Ở phủ Tướng quân, Vân Xuyên đang ngồi đọc sách trong phòng thì Triệu Ý mở cửa đi vào, lông mày cau lại rất khó coi.
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Người của ta đã phát hiện ra nơi giấu thai phụ kia, nhưng vẫn chậm một bước, đã bị người khác đem đi mất rồi.”
“Thái Bà đã biết chuyện này chưa?”
Còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên giọng của vú Niệm.
“Tướng quân, Thái bà mời Tướng quân qua hỏi chuyện.”
Hai người nhìn nhau, Triệu Ý định đứng lên, thì Vân Xuyên đã kéo tay lại, cô lấy ra cái la bàn máu mua ở tiệm đồ pháp bảo, vừa cắt đầu ngón tay Triệu Ý vừa nói.
“Thứ này em mua mấy hôm trước, đã định nhỏ máu vào rồi nhưng lại quên, có thứ này rồi, em sẽ không bị lạc mất Tướng quân.”
Triệu Ý nhìn cô cười.
“Ta đâu phải đứa trẻ mà em sợ lạc?”
“Tướng quân không phải đứa trẻ, Tướng quân là trượng phu của em, em còn muốn theo Tướng quân cả đời, làm thế này để Tướng quân và em luôn tìm được nhau.”
Xong xuôi, Triệu Ý vươn người hôn nhẹ lên trán cô, đứng lên rồi tới viện của Thái Bà. Quả nhiên, Thái Bà cũng đã biết chuyện Triệu Ý cho người tấn công nơi giấu Tiểu Tuyết.
“Triệu Ý, con nhất định phải chống lại bà già này sao?”
Triệu Ý liền cúi đầu chắp tay, vẫn một mực cung kính.
“Thưa bà, tôn nhi không dám chống lại bà, nhưng cũng không thể để Dục Quỷ tiếp tục ra đời. Xin bà hãy dừng lại ở đây thôi.”
Thái Bà tức giận, cầm chén trà ném vỡ choang ngay dưới chân Triệu Ý, chỉ tay quát.
“Nghịch tử. Bà già này ba mươi năm nuôi dưỡng con, từ một đứa trẻ không cha không mẹ, nay đã trở thành Đại tướng quân uy danh lừng lẫy thì quay lại cắn ta một cái. Lấy oán báo ơn, đó là cách con đối xử với bà già như ta sao?”
Triệu Ý liền quỳ xuống, giọng trầm tháp như cầu khẩn.
“Bà vẫn luôn là người bà tôn nhi kính trọng nhất. Nhưng bà cũng hiểu rằng, mượn của người khác biến thành của mình, dù có sống được hàng trăm năm, nhưng càng lâu thì càng bị tâm ma thao túng, mấy trăm năm sau chết đi, tội lỗi chồng chất, sẽ bị lửa địa ngục thiêu đốt cả vạn năm. Tôn nhi không muốn thấy cảnh đó, tôn nhi chỉ mong bà có thể sống một đời an yên.”
Thái Bà hừ lạnh một tiếng, mười đầu ngón tay nắm chặt vào chuỗi tràng hạt, trong một cái nháy mắt đã giật tung ra, tràng hạt rơi tung toé khắp mặt sàn.
Hai chục năm qua, những mạng người Thái Bà sai Dục Quỷ giết không hề ít, tâm ma vốn dĩ đã thống trị từ lâu rồi, trong mắt hiện giờ chỉ còn lại dã tâm.
“Một đời an yên sao? Bà già này không cần thứ viển vông đó, ta muốn trường tồn cùng thiên địa kia.”
“Bà nội, trên đời này không có người phàm nào được trường tồn cùng thiên địa, bà chấp niệm vào sống chết như vậy, sẽ chỉ càng đau khổ mà thôi.”
Thái Bà cau chặt lông mày, tay miết mạnh chuỗi tràng hạt.
“Triệu Ý. Đau khổ của ta chính là không thể bất diệt. Con không hiểu cho bà được sao? Bà không muốn cứ vậy bị người đời quên lãng. Nếu như con đã không thể hiếu kính đúng ý ta, chi bằng con hãy để người ta quên con đi vậy.”
Tràng hạt trong tay đứt lìa, rơi lả tả xuống mặt đất.
