Âm Hôn

Chương 29




Editor: Vũ

Beta: Vũ Yên

Trên tường, nương theo ánh nến tôi thấy một bóng đen to lớn đang từ từ tiến vào, hai mắt tôi mở trừng trừng nhìn bóng đen đang hướng phía tôi đi tới, dưới ánh nến chập chờn là khuôn mặt dữ tợn mà tôi không ngờ tới là —— Vương Bát Khâu!

Vương Bát Khâu giơ búa trong tay hướng phía tôi bổ tới, tôi hoảng hốt xô đổ mấy thứ xung quanh, nhanh chóng thụt lùi về phía sau.

Tôi nhìn Vương Bát Khâu nhưng trong đầu loạn thành một đống, khuân mặt của gã lúc này trở lên quỷ dị.

Quỷ?

Đây là ý nghĩ đầu tiên xông vào đầu tôi. Vương Bát Khâu âm trầm nhìn tôi, ánh mắt như toé lửa, gã tiến lên phía trước hai bước, đế giày nghiến lên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, tôi chợt nhớ tới âm thanh lúc nghe được ở hành lang kia, hoá ra là đã bị gã theo đuôi từ lúc đó.

Lúc này Vương Bát Khâu giống như người mộng du, tôi cứng đơ cả người không dám cử động dù một chút. Bỗng nhiên tròng mắt lớn quái dị của gã đảo qua, hành động như một con rối gỗ, khiến tôi càng thêm khẳng định. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao tôi không nhìn thấy Trương Khởi Linh mà lại nhìn thấy tên khốn Vương Bát Khâu này.

Đột nhiên Vương Bát Khâu cười rộ lên, giống như một kẻ điên.

“Mày nghĩ rằng tao đã chết?”

Tôi kinh ngạc nhìn gã, “Ông có ý gì.” Tôi như bị đánh rớt về hiện thực, nhìn ngực gã không rõ ràng phập phồng, sắc mặt nhất thời đại biến.

Đầu óc tôi lúc này triệt để rối loạn. Vương Bát Khâu không chết, không phải là gã đã bị Trương Khởi Linh giết sao? Tin tức kia là xảy ra chuyện gì? Còn có Vương thiên sư… Vương thiên sư rõ ràng đã gọi điện thoại cho tôi, vì sao lại…

… Vương Bát Khâu… Vương thiên sư…

Tôi có chút thanh tỉnh, đây là chuyện nực cười gì vậy!

Nhưng Vương Bát Khâu cũng không cho tôi thời gian để cười. Gã vung búa về hướng mặt tôi phóng tới, tôi vội nghiêng người né tránh, một búa kia đụng vào tường rồi bắn ngược trở về đập vào cánh tay tôi, tôi liếc nhìn động tác của gã, cố nhịn đau cầm một vật trên mặt đất ném tới, thế nhưng không trúng gã.

Vương Bát Khâu nhặt mấy thứ tôi ném tới, cười nham hiểm.

“Vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cắn răng, hận không thể nhào tới sống chết với tên hỗn đản này.

Vương Bát Khâu lắc đầu, nhìn một thoáng qua di ảnh “Lão tử không làm như vậy, thì sớm bị tên họ Vương kia giết! Khốn kiếp! Hắn bị điên liền muốn đem chúng ta toàn bộ giết hết!”

“… vậy người chết kia là ai…” Tôi đau đến cả người như nhũn ra.

Vương Bát Khâu cười thần bí “Một kẻ chết thay.”

Tôi nghe ngữ khí không chút phập phồng của gã mà có chút ngẩn ra ” Tiểu Cầm thì sao…”

“Là tao giết.” Vương Bát Khâu cười lớn hơn “Sau đó lão già kia bảo vệ tao.”

Tôi chợt nhớ tới Tiểu Cầm trước khi chết tới tìm tôi, nhắc tôi cẩn thận một người, không nghĩ tới cô ấy lại bị sát hại, mà tôi lại bị rơi vào cái bẫy này.

Đến giờ phút này, tôi cảm thấy ngực trống rỗng, đau đớn không thốt lên lời… Bọn họ không phải bị anh ấy giết… Chẳng trách tôi cứ thấy có gì đó không đúng, vì sao cái chết của Tiểu Cầm với Vương Bát Khâu lại giống A Lạn và Lục Tử. Nhưng cuối cùng thì sao? Tôi không tin anh… là tôi nghi oan cho anh…

Tôi không tin tưởng anh bởi trong tiềm thức của tôi anh là một kẻ lãnh huyết vô tình, hay tôi sớm biết anh sẽ không để tôi xảy ra bất cứ chuyện gì?

“Tao không muốn giết Tiểu Cầm, tao nhìn con bé lớn lên làm sao lại muốn giết con bé chứ… Muốn trách thì trách mày! Đúng, là do mày! Dựa vào cái gì một mình mày có thể khoa tay múa chân trước mặt tao? Dựa vào cái gì lão tử mất công mất sức gây dựng sự nghiệp lại phải chắp tay dâng cho mày? Còn có cái tên họ Trương kia…” Vương Bát Khâu bỗng nhiên run lên, trông gã hết sức hoảng sợ, gã cầm búa liên tục đập lên mặt bàn trà bằng gỗ, phát ra những tiếng bang bang vang dội: “Hắn cũng muốn cản đường tao! Ai gây bất lợi cho mày hắn liền giết người đó! A Lạn… Lục Tử… Đại Xán… Thiếu chút nữa là đến tao! Rất may lão tử phát hiện sớm! Nếu không cũng đã chết dưới tay hắn!”

Nói xong gã liền cởi áo khoác ngoài, rồi lại cởi cả áo trong, lão xoay lưng lại, trong giây phút nhìn trên lưng gã tôi cũng không nói lên lời. Nửa lưng sau của Vương Bát Khâu không có da… Tôi không đủ can đảm để nhìn tiếp xuống phía dưới. Gã xoay người lại, cũng không có ý định mặc lại áo.

Tinh thần gã không được bình thường, tôi đoán gã hơn phân nửa là bị điên rồi, cùng một người điên đối chiến… chỉ nghĩ thôi tôi cũng thấy trong lòng phát lạnh.

Gã giống một tên sát nhân điên loạn không ngừng lải nhải mấy lời vô nghĩa. Gã có vẻ không vội giết tôi, tôi không biết tinh thần gã không bình thường còn do nguyên nhân nào khác không, nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải tìm cách thoát ra ngoài.

Vương Bát Khâu lúc này đã an tĩnh lại, gã phất tay một cái.

“Mày không thể thoát khỏi đây đâu.” Thanh âm của gã rất nhẹ, nhưng có vài phần cổ quái.

Tôi như chợt nhớ tới điều gì liền nói “Trương Khởi Linh ở đâu?” Tôi gần như muốn nhào về phía gã “Trương Khởi Linh đang ở nơi nào???”

Vương Bát Khâu nói một câu khiến tôi tuyệt vọng.

“Tao không bắt được hắn… Nhưng hắn không thể đi theo mày vào nơi này đâu…” Gã cười khanh khách, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra “Ai đi vào nơi này cũng sẽ không sống nổi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.