ ngơi ‘xin hỏi, sau này ta sẽ ở đâu?”

“Tùy tiện’Vô Thân đưa tay chỉ ‘Chuyển Sinh điện tính cả ngươi cũng chỉ có bảy người, trừ chính phòng ở giữa là chỗ Luân Chuyển Vương ở, hai gian bên này là của ta và Vô Khâu, Tập Thư và Tây Tề ở phía sau, Tất phán quan thì ở phía đối diện, những phòng khác đều trống. Ngươi muốn ở cố định một phòng cũng được, mốn luân phiên thay đổi cũng không sao” theo tay Vô Thân chỉ, Liễu San San thấy ít nhất có mười gian phòng trống

Thấy nàng khó hiểu, Tập Thư liền tốt bụng giải thích “kiến trúc nơi này đều thiết kế phù hợp theo thân phận và địa vị, điện các của mười vị Diêm Quân cũng xây dựng theo chế độ như vậy, ngươi tùy tiện cho một gian là được’. Ngụ ý là vì phô trương địa vị của Diêm Quân, dù bỏ trống cũng phải xây nhiều phòng.

Thì ra ở âm tào địa phủ cũng tồn tại phân chia giai cấp và xoa hoa dâm dục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.