Cuối cùng, Trần Lâm vẫn đi đến trước cánh cửa phòng đang hắt ra ánh đèn kia, chẳng qua lần này, đúng lúc anh chuẩn bị dán lỗ tai dán lên cửa, lại đột nhiên phát hiện, chính giữa cửa phòng, có một cái mắt mèo.
Những cánh cửa trang bị mắt mèo, đều là để người bên trong quan sát tình huống ở bên ngoài, nhưng lỗ mắt mèo trên cánh cửa phòng này, lại cố ý lắp ngược, hình như là để người bên ngoài nhìn trộm vào trong phòng.
Trần Lâm cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức đi lên phía trước, nhìn ngược vào trong.
Máu.
Máu tươi ngập ngụa, dần nhuộm kín toàn bộ căn phòng!
Một thi thể nát vụn, đang nằm ở giữa căn phòng, đưa lưng về phía cửa là bóng dáng của một người đàn ông đang đi qua đi lại, trong tay cầm một cây rìu, toàn thân gã run rẩy kịch liệt.
“Đừng trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn, muốn trách, thì trách cô không biết sống chết, cắn mãi không chịu nhả! Còn có con ả Tống Thu kia nữa, tất cả đều là do cô ta ép tôi! Đã đi đến bước này rồi, tôi làm sao có thể từ bỏ được. Cô biết đấy, tôi cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, Tống Thu có thể cho tôi số tiền đó, có nó rồi, tôi mới có thể bắt đầu sự nghiệp riêng của mình, sau đó, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau! Tôi thật sự, không phải cố ý muốn giết chết cô đâu!”
Nói xong lời cuối cùng, người đàn ông lại đột nhiên khóc thét lên, giống như, bản thân gã cảm thấy áy náy biết bao.
Trong tiếng khóc thét của gã đàn ông, ánh đèn đột nhiên tắt ngấm, giống như vở kịch trên sân khấu đột ngột kết thúc, cả căn phòng đột nhiên im bặt.
Khi ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, tất cả vết máu cùng bóng người, trong nháy mắt đều biến mất hết, giống như, nơi này chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Đây chắc là cốt truyện muốn diễn lại tình cảnh lúc Hà Thu Nhã bị sát hại, chỉ không biết, có ý nghĩa sâu xa nào nữa hay không?”
Đúng lúc này, Trần Lâm chợt phát hiện, trên vách tường đối diện, từng vệt máu tươi, chậm rãi chảy ra từ trong hốc tường, ngưng tụ thành chữ viết trên sơn tường trắng như tuyết.
“Anh cho rằng có thể vứt bỏ tôi như vậy sao?”
“Anh cho rằng tội ác bản thân gây ra không có ai biết sao?”
“Không! Tôi quyết không buông tha các người đâu! Tôi không có được anh, anh cũng vĩnh viễn đừng mong tìm được cô ta! Tôi muốn các người, chết cả đi!”
Một đám chữ bằng máu nhìn ghê hết cả người, giống như ngưng tụ nỗi oán hận vô cùng vô tận!
Yêu nồng nhiệt bao nhiêu, hận sẽ điên cuồng bấy nhiêu!
Đúng lúc này, kẹt, kẹt, kẹt, phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ. Trần Lâm quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy, cái xác nữ quỷ khí dày đặc kia, không biết đã bò đến phía sau lưng anh từ lúc nào.
“Cái đệt, đúng là lại đến rồi…”
Cũng may là Trần Lâm đã có chuẩn bị, lúc này anh không lùi mà tiến tới, đột ngột phóng về phía nữ quỷ, lướt thẳng qua đối phương, vọt vào trong hành lang!
Phía sau, tiếng xương cốt lạo xạo lần thứ hai truyền đến, chứng tỏ nữ quỷ sẽ đuổi tới đây ngay lập tức, Trần Lâm không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể quay đầu, tiếp tục chạy xuống tần dưới.
Cùng lúc đó, đầu óc anh cũng đang hoạt động điên cuồng.
Lần thứ hai cốt truyện bị kích phát, đã cho thêm gợi ý gì?
Rõ ràng nhất, chính là xuất hiện của người thứ ba trong câu chuyện, cũng chính là người phụ nữ tên Tống Thu.
