Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 46




Đầu choáng mắt hoa, từng khoảng đen tối gián đoạn và vô số sao vàng hỗn hợp luân phiên xuất hiệntrước mắt. Tôi cuộn mình trên mặt đất há lớn miệng thở dốc, sau gáy một mảng đau âm ỉ, giống như bị đâm thủng thành một lỗ.

Giang Triết Tín ở một khắc cuối cùng buông lỏng tay ra, hung ác đẩy tôi ngã trên đất, giận dữ bỏ đi.

Lần thứ ba tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tôi khẽ vuốt cái cổ của mình, không chỉ may mắn, còn có chấn động. Giang Triết Tín từng ba lần đối với tôi động sát khí, hai lần thiếu chút nữa bị hắn bóp chết, còn có một lần thiếu chút nữa bị dìm chết. Nhưng là mỗi khi đến thời điểm cuối cùng, hắn rốt cục vẫn không thể hạ thủ được, điểm ấy làm cho tôi rất không biết có cảm thụ gì. Tuy rằng vẫn như trước vô cùng ghi hận hắn đối với tôi đã làm đủ loại chuyện, nhưng mà càng lúc tôi càng cảm thấy hắn đáng hận so với hắn đáng thương đã tương đương gần bằng nhau (1) rồi.

(1) 不相伯仲: không cao không thấp; tương đương nhau; sàn sàn như nhau; không phân cao thấp; thế lực ngang nhau

Sống chung lâu ngày, tôi bắt đầu tin tưởng lời Tiểu Phượng nói là thật, Giang Triết Tín chỉ có lúc tức giận mới nóng nảy táo bạo, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, nhưng từ trong xương tủy hắn không phải người tàn nhẫn bất nhân, xem mạng người như cỏ rác. Cũng chính bởi vì như thế, chứng kiến thái độ ngoan tuyệt của hắn đối với Hứa Bảo Sơn, tôi sâu sắc cảm thấy sợ hãi, chẳng phải do tôi chỉ mải nhìn vào phương diện xấu nhất mà suy nghĩ. Hứa Bảo Sơn và cha nuôi rốt cuộc đã làm cái gì? Tiểu Duyệt nhỏ tuổi như vậy, bọn họ, bọn họ...... Chẳng lẽ là thật sự?

Với nỗi nhung nhớ Bá Văn tuôn trào ngập tràn trong ngực, tôi muốn gặp mặt anh một lần, chỉ một lần thôi. không vì cái gì khác, tôi chỉ là muốn đối mặt anh hiểu hết thảy mọi việc này. Tôi hiện tại chỉ có thể tin tưởng một mình anh, dù mọi người trên toàn thế giới gạt tôi, riêng anh thì sẽ không.

Tôi cuối cùng vì tìm được cớ cho khát vọng của bản thân đối với anh mà nội tâm nhảy nhót vui mừng khôn xiết thay cho cho nỗi sầu lo và sợ hãi lúc trước. Tôi vội chống tay ngồi dậy, nhưng lại đưa tới cơn choáng váng càng mãnh liệt hơn.

Tôi rên rỉ sờ lên cái ót đau đớn của mình, nơi đó lúc bị té ngã bị đụng rất mạnh lên sàn vậy mà đã sưng phù nổi lên một cục u. Tôi cắn răng, Giang Triết Tín đáng chết quả đúng là ác độc, hắn không sợ tôi bị đập đầu thành chấn động não, ở trước mặt mẹ của hắn bị hồ hồ ngôn loạn ngữ ư?

một đêm không thể yên giấc, trằn trọc vắt hết óc cũng không nghĩ ra một được một phương án có tính khả thi để được ra ngoài một mình mà không khiến người ta hoài nghi. một đêm lạnh lẽo, chỉ còn lại có nỗi thất vọng và chán nản gấp bội dày vò nội tâm của tôi.

Buổi sáng sắc mặt khẳng định sẽ không tốt, huống chi trên cổ còn có vết bầm tím nhợt nhạt vòng quanh.

