Âm Hồn Khúc

Chương 3




Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, Ốc Lý Á Tư dung mạo không hề thay đổi, mà trưởng trấn đã nhanh chóng già đi.

Liên tục ba năm, Mật Ngói Đăng trấn đều bội thu.

Dùng mưa thuận gió hoà cũng không đủ để hình dung, hắn kêu mưa gọi gió như sử dụng ma lực bình thường, hắn có thể chỉ phương hướng có đất đai tốt, khá phì nhiêu, có thể khai khẩn, hắn có thể dùng mây mưa để mang mưa xuống, hắn thậm chí có thể đem nạn sâu bệnh xóa bỏ.

Ma lực của hắn, không ai có thể so sánh.

Hiện tại ngươi đến Mật Ngói Đăng trấn, đầu tiên có thể nhìn đến một mảnh ruộng lúa vàng óng ả đầy tươi tốt..... Tầng tầng lớp lớp, từng mảng lớn ruộng lúa trong gió lay động cuộn sóng, xoay người nhìn lại, bông lúa kết hạt chắc nịch mà nặng nề. Mà người trong trấn, vẫn duy trì việc đồng áng bình thường, mặc dù không trông nom cũng không đặc biệt bón phân, tự nhiên trời trong nắng ấm, cần nước thì có mưa, cần nắng thì có ánh mặt trời, tự cấp tự túc, kho lúa của Mật Ngói Đăng trấn, liên tiếp vài năm, đều là tràn đầy.

Nhưng người trong trấn, lại không dám nói về những chuyện có liên quan tới ma đạo sư tóc màu ngân bạch.

Hắn càng ngày càng ru rú trong nhà, hắn càng ngày càng thích đứa nhỏ tuổi trẻ mềm mại, tất cả những người trẻ tuổi, mỗi ngày giống như bị nguyền rủa mà tụ tập ở ngoài cửa chờ hắn chọn lựa, hắn vươn tay, vô luận nam nữ, đều vui sướng mừng rỡ đi theo hắn.

Một cô gái không kết hôn lại mang thai, bị người nhà quở trách, nàng nói đó là đứa nhỏ của ma đạo sư, mà ma đạo sư lại không hề thừa nhận – cha mẹ không có cách nào, lại không dám đi chất vấn ma đạo sư, chỉ có cô gái bụng ngày càng to. Rốt cuộc tới ngày sinh sản, cô gái khó sinh mà chết. Phụ mẫu nàng chỉ dám ồn ào khóc rống trước sự an ủi của trưởng trấn, chỉ có điều lại sợ ma đạo sư không gì không biết trả thù.....

Liên tiếp có nữ hài tử mang thai, đứa nhỏ không có cha đại đa số bị dìm chết, sau này mọi người mới biết không phải tất cả những đứa nhỏ này đều là của ma đạo sư: tại yến hội dâm loạn người trẻ tập trung, nam nữ sẽ không tự chủ được mà giao triền cùng một chỗ... Mà những cô gái ma đạo sư thích, luôn là những nữ hài tử xuất sắc nhất trong đám mỹ nhân...

Nhà trưởng trấn chỉ có ba đứa con, mọi người đều ở sau lưng trưởng trấn oán hận gia đình ông tại sao không ai bị động tới? Mà trưởng trấn, có lẽ là thân thể không tốt, hắn không hề xuất môn, không hề đi theo mọi người tán chuyện, cũng không hỏi việc trong nhà của bọn họ, trưởng trấn già cả, mỗi ngày trôi qua trong sự oán hận nguyền rủa của mọi người càng thêm già nua.

Nhẫn nại đi!!

Ông luôn nói với những đứa con trẻ tuổi khí huyết phương cương như vậy, người kia là ma đạo sư, là lực lượng cường đại chúng ta không thể so sánh – đối với ý kiến của đứa con muốn đi tới chỗ tổng giám mục thỉnh cầu được bảo hộ, trưởng trấn luôn xua tay không đáp ứng – đứa con cũng không hiểu được sự yếu đuối của trưởng trấn, bọn họ tập hợp trai tráng trong thôn, bí mật ở trong núi thương lượng thừa dịp đi săn thú chuẩn bị tốt lương khô, nhất định phải phái người tới chỗ tổng giám mục tố giác.

Tảng sáng các thanh niên xuất phát, đi ra sau thôn, Lý Khắc Tư từng đi qua thủ phủ mang theo huynh đệ của mình xuất phát. Bọn họ đi lên khu vực thủ phủ Tư Nặc đại tướng quân, Tư Nặc đại tướng quân và tổng giám mục ở cùng một chỗ, đó là Lộ Ân Đức thành thị, cách nơi này hai ngày lộ trình.

 Ban đêm trời mưa to, ngày hôm sau, sói tha thi thể một người bỏ lại quần áo tán loạn, người kia chính là Lý Khắc Tư

Ngươi kia thật sự ngoan độc, trưởng trấn sâu sắc hiểu rõ.

