Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Phía trên sẽ có cái gì?
Mỗi khe hở sau cánh cửa, mỗi khúc quanh, mỗi góc tường kia đang cất giấu cái gì?
Hàn khí phía sau lưng kia là cái gì? Tiếng bước chân sau lưng tôi là của ai vậy?
Đây là hiện thực hay ảo giác? Là tôi đang mơ hay do tôi tưởng tượng ra?
Tôi thấy lạnh có phải do sợ hãi mà ra?
Tôi thấy sợ có phải do tinh thần tôi đang bất an?
Có phải Trương Khởi Linh đang ở lầu trên chờ tôi? Phải đi tới cuối đường này mới có thể tìm được anh sao?
Ánh đèn pin yếu ớt chiếu sáng một vùng sương mù phía trước, tôi thở ra một hơi cuối cùng cũng tới lầu hai.
Tôi nhắm mắt lại, ngăn bản thân mình không nhìn về phía những cánh cửa, không nhìn tới ngã rẽ, cũng không nhìn vào bóng tối, chỗ nào càng tối tăm thì càng đáng sợ.
Tôi khẽ gọi “Tiểu ca”, nếu Trương Khởi Linh đang ở đây anh nhất định sẽ nghe thấy và tìm được tôi.
Nhưng không có âm thanh đáp lời.
Vô số lần trước đây anh đều ở bên cạnh tôi, thì ra lúc tôi thấy những sợ hãi này cũng không là gì, tôi có thể yên tâm mạnh dạn tiến về phía trước là vì biết có Trương Khởi Linh luôn ở cạnh tôi.
Một bước rồi lại một bước, hơi lạnh như mũi khoan đâm sâu vào da thịt, giống như mạch nước ngầm phun trào, dưới chân đã là bậc thang thứ mười một, tôi nhớ rõ bậc thứ mười ba là tới khúc quanh. Lấy hết can đảm tôi dẫm chân lên bậc thang thứ mười hai, tới bậc mười ba hơi nghiêng người là có thể tới lầu hai, chỉ cần đi qua hai mươi tư bậc nữa là có thể tới lầu ba, tôi tự an ủi chính mình, chân vừa bước thêm một bước liền thấy sau lưng có thứ gì nặng nề bám lấy.
Tôi sợ tới mức hận không thể ngất tại chỗ, lạnh lẽo không sự sống nhắc nhở cho tôi biết sau lưng tôi là cái gì, tiếng hét của tôi bị bóp chết ngay tại cổ họng, toàn thân tôi như bị rong rêu dưới đáy hồ cuốn chặt lấy, cơ thể giống như bị hút đi sinh khí, tôi giãy giụa giống như bị điên, bỗng nhiên tôi cảm thấy phía sau lưng nhẹ đi, cái gì cũng không có. Không kịp nghĩ nhiều một hơi chạy lên bậc thứ mười bốn, cho tới khi thấy ký tự Ả Rập đỏ tươi như máu “ba” cảm xúc kinh hãi như như thuỷ triều cứ dâng lên lại rút đi.
Cửa phòng như cũ vẫn hé mở, tôi cũng không dám dừng lại, chỉ nghe loáng thoáng đằng sau cánh cửa vọng ra mấy tiếng ho khàn khàn, trong bóng đêm yên tĩnh càng thêm quỷ dị. Ánh sáng đèn pin chiếu không hết được bóng tối dày đặc, tôi không biết trong đó ẩn núp những gì, chúng lặng im không tiếng động như hổ rình mồi xung quanh tôi chỉ nhân cơ hội tôi không cảnh giác liền xông tới, giống như thời khắc gương mặt trắng bệch như xác chết kia đột nhiên ló ra.
Tôi nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng đến đây rồi mà tôi vẫn không thấy Trương Khởi Linh.
—— linh
Một tiếng chuông gió nhẹ rung lên, âm thanh va chạm của kim loại liền khiến tôi chú ý lắng nghe.
Tôi nín thở, âm thanh mỏng manh kia rõ ràng vang lên từ lầu bốn.
Đó là… âm thanh của chuông trừ tà!
Tôi hoảng hốt, chuông trừ tà! Có thể sử dụng chuông trừ tà đối phó còn có ai!
Tôi một đường chạy lên lầu bốn, đẩy cửa phòng Vương Thiên sư ra, đập vào mắt tôi là một thân ảnh đang nằm cuộn tròn trong vòng dây tuyến.
“Tiểu ca!”
Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi chạy tới muốn tháo bỏ vòng dây kia lại thấy cả người Trương Khởi Linh run lên, phía sau lưng tôi một trận gió nhẹ thổi tới, đã từng trải qua huấn luyện cơ thể tôi theo bản năng khom lưng xuống, một cơn đau nhức từ bả vai truyền tới, âm thanh xương cốt bị đập gẫy vang lên thanh thuý.
Tôi lảo đảo nhào về phía trước, trán liền bị đụng vào bàn trà trước mặt, tôi đảo mắt qua liền thấy một cánh tay cầm búa đang hướng về phía tôi đi tới.