Âm Quan Minh Thê

Chương 178




“Giác bi trụ trì! Giác bi trụ trì!! “

Thấy lão tăng đột nhiên nôn máu ngã xuống đất, những người bên cạnh đều hoảng lên, nhanh chóng đỡ ông ấy dậy

Nhưng lão tăng được mọi người gọi là giác bi này lại lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, sau đó lau máu tươi rồi nhìn về phía tôi

“Bần tăng đã theo phật nửa đời người, đến bây giờ cũng chưa hiểu rõ được ý nghĩa chân chính của đức phật, phật pháp thiển vi,vô cùng hổ thẹn. Mà nay được thí chủ chỉ điểm lại đột nhiên hiểu ra, nếu thí chủ có chuyện gì cần bần tăng giúp đỡ thì chỉ cần nói một tiếng. “

Giác Bi chắp tay lại và nói với tôi

“Ừ, khiến ông hiểu ra rồi? Vậy tôi cũng thật vinh dự nhỉ? Vậy phật pháp của ông có thể khiến lưu miêu sống lại hay không?” Tôi sớm đã tức giận đầy đầu, nói với giác bi

Lúc này, giác bi lại cuối thấp đầu xuống, một lời cũng không nói, mà tôi cũng không quan tâm đế ý tứ của ông ấy, ôm lấy thân thể của lưu miêu đi về phía trước

Vào lúc này, dưới núi truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu hộ và xe cảnh sát mong chóng đi về phía đàm hoa tự

Rất nhanh, cảnh sát liền tiến hành khám nghiệm tử thi với lưu miêu, và đưa ra nguyên nhân cái chết là do tim đột ngột ngừng đập, cũng thường được gọi là đột tử

Cộng thêm nhân chứng ở hiện trường, cuối cùng cái chết của lưu miêu bị loại trừ khả năng bị sát hại, không lâu sau đó, thi thể của cô ấy cũng được hoả táng, khi tôi gặp lại cô ấy lần nữa, cô ấy cũng chỉ còn là một bình tro tàn

Người bên cạnh tôi, liên tiếp từng người từng người chết đi,chỉ còn lại một mình tôi. Không lâu trước đó, tro cốt của lưu miêu đã được cảnh sát đưa về quê nhà, mà tôi cũng thu lại sự rối loạn trong nội tâm, sau khi phối hợp với cảnh sát điều tra xong, cũng đi đến viện y học mặc dương

Viện y học mặc dương được xây dựng ở ngoại ô xa trung tâm thành phố, vì chưa được phá, cho nên tiện nghi cuộc sống xung quanh rất ít, chỉ đủ cho học sinh giải trí, chỉ có thưa thớt mấy quán nét, sân trượt băng, karaoke, và một khách sạn nhỏ, ngoài ra còn có một quán cơm nhỏ và quầy trái cây, nếu muốn vào trung tâm thành phố, xe bus gần nhất mất khoảng 1 tiếng đồng hồ

Trường học chia thành hai phần: cơ sở mới và cơ sở cũ

Cơ sở cũ nằm ở phía nam, cũng đã có hơn ba mươi năm lịch sử, tuy những cây cổ thụ đã được tu bổ, sửa chữa theo hướng hiện đại hoá, nhưng cũng không thể che dấu được dáng vẻ cũ kĩ từ thế kỉ trước

Vị trí của cơ sở mới vốn là một hố chôn tập thể, rất nhiều nơi đều có thói quen xây trường học trên các hố chôn tập thể,đồng thời còn có thể sử dụng hợp lí tài nguyên đất đai, những học sinh trẻ tuổi năng động cũng có thể trấn áp được âm khí của phần mộ, không làm hỏng phong thủy của nơi này

Mà lúc này, tôi bước xuống từ xe bus, đến trong khuôn vien viện y học

Tôi mang theo một cảm giác thù hận, khi quay về ngôi trường mất tích lâu này, nhìn thấy các học sinh vui vẻ ra vào cổng trường, tôi liền thấy chạnh lòng