Trưởng trấn cũng không phải không biết, chỉ là ông không thể không chấp nhận.  Ông tuổi già thể nhược, không thể tự mình đến chỗ tổng giám mục thỉnh cầu bảo hộ, mà người trẻ tuổi, luôn bị người kia chặt chẽ chú ý, không ai, có thể từ trong sự quản lý của hắn chạy đi – cho nên trấn nhỏ màu mỡ này, sa đọa đến hết hi vọng.

Từng ngày trôi qua, trưởng trấn càng trở nên già cỗi, không thể quản lý được thôn trấn, thậm chí ban ngày cũng truyền ra thứ âm thanh huyên náo của những bữa tiệc, những nhóm nam nữ hài luôn mê mang, ngày qua ngày lặp lại sự hoang đường của đêm tối.

Rốt cục có một ngày, ma đạo sư tự mình tới trước cửa nhà trưởng trấn, hỏi trưởng trấn về đứa nhỏ của trưởng tử, là một nam hài mười hai tuổi có một mái tóc màu mật ong – đưa hắn cho ta? Ta chỉ muốn một mình hắn, đưa hắn cho ta, ta liền vĩnh viễn không chạm đến nữ hài tử trong trấn!

Trưởng trấn ở trong nhà cực kì phẫn nộ, gắt gao dùng bàn tay khô héo giữ chặt gậy chống của mình.

Tôn tử của trưởng trấn sinh ra là vào mùa thu hoạch, là con đầu lòng của trưởng tử, lại là nam hài khỏe mạnh, trưởng trấn mới lên làm ông nội đặc biệt yêu thương đứa nhỏ, trong sự nuông chiều của cả nhà, dần dần lớn lên thành thiếu niên tinh tế thân thể cao ngất, đã sắp trưởng thành, là tâm can của người trong nhà, là đứa nhỏ trưởng trấn yêu thương.

Tâm can bảo bối.

Mà hiện tại, vươn đôi tay ấy đến nơi này, nam tử kia đối với đứa nhỏ của mình mỉm cười, tựa như ác quỷ muốn vấy bẩn tinh linh thuần khiết vậy!

“Thước Á, có muốn tới hoa viên của ta chơi không? Hôm qua ta mới phát hiện một loại bướm mới nha!” Đứa nhỏ thích tiểu động vật như Thước Á, lập tức mở to hai mắt vui sướng nhìn nam tử tóc ngân bạch cao lớn, hắn mới hơn mười hai tuổi, mang theo tươi cười ngại ngùng, nhìn lên mái tóc bạc trong suốt ẩn hiện ánh mặt trời – có lẽ là thích hai tròng mắt xanh biếc của hắn, ma đạo sư cúi thắt lưng, vươn đôi tay, chờ mong nhìn tay Thước Á – “Chúng ta đi đi?”

Nhìn lại ông nội, lại không cảm thấy ông nội sẽ không đồng ý, Thước Á đem tay mình đặt vào lòng bàn tay mềm mại của nam nhân, tay hắn và tay phụ thân không giống nhau, không hề có một vết chai, không có hỗn hợp mùi của mồ hôi và nam nhân, thậm chí tản ra mùi ánh nắng và hương hoa thơm ngát, loại hương vị này, Thước Á chỉ ngửi được tại chân núi trong rừng rậm.... Vừa rõ ràng, lại vừa êm dịu.

Đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn, Thước Á đụng phải mái tóc tràn đầy ánh mặt trời xuyên thấu của nam nhân, cầm lấy, cảm giác được ánh mặt trời xuyên qua mái tóc hắn, nhẹ nhàng chiếu vào người của mình, xa xa, chính là hoa viên chứa đầy bươm bướm....

“Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ câu trả lời, hy vọng đừng để ta chờ tới lúc ánh trăng dâng lên”

Ma đạo sư cất tiếng nói, đơn độc đứng trong phòng, lãnh đạm mà dứt khoát, phán xử tử vong cho tâm hồn nguyên một nhà.

“Ta không muốn! Ba ba!” Người đầu tiên kêu lên là con dâu trưởng, nàng nắm chặt vạt áo của trượng phu, lôi kéo hắn, lắc hắn, làm cả hai cùng ngã nhào vào trước mặt trưởng trấn – nước mắt, đảo quanh hốc mắt nàng, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ và không cam lòng...  “Ba ba! Ta muốn đi mời ma đạo sư đến! Ta muốn đi thủ phủ mời người trong nghiệp đoàn ma đạo sư đến! Con ta.... “

Nàng òa lên khóc rống thất thanh....

Người trong nhà, đều cúi đầu, không thể khống chế mà cắn chặt khớp hàm, sự sỉ nhục nhanh chóng đốt cháy lý trí của bọn họ....

Trưởng trấn một mình ngồi thật lâu, mọi người bên trong không nói gì cũng không ai động đậy, không quan tâm đến buổi cơm chiều, đến khi sắc trời dần tối, ánh trăng màu bạc ló ra ở chân trời, con dâu trưởng từ khóc tới mù mịt đã thành nghẹn ngào nức nở không thành tiếng, trưởng trấn đứng lên.

