Tôi cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén đã xuyên qua trái tim của tôi. Tôi quỵ xuống gần như sắp ngất đi.
Lúc này thân thể nhẹ bỏng như chưa từng có một vết thương nào vươn lại trên người tôi, tôi mở mắt. Cảnh tượng xung quanh lúc này khác xa với cảnh tượng lúc nãy.
Không biết từ lúc nào trên tay ông nội lại xuất hiện một vết thương khá sâu. Còn Tô Nhi thì đang sướt mướt ôm lấy tôi, miệng còn liên tục nói:
" Sở Lăng, anh mau tỉnh lại đi, anh còn không tỉnh thì anh sẽ chết đó."
Tôi giật mình phát hiện, bản thân lúc này đang cầm một thanh kiếm hướng về bia mộ đâm tới, may mà tôi kịp thời thu thanh kiếm lại, nhìn Tô Nhi, nói:
" Anh...anh đang tính phá bia sao?"
Tô Nhi vẫn còn sướt mướt, gật đầu nhìn tôi:
" Anh phá đi tấm bia đó thì sau này dù có trải qua ngàn năm vạn năm thì anh cũng không thể vào luân hồi chuyển kiếp mãi mãi lưu lạc trong âm giới"
Tôi giật mình, lúc này mới ý thức được tác hại lớn lao của việc này. Nhưng chẳng phải lúc nảy chính cô ấy bảo tôi phá bia sao:
" Không phải lúc nãy em luôn hối anh phải phá bia sao?"
Tô Nhi sững sờ nhìn tôi, trên ánh mắt còn vương ngấn lệ:
" Em ngăn anh còn không hết nữa là"
Ông nội lúc này ôm một bên cánh tay bị thương đến, nói với tôi:
" Con bị đưa vào mộng cảnh."
Mộng cảnh? Tại sao vô duyên vô cớ tôi lại bị đưa vào mộng cảnh như vậy? Chưa để tôi có cơ hội hỏi tiếp, ông nội lại chỉ tay về hướng bia đá phía trước.
Mà khi nhìn kỹ lại, tôi thấy trên cây có một tiểu tinh linh đang sững sờ nhìn tôi.
Mà theo lời kể của ông nội tôi mới biết. Tiểu tinh linh kia tên gọi là Mệnh Linh, nó vốn dĩ là mộc linh sinh ra từ bản mệnh chi mộc, sự liên kết của nó và bia bản mệnh kia là không thể tách rời nhau được.
Mỗi mệnh linh sinh ra đều mang nhiệm vụ thủ hộ hai thứ là cây bản mệnh và bia bản mệnh, nhiệm vụ tiếp nối từ kiếp này sang kiếp khác, không bao giờ ngừng nghỉ.
Chúng nó đã quá mệt mỏi kiểu sống như này, ngày qua tháng lại chỉ có thể ở đây- một nơi không có ánh sáng và tối tâm như này.
Trầm luân vạn kiếp đều không thể thay đổi, đổi lại là tôi thì cũng cảm thấy những việc này rõ ràng rất nhàm chán. Ngoài kia có hàng vạn mỹ cảnh lại chưa từng được trải qua.
Sau này, không biết từ đâu nổ ra một truyền thuyết nếu chủ mệnh phá đi bia bản mệnh, tự thân rút khỏi luân hồi chuyển kiếp thì mệnh linh sẽ được thả tự do.
Những mệnh linh đều truyền tai nhau về chuyện muốn được tự do phải để chủ nhân tự tay phá bia, nhưng ít ai biết đến nơi này nên rất ít mệnh linh thành công.
Do mệnh linh sinh ra từ bản mệnh chi mộc, nên nó biết chủ mệnh nghĩ gì và cần gì. Nó đọc được ham muốn của tôi, nên mới giả thành Tô Nhi, xúi tôi phá bia nhưng nó không ngờ ý trí bảo vệ người khác và tấm lòng không muốn hại người của tôi lại mạnh mẽ đến vậy.