“Bà…”
Triệu Ý chợt cảm thấy đầu mình đau điếng như vạn kim châm, y đưa tay đỡ lấy đầu, hai mắt hoa lên, biết mình đã trúng phải bùa mê, nhưng cả người đều cứng lại, không thể cử động được.
Triệu Ý ngã xuống, nhìn những hạt tràng vương vãi, trong hạt tràng xuất ra rất nhiều những làn khói mảnh.
Vú Niệm lúc này mới đi vào, phía sau còn đưa thêm ba gia đinh nữa, chúng đều là người của Thái Bà.
“Bỏ vào bao, mang ra ngoài xe ngựa.”
Ba tên gia đinh nhận lệnh, đem Triệu Ý bỏ vào cái bao, rồi bí mật khiêng ra ngoài. Thái Bà và vú Niệm đã ngồi sẵn bên trong, cùng nhau tiến ra ngoại thành.
Trời vừa tối, xe ngựa dừng lại trước một cánh rừng, ba tên gia đinh khiêng cái bao đi theo Thái Bà và vú Niệm, đến một mô đất nhô cao, xung quanh đều có kiến đen bò tứ tán, chúng mở bao lôi Triệu Ý ra, đặt xuống đất.
Thái Bà đứng nhìn cháu trai mình nuôi dưỡng ba mươi năm, một chút do dự cuối cùng cũng bị sự tàn độc chế ngự.
“Cháu trai, cháu tới từ đâu, thì trở về đó đi.”
Dứt lời, Thái Bà cùng vú Niệm và ba tên gia đinh ra xe ngựa quay trở về Triệu phủ. Triệu Ý nằm trên đất, bên tai văng vẳng tiếng bò lộm ngộm, những con kiến đã bắt đầu phát hiện ra y, chúng cảm nhận được hơi ấm con người, nhưng chẳng hề sợ hãi, cứ vậy kéo nhau bò lên.
Vân Xuyên đi ra đi vào, mãi không thấy Triệu Ý trở về, liền gọi Thiết Ngôn đi xem thế nào.
“Trong viện Thái Bà không có ai, hình như họ đều đi ra ngoài hết cả rồi. Nô tài có hỏi đám tỳ nữ nhưng bọn chúng cũng không biết họ đi đâu.”
Vân Xuyên bắt đầu thấy người nóng như lửa đốt, một nỗi bất an khủng khiếp đang trào lên. Cô liền rút la bàn máu ra, hai giọt máu của hai người phân chia vào hai chiếc kim, một kim chỉ vào cô vẫn còn đỏ tươi, kim còn lại hướng về phía ngoại thành đang bắt đầu chuyển dần sang màu đen, chứng tỏ Triệu Ý đang gặp chuyện.
“Thiết Ngôn, ta sợ Tướng quân xảy ra chuyện gì rồi, mau cùng ta ra ngoài tìm kiếm.”
Trời càng lúc càng lạnh, lại là một đêm không trăng, bầu trời u ám quỷ dị. Vân Xuyên và Thiết Ngôn đưa theo một toán thuộc hạ toả ra tìm kiếm. Cô có cảm giác chuyện xấu đang xảy ra với Triệu Ý, bước chân càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Cô lắc cái la bàn, chạy tới một cánh rừng tối tăm. Chiếc kim của Triệu Ý càng lúc càng đen kịt lại, Vân Xuyên cũng hoảng hốt gọi thất thanh, nước mắt rơi lã chã.
“Tướng quân, người ở đâu rồi? Tướng quân, mau trả lời em đi.”
Vân Xuyên đi sâu hơn vào trong rừng, đêm tối mịt mờ, đáp lại lời cô chỉ có tiếng gió u u thổi qua tán cây rừng, Thiết Ngôn cho thuộc hạ đốt đuốc tản ra tìm kiếm. Vân Xuyên cố gắng trấn tĩnh, đưa tay lên bắt ấn, càng lúc thế này cô càng phải giữ được tinh thần. Bên tai cô như văng vẳng giọng nói thều thào của Triệu Ý.
“Xuyên Nhi…Xuyên Nhi…ta ở đây…”
Vân Xuyên mở mắt, quay khắp tứ phía tìm kiếm nơi phát ra giọng nói vừa rồi. Đột nhiên đập vào mắt cô, là một tổ kiến to đùng, xây cao gần bằng cả chiều cao của cô.
