Âm Dương Thuật Sư - Trần Lâm

Chương 14: Chapter 14 Ác ma




Điều khiến anh thật sự cảm thấy khác thường chính là giọng điệu nói chuyện lúc này của Dương Hoa Ngọc với cái loại giọng điệu trơn tru lẳng lơ mà bản thân nghe được ở trong phòng làm việc hoàn toàn khác nhau.

Cho nên… Khả năng cao là suy đoán của bản thân mình không hề sai, Dương Hoa Ngọc này thật sự là một người tham dự cốt truyện.

Bút ghi âm, cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục nhưng mà trong phần lớn thời gian, đều là Dương Hoa Ngọc đang nói chuyện.

“Không cho phép cô tiếp xúc với người bệnh, không cho phép cô đi làm, thậm chí trong thời gian công tác còn công khai đến phòng bệnh giám sát cô! Triệu Hòa Văn anh ta làm như vậy không phải yêu cô, mà đây là ham muốn chiếm hữu!”

“Chu Nhung à, lúc này đây cô cũng không thể mềm lòng, Triệu Hòa Văn đối xử với cô như vậy, cô hãy giấu bút ghi âm ở bệnh cạnh, đưa những lời nói của anh ta, những chuyện mà anh ta làm, đều ghi âm lại, đến lúc đó những thứ này đều là bằng chứng!”

“Tên Triệu Hòa Văn này chính là một tên điên! Nếu tiếp tục ngốc nghếch ở bên cạnh anh ta, cô sẽ chết đó!”

Đoạn ghi âm thứ nhất đến đây kết thúc, Trần Lâm nhìn nhìn, phát hiện mặt sau còn có hai đoạn, tiếp sau đó lại bấm vào nút play.

Ở đầu đoạn ghi âm thứ hai, xuất hiện một cái âm thanh rất lớn, là tiếng gầm thét thô bạo của một người đàn ông đang giận dữ.

“Chu Nhung! Tôi biết ngay cô không phải là một thứ biết yên phận! Đừng cho là tôi không biết cô đang làm trò quỷ gì, tôi đều nghe thấy những lời các người nói trong phòng bệnh rồi!”

“Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại muốn rời bỏ tôi, còn dám rời bỏ tôi!”

“Có phải cô muốn chết hay không!”

Cộp! Một tiếng va mạnh vào vật nặng, tiếng gầm bị kìm nén của người đàn ông, xen lẫn tiếng kêu van yếu ớt của người phụ nữ, kéo dài hơn mười mấy phút.

Mà đoạn ghi âm cuối cùng, giọng nói của người đàn ông trở nên bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

“Chu Nhung, anh sai rồi... không phải anh cố ý đâu, anh không cố ý làm hại em, chỉ là anh quá yêu em, anh không muốn người khác cướp em khỏi tay anh! Em phải tin tưởng anh...

“Chu Nhung, tha thứ anh được chứ, vì tình yêu của anh dành cho em rất nhiều.”

“Chu Nhung, đừng rời khỏi anh... Nếu như em dám rời khỏi anh, anh sẽ đi giết anh ta, sau đó đi chết!”

Tiếng gầm rú cuồng loạn trong khoảnh khắc tiếp theo đột nhiên biến thành một giọng nói cực kỳ bình tĩnh và tàn nhẫn, giống như một tiếng lầm bầm, nhưng lại giống như một lời nguyền độc ác.

“Không, anh không thể trơ mắt mà nhìn người đàn ông kia mang em đi, anh chưa bị điên, anh biết phải làm thế nào rồi.”

Quá trình ghi âm đột ngột dừng lại ở đây, Trần Lâm tắt đi bút ghi âm, trong lòng tràn ngập khiếp sợ.

Nếu không phải cây bút ghi âm do Chu Nhung để lại, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được dưới vẻ ngoài dịu dàng, lễ độ của bác sĩ Triệu lại ẩn hiện một bộ mặt gớm ghiếc như vậy.

Rất rõ ràng bản thân Chu Nhung là vợ của anh ta, thường xuyên phải chịu sự đối xử bạo lực của Triệu Hòa Văn, mà bản tính hiền lành trời sinh của cô cho nên cô không lựa chọn nghiêm túc công bố, mà chỉ lựa chọn yên lặng chịu đựng.

Vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng đến bản thân nổi điên mới thôi.

Khó tránh trong hồ sơ khám bệnh, trên người Chu Nhung xuất hiện nhiều vết thương như vậy, thì ra đều do Triệu Hòa Văn ngược đãi, bản thân Dương Hoa Ngọc là y tá cùng phòng, dần dà tình huống đó đương nhiên không thể gạt được hai mắt của cô ấy, cho nên cô ấy mới đưa cho Chu Nhung một cây bút ghi âm như vậy, muốn cô ghi âm chuyện cô bị Triệu Hòa Văn bạo hành để làm bằng chứng trong tương lai.

Sự hoang tưởng dữ dội, sự nghi ngờ vô lý và sự ngược đãi trong thời gian dài cuối cùng đã dẫn đến Chu Nhung - một người trời sinh tính tình yếu đuối, bởi vì tuyệt vọng mà nhảy lầu tự sát!

Triệu Hòa Văn chắc chắn yêu sâu đậm Chu Nhung, sau khi Chu Nhung tự sát, sự đau buồn mà anh ta thể hiện không phải là giả dối, nhưng đó chỉ là một loại cảm xúc vặn vẹo!

Cho nên, chẳng lẽ là như vậy...

