Về phủ họ Kiều là có mùi xui xẻo rồi...
---------------
Tiệc mừng thọ của Kiều gia chủ được tổ chức rất long trọng, quan khách tới dự cười nói không ngớt, còn liên tục chúc mừng con gái được gả cho Triệu Tướng quân, trở thành một trong những Phu nhân cao quý bậc nhất trời Nam.
Bà cả tuy trong lòng hậm hực, nhưng cũng không biểu lộ ra, chỉ ợm ừ nhận lễ.
Vú Thân từ ngoài đi vào, ghé tai bà cả thì thầm.
“Bẩm bà, Triệu Phu nhân tới rồi.”
Bàn tay bà cả đặt trên bàn liền co chặt lại, để lộ những đường gân xanh trên mu bàn tay, ánh mắt đang vui vẻ đột nhiên chuyển sang nham hiểm cực độ.
“Mời cô ta vào đi.”
Vân Xuyên đem theo hộ vệ và hai tỳ nữ, thướt tha trong y phục màu thiên thanh có thêu những đoá hải đường sống động.
Quan khách thấy Triệu Phu nhân đến đều cung kính cúi đầu, nhưng cũng không ít người biết chuyện gả thay, lại tỏ ra khinh khi ra mặt.
Vân Xuyên không bận tâm tới bọn họ, đi vào trong nhà chính, đưa quà mừng thọ cho cha mình.
Kể từ lúc Kiều phủ bị quỷ nhi làm loạn, Kiều Văn Thế đã tức tốc tân trang sửa chữa lại, vừa rồi ông ta đi xa một chuyến kéo dài gần một tháng, khi về thì nhận được tin đại tiểu thư Kiều Thục Hiên bị Tướng quân và Phu nhân chèn ép, phải cạo đầu lên chùa làm ni.
Nghe tin đó, ông Thế tức muốn trào máu, đứa con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyển, quanh năm ốm yếu bệnh tật của mình đột nhiên trở thành ni cô, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Gia chủ họ Kiều đương nhiên không thể công khai chống lại Triệu Ý, nhưng cũng không thể để cho đứa con gái của tỳ thiếp được đằng chân lân đằng đầu.
“Con gái chúc cha phúc như Đông Hải, thọ tỷ nam sơn.”
Gia chủ họ Kiều cười nhạt, khách sáo nói.
“Triệu phu nhân có lòng rồi.”
Vân Xuyên không thích những nơi quá náo nhiệt, cô bảo Thiết Ngôn cứ ở lại sảnh chính, còn mình thì cùng tỳ nữa đi dạo hoa viên.
Xem ra vừa rồi cha cô mất không ít tiền của để tu bổ trạch viện, những người sống bằng sự hào nhoáng mặt tiền ông ấy, dù có mất nhiều hơn cũng sẽ cắn rơm cắn cỏ mà làm.
Đột nhiên, phía trước có một tỳ nữ phủ Kiều bưng một khay đồ ăn đi ngang qua, không may vấp ngã, bắn hết nước canh lên chân váy Vân Xuyên.
Tỳ nữ bên cạnh cô liền lớn tiếng quát.
“To gan, dám làm bẩn y phục Phu nhân nhà ta.”
Vân Xuyên liền hạ giọng nói.
“Được rồi, bẩn một chút cũng không sao, mau dọn dẹp đi.”
Tỳ nữ kia liền dập đầu lạy tạ, rồi cuống cuồng nhặt những mảnh vỡ lên khay, vẻ mặt sợ hãi lùi đi.
Còn đang mải rũ chân váy, từ trong bụi thiết mộc đã nhảy bổ tới một con chó lớn, loài chó này Vân Xuyên biết, chính là lai giữa chó nhà và chó sói, một khi đói thì sẽ tấn công cả con người.
Năm xưa cô đã từng bị một con tấn công, cô đã rút một chiếc cọc xiên chết con chó đó.