Phần dưới chân tổ kiến còn để lộ ra một đôi chân người. Vân Xuyên kinh hoàng chạy tới, miệng gào lên thất thanh.
“Thiết Ngôn, tới đây.”
Vân Xuyên nghe Thiết Ngôn kể, Triệu Ý bị vứt bỏ cạnh tổ kiến, bị cả đàn kiến tấn công, may nhờ có Thái Bà nhặt được đem về nuôi dưỡng. Có những nỗi sợ đối với người khác chỉ là chuyện viển vông, nhưng đối với một số người đó lại là nỗi sợ chí mạng.
Cô sợ hãi, dùng hai bàn tay mà đào bới tổ kiến kia, mặc kệ bị đau rát, bị kiến cắn đau rát, cứ thế đào sâu xuống. Thiết Ngôn và thuộc hạ cũng đã chạy đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng bị doạ cho điếng người, mau chóng giúp Vân Xuyên đào tổ kiến kia cứu Triệu Ý ra.
Lúc được lôi ra ngoài, kiến đã bâu kín người Triệu Ý, chúng đã cắn xé nham nhở quần áo trên người, lan dần tới da thịt. Nhưng Triệu Ý đã dùng chút sức lực còn lại đốt lửa Tam Muội, mới duy trì được thêm một lúc.
Vân Xuyên vừa khóc vừa dùng tay phủi kiến ra. Chúng ngậm lấy da thịt Triệu Ý, cắn dứt không muốn rời, Vân Xuyên cũng bị chúng đốt liên tiếp vào hai bàn tay.
“Tướng quân, em ở đây rồi, Xuyên Nhi ở đây rồi, đừng làm em sợ, em không để Tướng quân chết đâu. Thiết Ngôn, giúp ta đưa Tướng quân tới U Linh Cốc.”
Triệu Ý đã mất dần ý thức, cuối cùng y cũng đợi được Phu nhân của mình tới. Cảm giác ở bên trong tổ kiến thật sự khiến y hoảng sợ đến tê dại cả người.
Lúc đó y chỉ còn biết nhắm chặt mắt, ngậm chặt miệng lại, hàng vạn con kiến bò khắp người y, gặm nhấm cơ thể run rẩy của y.
Triệu Ý đau đớn muốn giãy dụa, nhưng y không còn chút sức lực nào nữa. Y liền dùng chút ý thức mơ hồ còn lại, đốt lên lửa Tam Muội, cố gắng đợi Vân Xuyên tìm được mình.
Trên đường tới U Linh Cốc, Vân Xuyên ôm chặt lấy người Triệu Ý, Thiết Ngôn cầm đèn ở bên cạnh, soi cho cô tìm xem còn con kiến nào trên người y để bắt đi.
Vân Xuyên cạy miệng Triệu Ý ra, thật may không có con nào bò được vào trong. Cô vừa làm vừa lau nước mắt, sự sợ hãi bao trùm y như năm sáu tuổi, chứng kiến mẹ mình bị làm nhục phải cắn lưỡi tự tử. Cô rất sợ Triệu Ý xảy ra chuyện gì.
Triệu Ý không ngừng run rẩy trong lòng Vân Xuyên, nhìn y yếu ớt như vậy càng khiến Vân Xuyên thêm đau lòng.
“Phu nhân, ai đã làm chuyện này chứ?”
Vân Xuyên lau nước mắt, sát khí đã nổi lên trong hốc mắt cô, nghiến chặt răng nói.
“Thái Bà, bà ác tới mức đó, ta có muốn tha cũng không được.”
U Linh nhìn thấy Triệu Ý được đưa tới trong tình trạng toàn thân vừa bị kiến cắn thì sốc lắm. Đại tướng quân Triệu Ý uy danh lẫy lừng hiện giờ chỉ như một tảng thịt bị kiến châm.
Nếu như là trước đây, có đánh chết hắn cũng không thèm cứu, nhưng bây giờ thì khác, Triệu Ý là chồng của Vân Xuyên, nếu Triệu Ý chết, cô sẽ lại bơ vơ, nhất định sẽ ghét bỏ hắn, hắn cũng chẳng còn muốn so đo ân oán gì nữa, liền bắt tay vào cứu chữa.
Vân Xuyên ngồi một mình trong phòng dược liệu, cô nhìn xung quanh, lại nhìn vào cuốn sách trên bàn.
