Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Một năm sau.
Mặc Thoát (Mêdog, là một huyện của địa khu Nyingchi, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Medog theo tiếng Tây Tạng có nghĩa là “bông hoa”)
Trong truyền thuyết về thánh địa như hoa sen nở rộ.
Nơi đó là một thành phố nhỏ hoang vu hẻo lánh của Trung Quốc, Tây Tạng, ẩn sâu giữa những dãy núi cao và những con sông hùng vĩ.
Tại một nơi thâm sơn cùng cốc có một vùng đất kỳ lạ. Có rất ít người đến được Mặc Thoát bởi vì muốn đến đó nhất định phải trải qua một đoạn đường gian nan hiểm trở. Hàng năm mỗi dịp tết đến có không ít người bỏ mạng trên con đường này nhưng người ta vẫn không ngừng bước dấn thân vào hành trình hành hương này.
“Đến rồi đến rồi, cuối cùng đã tới aiiii!” ngửa mặt lên nhìn trời người phu khuân vác hào hứng hò reo, trên khuôn mặt ngăm đen không che giấu được vui mừng “Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, lúc trước nếu như anh chậm một bước không chừng đã bị chôn vùi ở đó rồi, sẽ không còn có cơ hội đến nơi này nha!”
Nghe thế người đàn ông phía sau chỉ thản nhiên gật đầu, sau kính chắn gió ngắm nhìn thị trấn nhỏ chìm lẫn trong một dãy núi tuyết nguy nga hùng vĩ, nhìn không ra cảm xúc gì.
Cuối cùng cũng đã đến đây, làm xong công tác chào hỏi người đàn ông tiếp nhận đống hành lý nặng nề từ người phu khuân vác, thanh toán nốt nửa số tiền còn lại, người phu đường cầm tiền đếm đếm, hài lòng liền hướng người đàn ông cười cười “Cảm ơn, hai ngày nữa tôi sẽ ở đây đợi anh!”
Người đàn ông cũng không nói nhiều chỉ gật đầu, vác theo hành lý rời đi. Cậu mặc quần áo leo núi rất dày, quần rộng giúp cậu che giấu bí mật ít người biết đến, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu đi đứng có chút không vững nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện chân phải cậu có chút không được bình thường.
Nhưng người đàn ông này hình như đã tập thành thói quen, chân phải cũng không gây trở ngại cho cậu trong việc đi xa, ngược lại cậu là một trong số ít người có thể kiên trì đi tới được nơi này.
Mặc Thoát – thiên đường của nhân gian, giống như vẻ đẹp của một nàng thiếu nữ bị che giấu sau làn voan mỏng, thần bí hoang dã luôn khiến người ta mê mẩn, khiến vô số người tranh nhau khom lưng quỳ gối, khiến vô số kẻ phải bỏ mạng trên con đường chinh phục.
Trong một trăm người tới nơi này sẽ có hơn trăm lý do, người đàn ông này cũng vậy.
Năm Ngô Tà ba mươi tuổi, cậu một mình đi du lịch khắp nơi, băng qua núi tuyết, đi bộ xuyên qua rừng rậm nhiệt đới nguyên thuỷ, qua bao nhiêu đầm lầy, gặp không ít lần tuyết lở, xém bỏ mạng trong miệng rắn độc….
Loại chuyện như thế này trong năm nay đã phát sinh không ít lần. Cậu đi qua rất nhiều nơi, có những vùng nổi danh nhưng cũng có những vùng hoang vu hẻo lánh không có tên gọi, nhưng có một điểm chung là những nơi này đều đã từng lưu lại dấu chân của người kia.
Ngô Tà cảm thấy có một ngày mình nhất định gặp được người kia. Trương Khởi Linh đi khắp nơi không theo một phương hướng hay quỹ đạo nào, anh phiêu bạt lang thang khắp từng ngóc ngách của thế giới này, anh đã đa qua rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh, trời đất bao la không nơi nào có thể vây khốn được anh.
Ngô Tà biết mình làm như thế là cực kỳ ngu ngốc, đuổi theo một người trên từng con đường, ngoại trừ khiến bản thân đau đớn thêm cơ bản không làm nên được chuyện gì, nhưng cậu lại không thể khống chế được hành động của bản thân, hồi ức ở cùng nhau của bọn họ quá ít, hiểu biết của bản thân cậu về anh còn quá ít, cậu đã từng có cơ hội, chỉ cần cậu gật đầu người kia sẽ nói cho cậu biết tất cả nhưng cơ hội như thế chỉ có một lần, mà cậu thì… để vuột mất.