Cùng một chiêu sử dụng tới hai lần, không phải vô tình thì nhất định là có sắp xếp.
Tỳ nữ trông thấy con chó dữ cứ xông tới cắn vào chân phu nhân thì la hét om sòm, ngồi thụp xuống ôm lấy đầu.
Vân Xuyên đá con chó hai phát, nó lại càng nổi điên, cô đã không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, liền rút con dao trong tay áo, nhân lúc con chó nhảy chồm lên, liền đâm một nhát xuyên họng con chó lớn.
Con chó kia khục khặc mấy tiếng, máu bắn cả lên người Vân Xuyên, cô đạp vào giữa bụng nó, còn chó giãy dụa vài cái, thè lưỡi ra mà chết.
Từ đằng xa, một vị công tử dáng vẻ hơi mập mạp, nhưng mặt mũi thì không có chút thiện chí nào đã gào lên như muốn đứt hơi.
Vân Xuyên nhận ra hắn chính là tên công tử mấy năm trước đã thả một con chó tương tự ra tấn công cô.
Hắn họ Chu, là con chú con bác gì đó bên phía bà cả Thục Trinh, là một tên công tử cuồng chó hơn bất cứ thứ gì, trên người luôn toả ra mùi của chó, đi tới đâu đám con gái cũng tránh xa, cho nên hắn đã tới tuổi cưới vợ mà chưa có mối nào đồng ý gả vào Chu phủ.
Người ta đồn thổi, hắn vì một con chó mà đánh chết mấy gia đinh trong nhà, bị bắt lên quan, nhưng vì lo lót cửa sau mà được phán trắng án.
“Chó cưng của ta.
Sao cô dám đâm chết chó cưng của ta? Đồ yêu phụ độc ác.”
Để cho thêm phần thê lương, hắn còn ngồi xuống ôm lấy xác con chó mà r3n rỉ.
Quan khách nghe động liền kéo nhau ra xem, thấy cảnh tượng máu me đó thì ai cũng kinh hãi lùi xa.
Họ bắt đầu xì xào to nhỏ với nhau.
“Phu nhân gi3t chết chó cưng của Chu công tử rồi.”
“Ai cũng biết Chu công tử thương nhất là chó, nhìn cậu ấy thật tội nghiệp mà.”
“Một người con gái như Phu nhân mà hạ sát được cả con chó lớn thế kia, quả đúng là không thể xem thường.”
“Triệu Tướng quân là ai chứ, Triệu Phu nhân cũng không thể coi nhẹ được, bốn Phu nhân trước đều chết yểu, duy chỉ có Phu nhân thứ năm này sống sót, còn làm chủ mẫu Triệu phủ, tốt nhất nên tránh xa ra.”
Vân Xuyên lặng lẽ rút khăn tay lau máu chó dính trên dao, tra vào bao cất vào ống tay áo, sau đó nói với Chu công tử kia.
“Nuôi chó phải trông giữ cẩn thận, đừng để nó cắn người, năm xưa Chu thiếu gia đã một lần ôm xác chó, xem ra vẫn chưa học được cách chăm chó thế nào cho đúng.
Chó dữ cắn người, đều do cách dạy dỗ của chủ nhân, ta giết nó là để nó không làm hại người khác.
Lẽ ra Chu công tử còn phải cảm ơn ta nữa kia.”
Chu công tử căm phẫn ngẩng đầu lên, hắn thả con chó đã chết nằm xuống cái bịch, rồi đứng dậy, giơ tay muốn đánh Vân Xuyên.
Bàn tay trắng bệch, khớp xương cân xứng của Chu công tử chỉ vừa giơ lên, đã bị một bàn tay khoẻ mạnh giữ chặt lại.
Thiết Ngôn và cận vệ Tướng quân phủ đã xông tới, tóm lấy hắn ta.
“Buông ta ra.
Hôm nay ta phải đòi mạng cho chó cưng của ta.