Tôi lúc này cũng hiểu rõ, ông nội không phải muốn lợi dụng tôi. Vào lúc nguy hiểm nhất ông đã liều mình ngăn tôi phá bia, nếu không có ông chắc chắn giờ tôi đã chết một cách không rõ lí do.
Mệnh linh từ phía cây bản mệnh bay về phía tôi, trên người nó toả ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, nó vỗ đôi cánh nhỏ, chăm chú nhìn tôi:
" Ngươi chính là người đầu tiên có thể vượt qua mộng cảnh này, ngươi không muốn bản thân được sống tốt hơn à?"
Tôi cười khổ, lắc đầu:
" Nếu như xoá một sinh mệnh nào đó để đổi lại sự hạnh phúc của bản thân thì ngươi nghĩ xem rốt cuộc ngươi có thật sự hạnh phúc không?"
Mệnh linh ngây người nhìn tôi, nó không hiểu rốt cuộc là tôi muốn nói gì.
Nó bay quanh người tôi, sau đó toả ra nhiều ánh sáng màu xanh chiếu sáng quanh người tôi. Sau đó nó thỏ thẻ nói với tôi:
" Lúc ngươi đâm kiếm để thoát mộng cảnh chính là mỹ cảnh đẹp nhất mà ta từng thấy."
Tôi sững người, không biết mệnh linh này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ gì nữa.
Nó lộ ra vẻ bình thản, ảm đạm nhìn tôi:
" Ta thấy trên người ngươi, có một luồng hương vị rất đặc biệt. Nếu ta đoán không lầm thì đây khẳng định chính là độc thi trong truyền thuyết."
Tôi ngước nhìn nó, sau đó gật đầu, hỏi lại:
" Sao ngươi biết?"
Nó vui mừng lượn một vòng, rồi dừng lại trước mặt tôi:
" Đây chính là mỹ vị ở đây đó, ngươi...ngươi có thể cho ta dùng nó được không?"
Tôi khẽ thở dài một tiếng, sau cái thở dài tôi liền trầm giọng xuống:
" Nó sẽ khiến ta thành Quỷ Hồn, ngươi có thể ăn nó sao?"
Mệnh linh vui vẻ gật đầu:
" Chỉ cần ngươi đồng ý, những độc thì này đều sẽ bị tà xử hết."
Tôi không do dự mà gật đầu.
Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, lúc đi tứ thúc nói nếu gặp được cây bản mệnh, tự khắc sẽ có cách giải. Hoá ra chính là ý này.
Mệnh linh bay đến cánh tay của tôi, sau đó đặt bàn tay nhỏ của nó vào, vừa chạm vào tôi liền cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền từ cánh tay tôi sang người Mệnh Linh.
Đối với tôi mà nói, độc thị chính là thứ lấy mạng tôi, còn với Mệnh Linh nó như một món ăn vậy. Hấp thụ xong độc thi trên người tôi, đôi cánh của Mệnh Linh càng sáng hơn.
Tô Nhi đi đến cạnh tôi, quan sát rất kỹ càng. Cô ấy vội hỏi mệnh linh:
" Vậy còn tà khí thì sao?
Mệnh linh quay đầu, nói:
" Chỉ cần kiên trì mang gương bát quái và phương ánh nắng của mặt trời khi đạt đỉnh điểm sẽ hết."
Tô Nhi gật đầu đáp lại:
" Cảm ơn ngươi"
Nó quay đầu nhìn sang ông nội, nói:
" Trên người ngươi tập hợp nhiều thứ tà ác như vậy, mà vẫn sống được, là nhờ cậu có một ông nội tốt đấy."
Tôi mờ mịt nhìn sang ông nội, ngẫm nghĩ ' không phải do chưa tới ngày mới không phát tát, việc này liên quan gì đến ông nội chứ.'