Những bí kíp dùng tà thuật ám hại người này cô không muốn dùng tới, nhưng những gì Thái Bà gây ra cho con Mơ, cho thầy lang, bây giờ lại tới lượt Tướng quân, còn cả những vị Phu nhân kia nữa, cô muốn bà ta phải trả lại. Nhân từ với kẻ ác, chính là để kẻ ác có cơ hội làm hại thêm nhiều người khác nữa.
Vân Xuyên hạ quyết tâm, bắt đầu chích máu tay mình, nhỏ vào trong một bát nước năm giọt. Năm giọt này tượng trưng cho ngũ hành, dùng năng lượng ngũ hành để khai triển tà thuật.
Tiếp đó cô dùng một hình nhân vải, bên trên ghi tên và bát tự của Thái Bà, cô dùng dao khoét đi hai con mắt, xong xuôi lại phết một lớp mật ong mỏng thả vào giữa một đàn kiến đen cô bắt được.
Đợi một lúc cho kiến bu đen hình nhân mới ngâm hình nhân vào trong bát máu, sau đó lại lấy ra một lá bùa tử, cô định niệm chú hạ sát, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, dẫu sao đó cũng là người đã nuôi dưỡng Triệu Ý suốt ba mươi năm, không thể không nghĩ tới công ơn dưỡng dục đó, cuối cùng chỉ đành cất đi lá bùa tử.
“Chị Xuyên, chị làm gì trong đó vậy?”
Nghe tiếng con Mơ, Vân Xuyên hơi hốt hoảng, nhưng cô cũng không cần giấu con Mơ chuyện này, liền ra mở cửa. Con Mơ đã quen với việc sống trong bóng tối, cũng đã ghi nhớ hết các ngõ ngách ở trong viện của U Linh, cho nên nó đi lại rất dễ dàng.
“Chị, em ngửi thấy mùi máu, chị đang làm gì vậy?”
Vân Xuyên cầm lấy tay con Mơ, kéo nó ngồi xuống rồi mới thành thật nói với nó.
“Thái Bà đem Tướng quân vứt bỏ vào tổ kiến, sai A Duệ móc mắt của em, giết những tân nương trước của Tướng quân để đoạt dương thọ và sắc đẹp. Chị muốn bà ấy phải trả giá.”
“Chị Xuyên, chị đừng giết người, đừng giống như Thái Bà. Mắt của em mất rồi thì thôi, em cũng đã quen với bóng tối. Người chết cũng đã chết, em không học hành nhiều, không biết nhiều đạo lý, nhưng đoạt đi mạng sống của người khác sẽ gây nghiệp rất nặng, chị không cần làm thế.”
Thấy con Mơ hiểu chuyện như vậy, càng khiến Vân Xuyên thêm đau lòng. Hai hốc mắt con Mơ được U Linh và U Lan trị thương đã không còn chảy máu nữa, nhưng chẳng thể bỏ được chiếc khăn bịt mắt ra.
Một thiếu nữ mười lăm, đang độ tuổi xuân phơi phới, lại mất đi đôi mắt, chỉ còn lại hai cái hốc sâu hoắm, thực khiến người ta căm phẫn.
Vân Xuyên nắm lấy tay con Mơ, dịu dàng nói.
“Mơ yên tâm, chị sẽ không giết bà ấy, chị chỉ muốn bà ấy biết rằng, tội ác mà bà ấy gây ra, không phải người ta không biết, cũng cảnh cáo bà ấy sau này đừng động vào những người chị yêu thương nữa.”
“Nếu là vậy thì em không cản chị, nhưng chị phải cẩn thận, Thái Bà và vú Niệm không phải người đơn giản.”
Vân Xuyên vỗ vai con Mơ trấn an. Sau đó cô tiếp tục việc còn dang dở. Con Mơ ngồi im lặng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Trong bát nước máu loãng ngâm hình nhân, một dòng khói đen bốc lên, Vân Xuyên nhìn thấy trong làn khói ấy là một con quỷ thân mình quái dị, gầy guộc, nhếch nhác. Khói đen bay ra ngoài cửa sổ, theo hướng Triệu phủ trong trấn.
Thái Bà nằm trên giường, đột nhiên hai mắt mở ra. Cảm thấy bên giường có một bóng người, nhưng bà ta không thể nhúc nhích được, liền mở miệng kêu lên.
“Người đâu. Người đâu mau qua đây.”