Thành tích của tôi ở cao trung rất ưu tú, nếu không phải vì tôi là người thuần dương, nếu không phải vì ba tôi sợ tôi bị các quỷ hồn hại, không phải vì những rắc rối ban đầu của giang hoài, thì có lẽ bây giờ tôi cũng là một cậu học sinh, chứ không phải trở thành một đạo sĩ

Tôi chua chát cười, suy nghĩ tuy rằng tốt, nhưng rốt cuộc cũng không thể trở về, mà tôi đến trường học cũng không phải để nhớ lại quá khứ, mà là vì giết người

Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, sau đó đi vào bên trong trường

Phải nói rằng nơi ở của lưu diệu dễ tìm ra hơn trong suy nghĩ tôi nhiều

Vừa bước vào trong trường, tôi đã thấy bảng tuyên dương cán bộ ưu tú năm nay trên bảng thông báo bên đường, tên và hình ảnh của lưu diệu xuất hiện ở ví trí bắt mắt nhất của bảng thông báo

Tôi thuận tiện hỏi một bạn học đi ngang qua, nói tôi là anh họ của lưu diệu, và cậu ấy có vẻ khá quen thuộc với lưu diệu nên liền mau chóng chỉ tôi địa chỉ của kí túc xá

Kí túc xá của lưu diệu ở dãy B phòng 303,khi tôi thuận theo số phòng kí túc xá mà đến phòng lưu diệu,thì thấy một vài nam sinh trong kí túc xá đang chơi game trên máy tính, mà tôi nhìn vào bên trong lại không hề thấy thân ảnh của lưu diệu

“Xin hỏi, đây có phải là phòng của lưu diệu hay không? “Tôi gõ gõ cửa, lễ phép hỏi

Nghe vậy, các nam sinh đều dừng việc trong tay, quay đầu nhìn về phía tôi:”Đúng vậy, Anh là ai? “

“Tôi là lưu thiệu- Anh học của lưu diệu,một khoảng thời gian trước ba mẹ không may qua đời, nhưng vẫn luôn không thấy cậu ấy về, cho nên trong nhà liền để tôi lên đây tìm cậu ấy. ” Tôi nói vớ vẩn

“Ba mẹ của lưu diệu mất rồi? Sao tôi chưa nghe cậu ấy nói qua vậy, lúc trước cậu ấy xin nghỉ dài, cũng đã mấy ngày đến trường rồi. “Một nam sinh khác tò mò hỏi

“Nếu đã như thế, vậy tôi liền đợi cậu ấy?Đây là giường của cậu ấy sao? “Tôi chỉ vào một chiếc giường ngay ngắn

Giường của kí túc xá, bên trên là giường, bên dưới là bàn học, trên tủ bàn học, tôi thấy có đặt mấy cái lọ sứ

“Ừm, đúng vậy, anh muốn đợi thì cứ đợi, nhưng cũng đã không ai thấy cậu ấy lâu như vậy rồi, muốn hôm nay trở lại, e rằng không thể. ” Một nam sinh liền nói như thế với tôi, sau đó cũng không để ý tôi nữa, tiếp tục chơi game

Tất nhiên lưu diệu có một khoảng thời gian không về trường học rồi, vì khoảng thời gian đó, cậu ta đều bận giết người, giết sạch những người bên cạnh tôi! Mà bây giờ người cậu ta muốn giết nhất, bây giờ cũng đã xuất hiện trong kí túc xá, tôi tin rằng cậu ta khẳng định sẽ quay lại!

Tôi cũng không để ý các nam sinh, sau đó ngồi trước bàn học của lưu diệu

Lưu diệu sống trong thôn đằng long, mà đại tế sư lưu khởi sơn lại chỉ có một người con trai là cậu ta, tất nhiên có nghiên cứu cổ thuật, mà mấy lọ sứ trên tủ sách này, không cần nói cũng biết để làm gì

Tôi đưa tay ra lấy một lọ sứ trong đó,nhưng bạn học ở bên cạnh đã quay lại và hét lên với tôi một câu:”Này, cái đó….., lưu diệu này tính tình không tốt, anh đừng tùy tiện đụng vào đồ của cậu ấy, nếu không cậu ấy trở về sẽ nghĩ là do chúng tôi làm. “