Cô là cái thá gì chứ? Thân làm Phu nhân của Tướng quân thích giết ai thì giết à? Bất quá cũng chỉ là đứa con gái của một tiện nhân hạ đẳng, hãm hại chị cả mà gả vào Tướng quân phủ thôi.
Hừ hừ.”
Hắn càng nói càng quá quắt, nhưng lời quá quắt đó lại càng khiến cho người xem thêm phần kích động.
Bốp! Bốp!
Thiết Ngôn thẳng tay vả cho Chu công tử hai cái bạt tai muốn nổ đom đóm mắt, khiến quan khách được một phen há hốc mồm.
Vân Xuyên chậm rãi đi tới trước mặt Chu công tử, Thiết Ngôn sợ hắn lại nói xằng bậy, hoặc nhổ nước bọt vào người Phu nhân, nên xé ngay góc áo của hắn mà nhét vào mồm.
“Chu công tử, Bổn Phu nhân bị chó dữ của anh tấn công, anh quý mạng chó của anh như thế, Bổn Phu nhân cũng biết quý mạng sống của mình.
Hôm nay là mừng thọ của cha, Bổn Phu nhân cũng không muốn làm to chuyện.
Nhưng Chu công tử nhớ cho rõ, nếu như hôm nay con chó này không chết mà làm bị thương Bổn Phu nhân, Tướng quân liệu có san phẳng cả Chu phủ lên không thì còn chưa biết đâu.”
Dứt lời, cô hơi nhích ống tay áo, khoát tay lên trước mặt chu công tử, đem theo một thứ mùi hương nhàn nhạt.
Thứ đó là một loại dược liệu gây ngứa cô lấy ở U Linh Cốc, đem bên người phòng thân.
Cận vệ cũng buông Chu công tử ra, quan khách nhường đường cho Vân Xuyên bước đi, cô dặn dò tỳ nữ nhát chết của mình.
“Ra xe ngựa, lấy bộ đồ khác cho ta.”
Phía sau, Chu công tử lôi cái giẻ bịt miệng ra, còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, đặc biệt là lưỡi và quanh mồm.
Hắn đưa tay gãi sồn sột, gãi tới đỏ lừ cả mặt mũi, xước xát rỉ máu mà vẫn không hết ngứa.
Người của Chu phủ lập tức đưa hắn đi tìm thầy lang, hắn vẫn tru tréo không ngừng cho tới khi lên xe ngựa rời đi.
Vân Xuyên vừa đi theo tỳ nữ Kiều phủ tìm phòng thay đồ, vừa nghĩ ngợi, lại nhìn thứ nước canh bắn trên quần áo mình.
Con chó dữ ban nãy cứ nhằm chân cô mà cắn, chứng tỏ thứ canh kia có vấn đề, tỳ nữ lúc đó cũng cư xử thiếu tự nhiên.
“Phu nhân, người có thể vào trong thay đồ ạ.”
Nhìn tỳ nữ kia run run đẩy cửa phòng, gương mặt tái xanh, Vân Xuyên chỉ có thể âm thầm thở dài não nề.
Cô đáng sợ như vậy sao? Cô tự vệ chính đáng, giết một con chó mà giống như trở thành đồ tể thế sao?
“Được rồi, cô cứ lui đi, ta tự làm được.”
Tỳ nữ kia thu tay về rồi cúi đầu rút lui.
Nhìn cô ta đi nhanh như chạy, Vân Xuyên lắc đầu đi vào trong.
Tỳ nữ Triệu phủ đã quay trở lại, đem theo một bộ đồ mới.
May mà Vân Xuyên đã có sự chuẩn bị trước, tuy cô không biết Kiều phủ sẽ giở những thủ đoạn gì, nhưng thứ quan trọng đầu tiên của nữ tử chính là y phục, xem ra một đêm mất ngủ lại khiến cô minh mẫn hơn rất nhiều.