“Ta, đi nói một tiếng.”

Nói một câu đơn giản, trưởng trấn nói rất chậm, thậm chí hơi thở cũng là bất ổn, nhưng ông vẫn đứng lên, đi một bước tiêu sái, một mình một người.

Ánh trăng rất sáng, rất lớn, tỏa sáng khắp nơi làm mọi vật đều thấy rõ ràng, trong nhà không ai đốt đèn, người nhà đều ngồi chờ trong bóng đêm lạnh băng, cùng đợi tin tức về một hoặc hai người chết...... Thống khổ, nhưng không thể không chờ.

Không ai có thể lựa chọn, chọn lão nhân hay chọn đứa bé chết, thậm chí nghĩ đến một chút thôi, cũng cảm giác được hơi thở nghẹn lại, không thể nghĩ tiếp....

Cửa mở, trưởng trấn đỡ vai tôn tử, vào trong nhà.

“Thước Á!”

“Ba!”

Mẫu thân ôm lấy bả vai đứa nhỏ đang buồn ngủ, kiểm tra đứa nhỏ thấy không việc gì mới phát ra một tiếng gọi khẽ, ôm chặt đứa con – mà phụ thân đứa nhỏ đi tới đỡ người cha già: “Ba, này rốt cuộc....?”

“Ta hy vọng, đợi đến sinh nhật mười ba tuổi của Thước Á sẽ lại để hắn dẫn đi – còn có tám mùa trăng, ta nhất định, trong tám mùa trăng này, nghĩ ra cách tiêu diệt hắn!!!” Tay lão nhân không phát run, ánh mắt cũng kiên định dị thường, hắn không còn là lão nhân suốt ngày ở trong nhà mặc kệ mọi sự, mà đã trở lại là trưởng trấn vì thôn trấn mà làm lụng vất vả hết thảy!

Thời gian tám mùa trăng, bảo ngắn không ngắn, bảo dài không dài.

Thước Á được cho phép thường xuyên đến nơi ở của ma đạo sư chơi.

Nam nhân kia thật tốt, lúc cười rộ lên không có cảm giác lạnh như băng, hắn mang mình đến thư phòng nhìn hắn làm tốt các tiêu bản bươm bướm, chỉnh sửa sự vụ trong phòng, vào ban đêm sẽ tràn ngập tiếng người, nhưng sau giờ ngọ, lại là sự yên lặng và tịch mịch, ánh mặt trời chiếu đầy trong thư phòng, tràn đầy các loại sách vở không biết tên, các văn tự kì lạ mà hắn nói đó là ký hiệu chỉ ma đạo sư mới có thể xem, mà khi hắn một mình đọc sách, Thước Á  một mình đến hoa viên chơi, lúc này ánh mặt trời cũng sẽ không gay gắt, nhưng những nụ hoa cực đại, màu sắc đủ kiểu làm đứa nhỏ trong mắt hiểu rõ các loại thực vật như Thước Á cũng xem đến đặc biệt thích thú, ma đạo sư vào thời gian buổi trà chiều sẽ giảng giải cho hắn về quê hương của các loại hoa, khi Thước Á hỏi về thôn xóm của hắn, hắn liền nhìn về phía phương Bắc: bên kia.

– Lại gạt người! Thước Á không tin, phương Bắc, đó là biên giới nha, nghe nói bên kia là hoang mạc không người, là lục địa lạnh như băng, rừng rậm nơi tụ tập của ma quỷ, mà phương Bắc là nơi không có người sinh sống.

Giữa trưa ở trong nhà thường xuyên được ăn những loại điểm tâm thật ngon, khi thái dương hạ xuống, Thước Á phi thường tuân thủ lời dặn dò của mụ mụ: lúc thái dương ngã về tây sẽ cáo từ, vô luận ma đạo sư tìm cách gì giữ ngươi lại, ngươi cũng không thể quấy rầy người ta! Khi mụ mụ nói chuyện dùng loại khẩu khí như sắp khóc nhưng rất nghiêm túc, Thước Á gật đầu rất nhiều lần, mụ mụ mới nhìn theo hắn ra khỏi nhà – ma đạo sư ở trước mặt người khác đáng sợ như vậy sao?

 Hắn thật sự giữ lại, nhưng cũng không kiên trì. Hắn cười nói, dùng nụ cười có điểm xa cách, thái độ lãnh đam nói: hiện tại không cần gấp, Thước Á cứ ngoan ngoãn lớn lên, sau đó tham gia yến hội của người lớn, được không?

Giống như lời mời có ma lực, Thước Á gật đầu, mang theo đóa hoa thật to mà ma đạo sư tặng, rời khỏi nơi có hoa viên và phòng ở bằng đá này.

Trong trí nhớ, ánh mặt trời từng chút một tán đi, trên mái tóc màu bạc của hắn, phát ra ánh sáng vàng chói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.