Sự oán hận của Hà Thu Nhã không chỉ nhằm vào Khương Nam, mà nó còn phát ra nguyền rủa chết chóc với cả Tống Thu!
“Tôi không có được anh, anh cũng vĩnh viễn đùng mong tìm được cô ta! Tôi muốn các người, chết cả đi!”
Hai câu nói này, đã gợi ý rất rõ ràng.
Người phụ nữ tên Tống Thu này, rất có thể là đã chết, chết ở trong tay Hà Thu Nhã!
Cốt truyện chỗ này, chắc là đang nhắc nhở anh, phải tìm được người chết thứ hai trong câu truyện à?
Nhưng mà, anh đi chỗ nào để tìm chứ.
Ngay thời điểm Trần Lâm có chút mù tịt, đột nhiên cảm nhận được trong túi áo phải của mình, hình như hơi hơi trĩu xuống.
Đây là…
Một chiếc điện thoại?
Di động của Trần Lâm còn đang bị anh cầm trong tay, không biết từ khi nào, là người nào, thần không biết quỷ không hay, bỏ một chiếc di động khác vào trong túi áo anh.
Lâm dù cảm thấy có hơi kỳ quái, Trần Lâm vẫn lập tức ấn nút khởi động máy.
“Đây là…”
Vài ghi chép về những lần chuyển khoản lớn, đây đúng là…di động của Khương Nam!
Chắc là câu chuyện này, muốn để gã làm như vậy?
Trong lòng lờ mờ xuất hiện một suy đoán, ngón tay Trần Lâm lướt nhanh, mở hết ghi chép cuộc gọi trong điện thoại ra, quả nhiên, trong danh sách ghi lại cuộc gọi, thấy được tên của Tống Thu.
Vì nghiệm chứng ý tưởng trong lòng, Trần Lâm lập tức ấn nút call.
“Tút…Tút…Tút…”
Đây rõ ràng là một thế giới linh dị đã bị đóng kín, không thể tưởng tượng được, điện thoại lại kết nối được. Sau khi vang lên vài tiếng tút tút, đột nhiên có người bắt máy, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ:
“Alo?”
Trần Lâm khẽ giật mình, chẳng lẽ suy đoán lúc trước của anh đã sai hết, người đàn bà tên Tống Thu này, thật ra còn chưa chết?
Anh chần chờ một chút, vẫn trả lời đối phương.
“Cô là Tống Thu? Tôi có việc gấp tìm cô! Bây giờ cô… rất nguy hiểm!”
“Nguy hiểm à?”
Người phụ nữ đầu bên kia rõ ràng là có chút bất ngờ:
“Nguy hiểm gì cơ ? Tôi không hiểu ý của anh.”
Trần Lâm mạnh mẽ kiềm chế nôn nóng trong lòng:
“Tống Thu, tôi có chuyện cực kỳ quan trọng, nhất định phải tìm được cô, xin hỏi cô đang ở đâu?”
Sàn sạt, sàn sạt.
Cũng như rất nhiều câu chuyện khủng bố cũ mèm khác, vào thời khắc quan trọng nhất, di động, đột nhiên truyền đến một mớ tạp âm rất kỳ lạ.
“Xin hỏi cô đang ở đâu!”
Trần Lâm lại một lần nữa nhấn mạnh.
Sàn sạt, sàn sạt.
“Anh đang tìm tôi à? Chẳng phải là tôi, đang đứng đằng sau anh sao?”
Một hơi lạnh như mũi kim chọc vào xương cốt, đột nhiên tràn ra từ phía sau Trần Lâm, cùng với tiếng đì đùng liên tục của sấm sét, Trần Lâm thình lình cảm giác được một cảm giác mãnh liệt rất quen thuộc!
Ở anh phía sau, có một bóng đen, chậm rãi đứng thẳng lên từ trong bóng tối, đó là một cô gái mặc đồ đỏ, tóc đen phủ lên mặt, tứ chi rũ thẳng, biểu tình mang theo âm lãnh mà ác độc, chậm rãi quay đầu nhìn thẳng vào Trần Lâm.
Đây không phải Hà Thu Nhã lúc trước, câu chuyện này, lại có thêm một con nữ quỷ.