Thay đồ xong, Vân Xuyên dặn dò tỳ nữ của mình thu dọn quần áo cùng con dao dính máu chó kia đi rửa sạch.
Còn mình thì quay lại sảnh chính, định sẽ ngồi thêm một lúc rồi ra về.
Còn chưa kịp ấm chỗ, bà cả đã tươi cười đi về phía cô, nhìn thấy vẻ rạng ngời của bà ấy, Vân Xuyên biết sắp có chuyện chẳng lành.
“Xuyên Nhi, lâu ngày mẹ con ta không hàn huyên, con có thể cùng mẹ đi dạo không?”
Vân Xuyên mỉm cười gật đầu rồi đứng lên, cô thật lòng muốn bà cả ngày hôm nay có chiêu gì cứ lôi ra hết, để cô một lần thanh toán cả gốc lẫn lãi luôn một thể.
“Cô hài lòng chứ? Đẩy chị cả của mình vào chùa làm ni cô, còn mình trở thành Triệu phu nhân, từ nay có thể kê cao gối mà ngủ, chỉ tay năm ngón với bà mẹ cả này rồi.”
Biết bà cả nói móc mỉa mình, nhưng Vân Xuyên không nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh chất vấn, đem hết tất cả những chuyện thất đức mà bà ta đã làm để nói.
“Mẹ cả, năm con tám tuổi, mẹ biết con và chị Hiên là song trùng, liền tìm cách chôn sống con, việc bất thành, mẹ đành giữ con lại, mỗi tháng đều để thầy Bàn tới chích máu mười đầu ngón tay con làm thuốc dẫn cho chị, từng chuyện từng chuyện một, con đều ghi nhớ rất rõ, nhưng chưa từng oán trách một câu.
Mạng của con gái mẹ là mạng, mạng của con không phải mạng hay sao? Mạng của những đứa trẻ bị moi tim cho con gái mẹ ăn không đáng giá ư? Khác máu thì tanh lòng, mẹ không yêu thương con cũng không sao, có điều tội mà chị cả phạm phải không hề nhỏ, Tướng quân trừng phạt chị ấy như thế, có làm có chịu, cớ gì mẹ còn không cam tâm?”
Bà cả bị Vân Xuyên nói cho vuốt mặt không kịp, nhưng bà ta nén lại cơn giận dữ, cười nhạt một tiếng.
“Cô một câu mẹ, hai câu mẹ, nhưng cô và mẹ của cô đều như nhau, đều tỏ cái vẻ thánh thiện đạo đức giả để được sống yên thân, nếu như mẹ con các người thực sự biết điều, thì đã chẳng để ta phải đối xử cay nghiệt như vậy.”
“Từ lúc nào, nhẫn nhục chịu đựng để được yên thân, lại thành cái cớ để bị người khác chà đạp dày vò vậy mẹ cả? Đến bây giờ, con còn gọi mẹ là mẹ cả, không phải kính trọng gì, mà chỉ nói cho mẹ biết, sau này, sẽ không còn gọi như vậy được nữa.”
Bà cả sửng sốt, chòng chọc nhìn Vân Xuyên.
“Bà đừng nghĩ tôi không biết bà và thầy Bàn đã lập mưu hại chết bà nội, sau đó đưa linh hồn của bà vào trong cây hoè, dùng máu chó mực để đánh tan hồn phách của bà.”
Vân Xuyên đi tới sát bên bà cả Trinh, ghé vào tai bà thì thầm.
“Có điều bà không biết, tôi đã đào được một rễ hoè đem trồng mới, suốt một năm đều tưới nước sương đêm rằm.
Nói cách khách, hồn phách của bà nội đã về Địa phủ, tội trạng của hai người cũng đã ghi lại cả rồi, chỉ đợi bà chết đi để thọ khổ nữa thôi.”
Bà cả Trinh loạng choạng, mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Vân Xuyên nhìn bà ta nói tiếp.