Đứng trước gương lại bôi bôi trét trét, gần như dùng hết hơn phân nửa hộp phấn, vẫn không an tâm. Cuối cùng lại tìm ra chiếc khăn lụa mỏng màu khói quàng trên cổ trang trí, mới dám đi vào phòng ăn.

Giang Triết Tín đã ngồi ở nơi đó trước tôi rồi, cùng vợ chồng Giang Hoa trò chuyện vui vẻ, không hề cómột tia dị thường nào. Tôi yên lòng, cũng khôi phục trạng thái như xưa, chỉ lúc một mình tiễn hắn đi làm, nhiều hơn vài phần thận trọng và lấy lòng.

hắn vẫn giống như ngày thường hôn tôi chào tạm biệt, lúc hắn áp sát dán môi lên má tôi, tôi ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: "Xin lỗi anh." không sai cũng phải nhận sai, thân dưới mái hiên người, không thểkhông cúi đầu.

hắn cái gì cũng chưa nói, trong mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng cũng đã không có nhiệt độ như ngày thường. hắn chỉ duy trì phong độ tao nhã, liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người rời đi.

Trong thư phòng Giang phu nhân, lòng tôi không yên đang giúp bà nghiền nát màu. Làm cách nào đi ra ngoài đây? Hoa Thương phòng 403, Hoa Thương phòng 403, Hoa Thương.... Ngập trong đầu chỉ còn lại những từ này.

"Lăng Tịch, màu quá đậm rồi, thêm chút nước đi. Lăng Tịch? Lăng Tịch?"

"Dạ?" Tôi triệt để hoàn hồn.

"Làm sao vậy?" Giang phu nhân thân thiết nhìn tôi, "Chẳng lẽ thấy không khỏe?" Bà sờ trán tôi.

"không ạ." Tôi vội vàng nói, "Mẹ vẽ tranh, thật sự lôi cuốn người khác vào cảnh ngoạn mục, mỗi lần gặp nhìn liền không dứt ra được, giống như suy nghĩ đều đã đi theo trên ngoài bút của mẹ rồi, không còn là của mình nữa."

"Con đứa nhỏ này, học vẽ mà cũng học đến ngây ngốc." Giang phu nhân nâng gương mặt tôi lên nhẹnhàng lắc lắc, sau đó đẩy đẩy trán tôi, hoàn toàn xem tôi như một đứa trẻ con. Bà lại nhớ đến con gáimình rồi.

"Mẹ, mẹ có muốn nghỉ một chốc không ạ, con mang nước mẹ uống nhé." Tôi thả viên đá mực tàu trong tay ra, dùng khăn lau nhẹ.

"Được."

Tôi bưng ly nước đưa cho bà, có chút nhụt chí nói: "Khi nào thì con mới có thể vẽ đẹp đượcgiống như mẹ đây?"

"Đứa nhỏ ngốc, tiến bộ của con đã rất nhanh rồi. Con rất có thiên phú với phương diện này, nhưng vẫnkhông thể nóng vội. Vừa rồi khi con vẽ, hạ bút hơi mạnh mẽ, hơn nữa tâm thần không đủ chuyên nhất, e là duyên cớ do sốt ruột. Học vẽ không giống như những môn khác, nhất định phải thật thà thành thậtchăm chỉ học chăm chỉ vẽ, tính lũy qua tháng ngày, tự nhiên sẽ có tiến triển đáng kinh ngạc."

Tôi hổ thẹn, đỏ mặt cúi đầu, "Con biết rồi, mẹ."

Cũng an ủi kéo tay tôi, chải vuốt mái tóc dài của tôi.

"Lăng Tịch," trên mặt Giang phu nhân dâng lên vẻ tươi cười vô cùng yêu thương, "Thứ Ba tới là sinh nhật con. Con nghĩ muốn món quà gì? Muốn trải qua như thế nào? Tổ chức một Party cho con nhé, thế nào?"

sự tỉ mỉ ân cần của Giang phu nhân làm tôi xấu hổ, tôi biết bà đang cân nhắc sẽ mang đãi ngộ dành cho con gái ruột của mình để giúp tôi tổ chức, nhưng mà tôi làm sao có tư cách này, huống chi bây giờ cũngkhông có lòng dạ nghĩ đến.