Nó khẳng định hỏi lại tôi:
" Còn muốn thay đổi bản mệnh nữa không? Lần này là thật, chủ mệnh ngươi quyết định đi."
Tôi nhìn chằm chằm ông nội, sau đó cảm thấy tôi không giận những chuyện trước kia chỉ giận tại sao ông lại không nói những chuyện này với tôi.
Nhưng thật sự tôi rất ghét người tên Chu Diêu này, tôi cảm thấy cậu ta vốn dĩ chính là sao chổi, nơi nào có tên cậu ta là nơi đó sống gío cuồn cuộn.
Tôi chính là muốn đoạn tuyệt mọi quan hệ với Chu Diêu. Để ông nội và cậu ta sống cuộc sống vốn thuộc về hai người họ.
Tôi nhìn mệnh linh, sau đó chỉ tay về hướng Chu Diêu nói:
" Ta muốn tách Chu Diêu ra khỏi cơ thể này."
Mệnh linh hỏi lại tôi một lần nữa, như muốn khẳng định chắc nịch mọi chuyện:
" Ngươi chắc chứ?"
" Chắc chắn." Tôi đáp.
Ông nội chỉ buồn bã nhìn tôi mà không có nữa lời trách móc, đúng! Đây vốn dĩ là cuộc sống mà ông muốn, ông chỉ muốn ở cạnh và bảo vệ Chu Diêu thôi, dù sao giữa tôi và ông cũng chả có quan hệ gì.
Mệnh linh mạnh giọng nói:
" Được, vậy ngươi hãy lấy một nhành cây bản mệnh nhỏ máu của bản thân vào và gạch tên Chu Diêu ra khỏi bia đá kia."
Tôi làm theo mệnh linh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó buồn bã, tại sao tôi lại như vậy chứ?
Tôi mặc kệ mọi thứ, trực tiếp nhỏ máu lên một nhánh cây, sau đó gạch bỏ tên của Chu Diêu. Lúc gạch tên cậu ta tôi đã có một chút do dự nhưng không nghĩ nhiều tôi cũng đã hạ nhánh cây xuống gạch bỏ tên người này.
Sau đó, tôi đi về phía Tô Nhi, mỉm cười:
" Đi, chúng ta về thôi."
Ông nội bước về phía tôi, nói:
" Sở Lăng, có thể cho ta một nhành cây bản mệnh mà con vừa dùng được không?"
Tôi nhặt cành cây lên, đưa cho ông:
" Ông muốn làm gì thì làm."
Nói thật tôi cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, chứ trong lòng vẫn rất lo lắng cho vết thương của ông. Vừa lo, vừa cảm thấy tội lỗi.
Nhưng biết làm sao được? Giữa tôi và ông không còn một chút quan hệ gì cả.
Mệnh linh nói một câu:
" Từ giờ người và Chu Diêu không còn quan hệ gì nữa. Hận là hận nhưng hãy suy nghĩ kỹ trước khi muốn quyết định việc gì đó."
Tôi nói nha! Mệnh linh này rất phiền phức, không biết từ đâu ra mà lại nói nhiều như vậy chứ.
Tôi nắm lấy tay Tô Nhi, không quay đầu trực tiếp đi ngược lại hướng lúc nãy.
Tô Nhi nhìn tôi, từ ánh mắt của cô ấy tôi cũng hiểu rõ người con gái này đã nhìn ra được phần nào tâm tư của tôi. Tô Nhi ngưng lại, giọng điệu chất vấn nói:
" Sở Lăng, rõ ràng anh không được vui, nhưng tại sao lại làm vậy."
Tôi phớt lờ lời nói của cô ấy, tiếp tục tiến về phía trước.
Cô lại nói:
" Anh cứ như vậy mà cắt đứt tình nghĩa với ông nội sao? Có đáng không?"
Tôi ngưng lại, quay đầu nhìn cô ấy, cười khổ:
" Có đáng hay không? Không còn quan trọng nữa. Anh mệt rồi."