“Năm đó tôi vì giống con gái bà, bị bọn bắt cóc bắt đi để đòi tiền chuộc, nhưng bà không những không đưa tiền cứu người, còn ác độc hơn là đổi tiền bằng đá sỏi.
Kết quả là trong đêm đó, mẹ tôi bị ba tên đàn ông chà đạp, bức bách phải cắn lưỡi tự tử.
Còn các người thì sao, lấp li3m cho xong chuyện, đổ cho mẹ tôi tội lăng loàn, các người chưa từng đặt tính mạng của mẹ con tôi vào mắt, chỉ cần giữ sĩ diện cho gia tộc.
Còn bà, con gái bà phải chịu cảnh tu tâm dưỡng tính như hôm nay, tất cả đều do một tay bà tạo nên.
Đừng trách người khác.”
Bà cả kinh hoàng đưa tay đỡ lấy đầu.
Năm xưa Vân Xuyên vì qua u uất mà không còn nhớ gì về cái chết của mẹ nó, bây giờ nó đã nhớ lại tất cả, hôm nay không đạp nó xuống bùn sâu thì ngày sau sẽ khó mà yên thân với nó.
Nghĩ vậy, bà cả lại tự trấn an được mình, gương mặt u ám cố nặn ra một nụ cười lạnh.
“Vậy thì mẹ cô cũng chỉ có thể trách ông trời, đã cho bà ta thân phận ti tiện, cũng lại sinh ra một đứa không biết thân biết phận như cô.
Phu nhân sao? Hừ, cứ đợi đó mà xem.”
Bà cả quay người bỏ đi, Vân Xuyên đứng lặng ở đó nhìn bà ta đi khuất, cô trút ra một hơi thở nặng nề, hình ảnh cuối cùng trước khi chết của mẹ đang ám lấy cô như bóng ma không thể xoá tan được.
Muốn đấu, cô sẽ cùng bà ta đi tới cùng.
Lúc Vân Xuyên đi rửa tay quay lại, vẫn chưa thấy tỳ nữ của mình đâu, ai ngờ đúng lúc ấy thì nghe tiếng thét thất thanh của đám tỳ nữ Kiều phủ, đứa nào đứa nấy mặt cũng xanh lét như tàu lá.
Bà vú Thân cũng lật đật chạy tới, nói nhỏ vào tai bà cả.
“Có chuyện đó sao?”
“Dạ bẩm, tìm thấy ở góc tường trong sân sau đó ạ.”
“Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”
Ông Thế thấy vợ mình và bà vú to nhỏ thì liền hỏi, giọng rõ ràng tỏ vẻ không vui, ban nãy xảy ra chuyện Phu nhân giết chó cưng của Chu công tử, không biết bây giờ lại có chuyện gì.
Đám tỳ nữ kia liền quỳ sụp xuống, kinh hãi lắp bắp.
“Bẩm ông bà, sân…sân sau…có…có một tỳ nữ bị đâm chết ạ.”
Quan khách tới dự mừng thọ đều nhao nhao hết cả lên, sau đó cùng nhau kéo qua sân sau Kiều phủ.
Đập vào mắt là một tỳ nữ nửa nằm nửa ngồi tựa vào tường, mặt trắng bệch, hai mắt trợn lên, đầu quay sang một bên, trên ngực trái cô ta còn ghim một con dao, máu còn chưa khô vẫn đang chảy ra ròng ròng, ướt đẫm một khoảng.
“Trời ơi, đáng sợ quá.”
“Ban nãy thì chết chó, bây giờ thì người chết, tiệc mừng thọ của Kiều gia chủ bị phá nát rồi còn gì nữa.”
Vú Thân liền đi tới bên cái xác tỳ nữ, run rẩy chỉ vào con dao cắm trên ngực cô ta, kinh hãi thưa.
“Dạ bẩm, con dao này là của Phu nhân ạ.”