Triệu Hòa Văn vẫn luôn hoảng sợ, sợ hãi rằng người kia sẽ cướp Chu Nhung đi, chẳng lẽ chính là người chết trong câu chuyện?

Hoặc có lẽ cuộc phẫu thuật tim thất bại của Tề Đông Thắng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là một âm mưu có chủ ý của Triệu Hòa Văn dưới sự ghen tuông!

Bác sĩ ma quỷ Triệu Hòa Văn thật sự làm ra được chuyện này sao?

Dưới lớp vỏ bọc của một sự sơ suất y tế, thực hiện một kế hoạch giết người độc ác?!

Rõ ràng biết được tất cả chuyện này, lại không cách nào nói ra, chỉ có thể để ác ma sắp xếp một cách tùy ý, bất đắc dĩ chấp nhận số phận của cái chết, cho nên người chết mới sản sinh ra oán niệm to lớn như vậy, hóa thành lệ quỷ!

Không ổn rồi…

Đột nhiên, một cảm giác như kim châm từ sau lưng Trần Lâm bò lên, cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Nếu nói cái chết trong thế giới hiện thực của Triệu Hòa Văn đúng là bắt nguồn từ sự trả thù của quỷ lệ, thế thì sau khi chiếu vào thế giới linh dị, lúc bản thân phát hiện chân tưởng, mục tiêu mà lệ quỷ đầu tiên công kích đương nhiên là nhốt bản thân mình lại.

Nghĩ đến đây, Trần Lâm lập tức đứng lên, xoay người chạy về phía cửa. Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng bước chân rõ ràng.

Một đống sương mù xám xịt từ cửa phòng ngủ trào ra, cuồn cuộn đánh tới!

Trên hành lang, ánh đèn lúc sáng lúc tối, thể hiện một cuộc tập kích linh dị nữa đã đến, Trần Lâm không lựa chọn đi thang máy, mà quay đầu phóng xuống tầng, ở sau lưng anh sương mù xám xịt đang điên cuồng đuổi theo.

Ở trên cầu thang Trần Lâm loạng choạng cả người, tốc độ chạy của anh đã tăng đến cực hạn, nhưng sương mù phía sau càng lúc càng dâng cao, cùng với tiếng lách cách trong sương mù càng ngày càng gần, một luồng khí cực lạnh dường như đã chạm vào sau lưng ...

“A a a a a a!”

Trần Lâm điên cuồng hét lên một tiếng, chạy ra khỏi hành lang, nhưng mà tiểu khu trước mắt hoàn toàn tối tăm trong khoảng khắc ngắn ngủi này, trên bầu trời một vòng hồng quang tỏa ra ánh sáng yêu dị, bốn phương tám hướng ở tiểu khu không nhìn thấy một người nào cả, chỉ thấy bóng cây rậm rạp, giống như quỷ ảnh vậy, đung đưa trong gió.

Lạch bạch, lạch bạch, tiếng bước chân khủng bố kia rõ ràng vẫn quanh quẩn bốn phía, Trần Lâm quay đầu lại, nhìn một đống nhà tầng xung quanh cũng tối đen y như mực, trong tầm mắt không có một tia sáng ánh đèn nào.

Không hề nghi ngờ, giống y hệt lần trước, thế giới xung quanh, lực lượng linh dị không từng tăng mạnh, cùng lúc đó một đám sương mù màu xám phun ra từ tòa nhà mà Trần Lâm vừa mới lao ra, vô số móng tay trắng bệch từ trong đám sương khuấy động chui ra, chộp về phía Trần Lâm.

Lồng ngực đau đớn vì phải gắng sức liên tục, Trần Lâm chỉ có thể nghiến răng tiếp tục chạy về phía cửa của tiểu khu, lạch bạch, lạch bạch, tiếng bước chân chạy xen lẫn tiếng ồn ào phía sau, cho dù không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được lệ quỷ đang ép sát từng tấc.

Nhưng mà trái tim kinh hoàng và cơ thể đau nhức đều đang nhắc nhở Trần Lâm, anh không thể chống đỡ được vài phút.

Tầm mắt phía trước mờ mịt, cuối cùng cửa chính của tiểu tiểu khucũng xuất hiện, trong ô gác bên cạnh vẫn còn có ánh đèn mờ ảo, bình tĩnh như một thế giới khác.

Trần Lâm dùng hết toàn lực, cảm giác trái tim giống như sắp tạc nứt ra, nhưng tốc độ của thân thể đã đạt tới cực hạn...

Một móng vuốt nhợt nhạt nhô ra khỏi lớp sương mù dày đặc đã bắt lấy lưng anh.

Đúng lúc này, bên ngoài cánh cổng cộng đồng đột nhiên sáng lên một tia chói mắt, xé toạc bóng tối thực chất, đằng sau ánh sáng xuất hiện một bóng người, lão ta duỗi tay đẩy cổng lớn, bắt được Trần Lâm.

Cùng lúc đó, Trần Lâm cũng thấy rõ ràng dáng vẻ của người tới, chính là lão Trương cưỡi một cái motor vọt vào cửa chính.

Mà trong tay lão Trương, còn ầm một cái đèn pin. Không sai, lúc lần đầu tiên Trần Lâm nhìn thấy lão, lão Trương đứng ở cửa chính nhà xác cầm trong tay cái kia.

Nhưng mà giờ này phút này, chiếc đèn phin này rực sáng một cách kỳ lạ, đâm thủng bóng tối mênh mông trước mặt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.