Cậu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trên đường thỉnh thoảng có người dân quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại giơ cao quá đỉnh đầu, vẻ mặt họ thành kính cùng hài lòng cúi rạp trên mặt đất.
Thế giới này rất rộng lớn, sinh mệnh dài dằng dặc, nhưng đối với một người nếu trong trái tim có chứa một cái gì đó, bất luận là thứ gì thì người này cũng là người hạnh phúc và dễ thoả mãn.
Ngô Tà nét mặt bình tĩnh thản nhiên nhìn những người khác ở phía xa đang mê mẩn ngắm tuyết sơn, cậu cũng nhìn với biểu tình như vậy nhưng là cậu đang từ phong cảnh tìm kiếm bóng dáng người kia.
Một năm lại một năm, con người trở nên già dặn nhưng bóng hình người nọ thì vẫn vĩnh viễn không thay đổi.
Ngô Tà không bi thương, ngược lại cậu có chút thoả mãn nhẹ nhàng. Trương Khởi Linh đang ở trong tim cậu, chỉ có thể ở trong tim cậu, vĩnh viễn không đi đâu được, chỉ cần một ngày cậu còn sống, chỉ cần cậu còn một hơi thở người kia cũng sẽ không được tự do.
Trên thế giới này ngoại trừ một người tên Ngô Tà sẽ không có bất kỳ thứ gì có thể vây khốn Trương Khởi Linh.
Điều Ngô Tà không ngờ tới chính là ở chính nơi đây cậu nhìn thấy Trương Khởi Linh.
Mặc dù chỉ là một bên sườn mặt, cũng không rõ ràng, chỉ là một nét vẽ vụng về của một người mới tập vẽ trên bức tranh cách đây vài năm rồi.
Nhưng cậu sẽ không nhận lầm.
Ngô Tà đứng lặng im nhìn gò má của bức hoạ trước mặt, không biết là ánh bình minh hay hoàng hôn đang phản chiếu một tầng ánh sáng khiến cho nửa gương mặt kia mỹ lệ vô cùng, ký ức nhiều năm trước đây cũng từng có một ngày như vậy. Trên dãy Trường Bạch một người đàn ông nhìn dãy núi tuyết hùng vĩ xa xa ánh mắt đầy thương cảm.
Nhớ tới Trương Khởi Linh, cậu nhận ra mình không hề đau lòng, không giống như lúc ban đầu cậu chỉ cần vừa nghĩ tới trái tim liền giống như bị bóp tới đau nhức. Vết thương này trong mấy năm nay đã trở nên chai cứng, toàn bộ những ký ức về anh trong tim cậu bây giờ không còn là đau đớn nữa, mà là ấm áp, giống như bầu bạn cùng đi đến hết cuộc đời này.
Ngô Tà nhìn bức tranh đến thất thần, cậu bỗng đau xót nhận ra, ngoại trừ ký ức về một cái bóng mơ hồ, cậu không có một tấm hình nào của anh. Cậu đoán, có khi một ngày nào đó sau một đêm thức giấc hắn bỗng quên mất gương mặt của anh, quên mất giọng nói của anh, rồi đến mùi vị của anh, cuối cùng quên luôn cả cảm giác về anh.
Ái tình đối với một người hay nhiều người mà nói trải qua năm tháng sẽ không còn là tình cảm như lúc ngây ngô mới yêu, sẽ mất đi tình cảm mãnh liệt, thiếu đi nhịp tim rộn ràng, nhưng đối với tình cảm của Ngô Tà và Trương Khởi Linh mà nói, tình yêu của họ giống như cây dương trồng trên sa mạc, mặc cho bão cát ngập trời, một khi được trồng ở đó thì cả cuộc đời sẽ bám rễ ở đó.
Bên tai tựa hồ có người nhẹ giọng hỏi thăm duyên phận giữa Ngô Tà với người trong bức hoạ, Ngô Tà vươn tay cách lớp thuỷ tinh đã trải qua hơn hai mươi năm nhẹ nhàng vuốt ve gò má kia, hai chữ giống như hoa quỳnh cứ thế thốt ra:
—— Ái nhân!