Ám Dẫn Lực

Chương 45: Ông Xã




Làm sao một ca sĩ chuyên hát tình ca có thể xem nhẹ cảm nhận về tình yêu, cô từng vô số lần bào chữa cho hắn, có lẽ là đàn ông luôn luôn chậm chạp, không phát hiện được sự yêu mến của cô, có lẽ người thích hắn quá nhiều, tình yêu của cô đã bị nhấn chìm đến không đáng nhắc tới.

Nhưng hắn biết tất cả.Đáp án cô ghét nhất, đáp án rõ ràng nhất, lừa mình dối người xong vẫn lựa chọn giữ lại tầng ngăn cách mỏng manh kia. Làm bạn bè cũng tốt mà phải không, nhưng hiện tại ngay cả quan hệ bạn bè cô cũng không muốn duy trì với hắn nữa."

Em phải làm việc." Lạc Đồng thản nhiên nói, giọng điệu muốn giải quyết công việc.

Quan Tắc luống cuống, nắm chặt cổ tay cô: "

Em đừng như vậy..."

Lạc Đồng muốn thoát khỏi hắn, nhưng căn bản không thể chống lại, rốt cục cạn kiệt kiên nhẫn.

Lạc Đồng cố kỵ đây là tầng dạy học, thỉnh thoảng có học sinh lui tới nhìn về phía này, cô đè thấp giọng nói: "

Muốn em nói bao nhiêu lần nữa, em đã có chồng, không muốn chơi trò làm bạn tốt với anh nữa, nghe hiểu không?""

Anh không tin." Quan Tắc cố chấp nói.

Lạc Đồng cùng hắn đối diện một lát, tay kia lấy điện thoại di động ra, trước mặt hắn kéo đen wechat của hắn, sau đó nhấn vào hộp thoại phía trên cùng, gọi một cuộc điện thoại.

Không ngờ lập tức được nhận máy.Đường Nham bấm PPT, vừa muốn lật sang trang tiếp theo, vị trí con trỏ lại trùng hợp, nhấn một cái lại nhận được một cú điện thoại.

Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nữ."Ông xã."

Toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh.Đường Nham lập tức trừng to mắt kinh hoảng lắc đầu. Đây là máy tính của ông chủ, wechat cũng là của ông chủ, nói cách khác, đây là đang gọi…Anh ta sợ chết khiếp mà đưa máy tính về trước mặt Tạ Khác Thiên.

Bên kia không nghe thấy anh đáp lại, "

Alo" hai tiếng, Tạ Khác Thiên: "Ừm.""Ông xã, chỗ em sắp xong rồi, khi nào anh tới đón em?"

Tạ Khác Thiên thần sắc không phân biệt được vui giận: "

Em ở đâu?""Ở trường học, không phải đã nói hôm nay em tới trường coi thi rồi hay sao."

Tạ Khác Thiên căn bản không tìm được chuyện này trong trí nhớ.

Anh dừng một chút, hỏi: "

Mấy giờ kết thúc?""

Mười hai giờ.""Đã biết.""

Mau tới nha." Cô nói xong dừng lại một chút, giọng nói cũng thấp một chút, giống như không có ý tốt, nói ra khỏi miệng lại là lời tâm tình, "

Em nhớ anh..."

Tạ Khác Thiên nhíu mày, xác nhận người gọi là cô.

Sao cô lại nói những lời như vậy.

Còn chưa kịp hỏi nhiều, Lạc Đồng đã cúp điện thoại.

Phòng họp trở lại yên tĩnh, trên màn hình lớn còn chiếu giao diện máy tính của Tạ Khác Thiên, người phụ nữ gọi ông chủ là "Ông xã", còn nói "

Em nhớ anh" trong wechat của anh ghi chú là: Cô giáo nhỏ.

Tạ tổng hôm nay từ lúc mới bước vào công ty, sắc mặt đã không tốt lắm, từ lúc họp đến bây giờ cũng không cười một chút, phần lớn mọi người đều đang treo trái tim lên cao, không có ai dám nói đùa với anh, nhưng vẫn có người không sợ chết buông lời trêu ghẹo: "

Tạ tổng kết hôn khi nào vậy?"

Bọn họ còn coi đây là cách gọi thân mật giữa tình nhân, ai ngờ Tạ Khác Thiên nói: "

Ba ngày trước."

Mọi người: "...

Hả?"Đường Nham rụt cổ lại, cậu ta là một trong số ít người biết Tạ Khác Thiên vừa mới kết hôn, không cẩn thận nhận điện thoại của bà chủ, còn phát sóng trực tiếp cuộc sống riêng tư của ông chủ và bà chủ cho mọi người, hiện tại cậu ước gì Tạ Khác Thiên không nhớ ra mình.

Sợ cái gì thì tới cái đó, Tạ Khác Thiên đã gọi tên cậu, Đường Nham vội lên tiếng trả lời.

Tạ Khác Thiên nói: "

Còn lại mấy trang cậu nói tiếp, nói xong là có thể tan họp nghỉ trưa.""Ông chủ, còn anh thì sao?"

Tạ Khác dừng lại một chút: "Đi đón cô ấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.