(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau.
Mặt trời khuất núi ở đằng tây.
“Đi thôi, tới dự tiệc nào.” Tô Xương Hà đeo một cái mặt nạ cười quỷ dị lên. Tô Mộ Vũ nhíu mày: “Ngươi định đóng giả tùy tùng của ta thật à?”
“Thật ra bao năm qua ta vẫn là tùy tùng của ngươi mà. Ha ha ha ha, ngươi không thấy thế à?” Tô Xương Hà lấy từ đằng sau ra một cái hộp dài, hắn mở hộp ra, trong hộp xếp một loạt những cây dù, hết sức chỉnh tề. Hắn lấy một cái ra, ném cho Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cười khổ: “Sao ngươi chuẩn bị lắm thế.
“Lần này tới Đường môn, đương nhiên không phải chuyện nhỏ.” Tô Xương Hà nâng mặt nạ, nói với Tô Mộ Vũ và Mộ Vũ Mặc: “Đi thôi, tới dự tiệc.’
Đẳng Kim lâu.
Đẳng Kim lâu là quán rượu xa hoa nhất trong Cẩm thành, tòa nhà này cũng giống như tên của nó, bên ngoài được phủ một lớp sơn vàng, tới lúc tối đèn lồng trên đường chiếu rọi, càng tôn thêm vẻ huy hoàng.
Tô Mộ Vũ cõng dù đi đằng trước, Mộ Vũ Mặc và Tô Xương Hà đi theo sau. Nhưng khi Tô Mộ Vũ và Mộ Vũ Mặc bước vào căn nhà lầu này.
Ánh mắt mọi người đều bị bọn họ thu hút. Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nam và đệ nhất mỹ nữ của Ám Hà, cho dù che giấu ra sao, khi hai người bọn họ đi cùng nhau vẫn cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người. Chỉ có Tô Xương Hà chậm rãi đi theo đằng sau, quan sát bọn họ, cũng quan sát thần sắc đám người xung quanh, dưới tấm mặt nạ cười kia cũng là một gương mặt mỉm cười hài hước.
Chẳng bao lâu sau đã có đệ tử Đường môn tới tiếp đón, dẫn ba người đi lên trên.
Chỉ thấy trên lầu của Đẳng Kim lâu, trong một căn phòng đặt tên là Khán Nhã, Đường Linh Khôi ngồi đó, trước mặt bày một bàn đồ ăn và mấy bình
rượu, còn Đường Linh La và các đệ tử Đường môn đứng sau lưng hắn.
Sau khi đám người Tô Mộ Vũ bước vào gian nhã phòng này, các đệ tử Đường môn đều căng thẳng, nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, không chỉ là tên tuổi một sát thủ đỉnh cấp, còn là Khôi của Ám Hà, năm xưa từng giết tới mức Ma giáo nghe tiếng mà sợ vỡ mật; nghe nói trong trận chiến diệt trừ Diệp Đỉnh Chi, hắn còn có tác dụng mấu chốt nhất.
Tô Mộ Vũ ngồi xuống nhìn Đường Linh Khôi trước mặt, lạnh nhạt nói: “Chuyện trên thế gian này đúng là thú vị, mấy hôm trước Đường chưởng sứ còn muốn đoạt mạng ta, hôm nay lại mở tiệc mời ta tới.”
Đường Linh Khôi cười nói: “Có gì đâu chứ? Cũng như năm xưa Ma giáo đông chinh, có ai nghĩ Ám Hà lại ra tay tương trợ. Có đôi khi kẻ địch và bằng hữu chỉ chênh nhau một suy nghĩ.”
Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Đi cùng nhau vì lợi ích mà coi là bằng hữu à?”
Một đệ tử Đường môn trẻ tuổi ở bên cạnh rót cho Tô Mộ Vũ một chén rượu. Tô Mộ Vũ nhìn hắn một cái, nhận chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi hơi ngạc nhiên: “Rượu này không tệ.’
“Rượu này tên Thái Huyền, nghe nói là năm xưa Thi Kiếm Tiên du ngoạn Cẩm thành đã ủ nó, là rượu ngon nhất trong Cẩm thành chúng ta.” Đệ tử Đường môn kia cúi đầu trả lời.
Tô Mộ Vũ giơ chén rượu: “Thế thì phiền ngươi cho thêm một chén.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Tô gia chủ.” Đệ tử Đường môn lại cung kính rót thêm một chén.
“Trong thư ta mời đại gia trưởng cùng tới dự tiệc.” Đường Linh Khôi trầm giọng nói: “Nhưng hình như đại gia trưởng không đến.”
Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Đường chưởng sứ, làm sao ngươi biết đại gia trưởng đã tới Cẩm thành?”
Đường Linh Khôi ngẩng đầu lên: “Ai cũng biết đại gia trưởng Ám Hà hiện tại và gia chủ Tô gia xưa nay luôn như hình với bóng. Huống chi chuyện đại sự như liên minh với Đường môn, cho dù ngài là gia chủ Tô gia, chắc cũng không thể một mình quyết định được.”
