Âm Mưu Của Con Gái Nuôi

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba mẹ là giới hạn cuối cùng của tôi, thấy cô ta càng nói càng quá đáng, còn mang cả lời nguyền rủa ra hù dọa, tôi thẳng tay tát cô ta một cái.

Chát một tiếng, tiếng tát vang lên giòn giã.

Cô ta bị tôi đánh choáng váng, ôm một bên má, vẻ mặt kinh ngạc.

"Cô thay vì ở trước mặt tôi nổi điên vô ích, chi bằng đi khuyên Lâm Phi Nhiên ký vào đơn ly hôn... chẳng phải cô muốn làm vợ Lâm Phi Nhiên, tiện thể với Lâm Thần đến một đoạn tình mẹ kế cấm kỵ sao? Hai người đàn ông này tôi đều tặng cô, cứ việc lấy."

Kiếp này nếu cô ta có thể lấy được bọn họ, chứng tỏ ba con nhà họ Lâm ti tiện đến tận xương tủy, vậy thì tại sao tôi còn phải coi trọng bọn họ.

Lâm San San hét lên bổ nhào tới muốn đánh tôi.

Người giúp việc vừa lúc bưng sữa vào, thấy cảnh này, cô ấy xông tới che chở cho tôi, kết quả bị Lâm San San cái đứa điên này dùng cốc đập vỡ đầu.

Lần đầu tiên tôi tức giận đến mức lồng n.g.ự.c như muốn bốc cháy, túm chặt tóc Lâm San San, hung hăng tát cô ta mấy cái bạt tai, sau đó vật cô ta qua vai, ném mạnh xuống đất.

Ba con nhà họ Lâm chạy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tôi vật cô ta xuống.

Lâm San San ngã sóng soài trên mặt đất, theo bản năng muốn tấn công tôi, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba con nhà họ Lâm, cô ta lập tức khóc lóc thảm thiết.

"Mẹ đừng đánh con, con không nói chuyện mẹ ngoại tình nữa, mẹ ơi con xin lỗi, con không nên lấy chiếc váy đó cho mẹ mặc, con không cố ý, mẹ đừng đánh con, con sợ..."

Cô ta giả vờ sợ hãi, co rúm người lại trong góc, khiến bản thân trông thật đáng thương và tội nghiệp.

Tôi không rảnh để ý đến cô ta, vội vàng kiểm tra vết thương của người giúp việc, có thể là do mảnh thủy tinh đ.â.m sâu vào, m.á.u trên đầu cô ấy không ngừng chảy.

Tôi sợ hãi vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Đi ngang qua ba con nhà họ Lâm, tôi kìm nén cơn giận nói: "Quản tốt con ch.ó của mấy người đi, đừng có chuyện gì cũng chạy ra trước mặt tôi mà sủa bậy!"

Mặt mũi ba con họ Lâm đen sì.

Lúc tôi trở về nhà, đã là nửa đêm về sáng.

Người giúp việc bị thương khá nặng, phải nhập viện theo dõi, tôi đã cử một người giúp việc khác đến bệnh viện chăm sóc cô ấy.

Trải qua một đêm như vậy, tôi chẳng còn tâm trạng xem kịch nữa, ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau. 

Sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Kiếp trước Lâm Phi Nhiên rất nhanh chóng ký tên ly hôn, cho nên tôi mới không bị liên lụy, bây giờ Lâm Phi Nhiên không đồng ý ly hôn, hướng đi của số phận đã thay đổi, vậy thì tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Hai ba con bọn họ c.h.ế.t là chuyện của bọn họ, là bọn họ đáng đời.

Tôi không muốn chết, càng không muốn bị hai kẻ ngu ngốc đó liên lụy mà chết.

Lúc tôi sắp thu dọn xong, Lâm San San đột nhiên chạy ra trước cửa biệt thự quỳ xuống, tự tát vào mặt mình lia lịa, đồng thời lớn tiếng hô xin lỗi.

Hành động này của cô ta đã thu hút tất cả những người hàng xóm xung quanh đến xem.

“Chuyện gì thế này?  San San làm sai chuyện gì vậy? Trẻ con phạm lỗi thì đóng cửa lại dạy dỗ tử tế là được rồi, sao lại để con bé quỳ ở cửa, tự tát vào mặt mình như vậy? Nếu bị báo chí nhìn thấy, chụp mũ cho cô là ngược đãi con gái nuôi thì cô có muốn gỡ cũng không gỡ ra được đâu."

"Đúng vậy, có phải chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa gì đâu, đừng để con bé làm ầm ĩ xấu mặt thế này, vừa quỳ vừa tự tát, đây đâu phải thời xưa, bày đặt ra vẻ phu nhân."

Cô ta vừa quỳ xuống, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi.

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Lâm Thần lái xe thể thao về đến nhà, còn chưa kịp vào gara, vừa nhìn thấy Lâm San San quỳ trước cửa, nó liền dừng xe lại bên cạnh, bước tới.

Lâm San San nhìn thấy Lâm Thần, tát càng mạnh tay hơn, khóc cũng càng thảm thiết hơn.

"Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng đuổi con đi, con thật sự biết lỗi rồi, chuyện mẹ ngoại tình không phải con truyền ra ngoài, sau này con sẽ không giành ba và Tiểu Thần với mẹ nữa, xin mẹ hãy để con ở lại, dù cho làm người giúp việc cũng được, chỉ cần được ở bên ba và Tiểu Thần, con không quan tâm thân phận của mình là gì..."

Những lời lẽ đảo ngược trắng đen này của cô ta vừa thốt ra, ánh mắt những người hàng xóm nhìn tôi đều thay đổi.

Lâm Thần đi tới, vừa lúc nghe được toàn bộ những lời cô ta nói, nhưng nó lại chọn cách im lặng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.