Nghe vậy tôi cười cười nói:”Không sao, tôi là anh họ của cậu ấy, đồ của cậu ấy tôi còn không thể động sao? “

Lúc này mấy cậu học sinh đó cũng không nói gì nhiều, cong cong môi, tiếp tục chơi game của bản thân

Sau đó, khiến tôi cảm thấy thất vọng lag tôi đợi từ trưa đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đợi đến 9h tối, nhưng lưu diệu vẫn không xuất hiện

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng vào lúc tôi chuẩn bị rời đi, một tiếng bước chân bên ngoài kí túc xá truyền tới,, tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại sau lưng tôi.

Tôi bỏ lọ sứ trong tay về tủ sách, sau đó quay đầu lại thì liền thấy một cô gái rất xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi

“Lưu diệu chưa về trường sao? “

Cô gái này liếc tôi kì quái, rồi nhìn sang mấy cậu bạn cùng phòng đang chơi game hỏi

Nghe cô gái này hỏi, mấy gia hoả đang chơi game liền quay đầu kai:”Thì ra là chị dâu tới a, lưu thiệu đến giờ vẫn chưa quay về, cũng không biết là đi đâu, anh họ cậu ấy cũng đến trường tìm đây này! “

Một người bạn cùng phòng nói, sau đó chỉ tay về phía tôi

“Anh họ? ” Cô gái đó thấy có chút kì lạ

Cô gái này không cần nói cũng biết chính là bạn gái của lưu diệu, không chỉ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa lồi lõm đúng chỗ, nói cô ấy là nữ thần cũng không quá

Tôi đứng dậy gật đầu với cô ấy “Xin chào, tôi tên là lưu thiệu. “

“Ồ. “

Trong mắt cô gái loé lên tia u ám:”Tôi đã sắp mười ngày không gặp lưu diệu rồi, gọi điện thoại anh ấy cũng không nghe, cứ giống như biến mất khỏi thế giới vậy, có phải anh ấy đang trốn tôi không, không cần tôi nữa rồi đúng không? “

Nói xong lời này, cô ấy cúi thấp đầu xuống rớt nước mắt.

“Chị dâu, chị đừng nói như vậy, lưu diệu ban đầu có thể tán đổ được chị là phúc khí mấy ngàn đời, làm sao có thể không cần chị chứ! ” Một người bạn cùng phòng nhìn cô gái sáng mắt nói

“Thật ra, tôi cũng đang đợi cậu ấy, nếu như cậu ấy đến, tôi sẽ nói với cô. “tôi nói

Cô gái này liền gật đầu, sau đó lau nước mắt trên mặt, một mình rời đi, chỉ để lại bóng lưng cô đơn

“Haha, cô gái này tên là vương khiết, cô ấy chính là hoa khôi của viện y học chúng tôi nha! Lúc đầu có rất nhiều người đẹp trai giàu có theo đuổi cô ấy cũng không thèm quan tâm, giả làm một nữ thần lạnh lùng. Nhưng ai ngờ lại cùng đi ăn cơm với lưu diệu, hạ thân theo đuổi cậu ấy, sống chết không chịu buông ra. Trong khoảng thời gian lưu diệu không có ở đây, làm cô ấy gấp đến khóc rồi, mỗi ngày đều đến kí túc xá của chúng tôi xem cậu ấy về chưa, nếu không phải vì không biết nhà lưu diệu ở đâu, đoán chừng cô ấy đã sớm chạy đến đó rồi ” Lúc này một người bạn cùng phòng liền hứng thú nói với tôi

Vương khiết, hoa khôi? Nữ thần lạnh lùng? Hạ thấp bản thân để theo đuổi một tiểu tử xuất thân từ một thôn nghèo?

Loại chuyện này, chỉ trong phim cẩu huyết mới thấy, nhưng bây giờ lại xảy ra trước mặt tôi, tôi tất nhiên cũng hiểu chút gì đó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.