“Một mình? Gia chủ Mộ gia của chúng ta cũng tới, chẳng qua suýt nữa chết dưới tay Đường môn các người.” ánh mắt Tô Mộ Vũ lóe lên vẻ hung ác.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Đường Linh Khôi rót một chén rượu: “Chúng ta bàn chính sự đi.’
“Chính sự.” Tô Xương Hà đột nhiên mở miệng: “Đường chưởng sứ đúng là biết nói năng.”
Đường Linh Khôi ho nhẹ một tiếng: “Vị này là?”
“Tô gia Tô Thiên Thành, ra mắt Đường chưởng sứ.” Tô Xương Hà cười nói. “Ta chưa nghe tới cái tên này bao giờ.” Đường Linh Khôi nói đầy ẩn ý. “Vốn là vô danh tiểu tốt.” Tô Xương Hà trả lời.
“Đã là vô danh tiểu tốt thì đừng có mở miệng.” Đường Linh La lạnh lùng nói.
“To gan!” Mộ Vũ Mặc hét lớn một tiếng, bộ áo tím phất phới, lũ nhện đen lít nha lít nhít bò từ cửa sổ vào, vây quanh đám người.
“Tri Chu Nữ, cái tên này thì như sấm bên tai.” Đường Linh Khôi vẫn bình tĩnh uống rượu.
“Vũ Mặc.” Tô Mộ Vũ hạ giọng gọi.
Mộ Vũ Mặc hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo, bầy nhện lập tức rút lui. Tô Mộ Vũ gõ nhẹ tay lên bàn: “Đường Linh Hoàng đi đâu rồi?”
Đường Linh Khôi cũng mỉm cười: “Gia chủ Tô gia cũng trực tiếp thẳng thắn như ta vậy.’
“Đây là một chuyện cần biết đáp án.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Đường Linh Khôi nheo mắt: “Đường Linh Hoàng đi đâu thì ta không thể nói cho Tô gia chủ. Nhưng có một điều ta có thể nói cho Tô gia chủ, hắn sẽ không xuất hiện trở lại. Trong Đường môn hiện tại, chỉ có chúng ta mới có tư cách đàm phán với ngươi.”
“Các ngươi?” Tô Mộ Vũ nhướn mày.
“Chúng ta, Đường Môn Tứ Kiệt, Đường Môn Tứ Kiệt trừ Đường Linh Hoàng.” Đường Linh Khôi nói.
Tô Mộ Vũ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, gõ xong ba cái thì chén rượu bên cạnh đột nhiên vỡ nát. Hắn ngẩng đầu lên: “Nếu vậy, ta cảm thấy lần này không cần đàm phán.”
Đường Linh Khôi khẽ nhíu mày: “Tô gia chủ cảm thấy Đường Môn Tứ Kiệt chúng ta không có tư cách đàm phán với ngươi à?”
Tô Mộ Vũ đứng dậy: “Nếu muốn nói chuyện thì bữa tiệc này còn chưa đủ thành ý, cho nên ta không muốn bàn với ngươi nữa.”
Đường Linh Khôi vuốt cằm: “Thành ý?”
“Ít nhất lần sau trò chuyện, ta hy vọng có thể thấy Ám Hà Độc Hoa xuất hiện trước mặt ta.” Tô Mộ Vũ xoay người bỏ đi, lúc tới gần cửa lại hơi nghiêng đầu: “Cùng với thái độ thẳng thắn thành khẩn hơn nữa.”
Đường Linh Khôi trầm giọng nói: “Chúng ta còn chưa chính thức trao đổi mà gia chủ Tô gia đã đưa điều kiện rồi?”
“Nhưng Ám Hà chúng ta vốn là vậy mà? Chúng ta là tổ chức hám lợi, trước khi thấy lợi ích, sao lại công bố vốn liếng của mình được.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy có bao nhiêu sát thủ Ám Hà đi vào Cẩm thành? Ba mươi, năm mươi hay là một trăm?”
Tô Xương Hà hít một hơi lạnh: “Uy hiếp, đây là uy hiếp rồi.” “Chúng ta đi.” Tô Mộ Vũ đẩy cửa ra ngoài.
Tô Xương Hà nhìn cả bàn đồ ăn, nhưng vẫn bước lên trước một bước: “Từng nghe đồ ăn ngon trong Cẩm thành xếp trong ba hạng đầu ở Bắc Ly, mà Đẳng Kim lâu này lại là một trong ba hạng đầu ở Cẩm thành. Bàn đồ ăn này, ta muốn ăn một miếng.” Nhưng tới lúc cầm đũa lên hắn mới phản ứng lại: “Ai da, nhưng tiếc quá, hôm nay đeo mặt nạ, chỉ có thể đợi lần sau, lần sau. Đúng là tiếc quá đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");