Tôi cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ, không cần quà gì cả ạ, cũng không cần đặc biệt tổ chức gì. Ngàn vạn lần đừng mở Party ạ, con và Triết Tín chỉ mới đính hôn, còn chưa gả vào mà đã khiến nhà chồng phải tổ chức sinh nhật thật lớn, người khác sẽ nói con là người không hiểu chuyện. Người một nhà chúng ta hãy cùng nhau vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm là được ạ. Trước kia mỗi khi sinh nhật, cũng chỉ là cha con bay sang, hai cha con cùng nhau ăn một bữa trong ngày hôm đó, con đã rất vui vẻ rồi." thật ra là Bá Văn ở cùng tôi.

Giang phu nhân suy nghĩ lời nói sau cùng của tôi, vẻ mặt lại thương tiếc, "Con thật sự là đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng vậy lại càng khiến người ta đau lòng. Được rồi, chúng ta đây chỉ có người một nhà dùng cơm chúc mừng, không mời người ngoài. Haizz, ông Hứa lại đang ở nước ngoài an dưỡng, chỉ sợ là vềkhông kịp. Lăng Tịch, con hãy ngẫm nghĩ thật kỹ thích cái gì, cha và mẹ nhất định phải tặng cho con mộtphần lễ vật."

"Con cảm ơn cha và mẹ, nhưng thật sự con nghĩ không ra. Mẹ với cha đã cho con một gia đình và mộtcuộc sống tốt nhất rồi."

"Nhất thời nghĩ không ra cũng không sao, đừng gấp gáp. không bằng như vậy, đến lúc đó chúng ta đidạo phố, có lẽ sẽ gặp được thứ gì đó mà con vừa ý, mẹ sẽ lại mua cho con?"

Tôi quả thật không thể cự tuyệt ý tốt của bà, đành phải gật đầu. Cùng bà đi dạo phố đơn giản lại là mua quần áo và trang sức, nhưng mà tôi thật sự không cần mấy thứ này.

Chiều tối, tôi theo thường lệ nghênh đón Giang Triết Tín tan sở, hắn vừa vào cửa, tôi chạy nhanh đi qua nhận lấy cặp hồ sơ, hơn nữa tự mình giúp hắn cởi áo khoác âu phục.

Động tác của tôi thật cẩn thận, tràn ngập hàm xúc ý tứ lấy lòng. Phản ứng của hắn trước sau rất lãnh đạm, căn bản không để tôi vào trong mắt, cũng không mở miệng hỏi hôm nay làm những gì. Trong lòng tôi âm thầm thở dài, lại phải cố gắng lần nữa thôi.

Tôi yên lặng đi theo sau lưng hắn, khi đi vào nhà ăn trong nháy mắt, hắn dừng lại nửa bước chờ tôi, sau đó chuẩn xác nắm tay tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau xuất hiện trước mặt vợ chồng Giang Hoa.

không khí trong bữa ăn vẫn hài hòa trước sau như một, Giang Triết Tín gắp thức ăn cho tôi, vừa nghe chúng tôi trò chuyện vừa mỉm cười. Cho dù hắn không thể tha thứ sự chống đối của tôi, nhưng lại chấp nhận đề nghị cùng diễn kịch của tôi.

Buổi tối tôi tựa vào đầu giường chờ đợi hắn quang lâm dạy dỗ, lại bất tri bất giác chợp mắt một cái đãngủ thẳng đến hừng đông. Mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh, đêm qua không hề có dấu vết hắn đến nơi này, đây lại là chiêu trò gì nữa?

Dấu vết trên cổ vẫn còn, tôi vẫn mặc trang phục tựa như ngày hôm trước đi ăn điểm tâm.

Từ trên mặt Giang Triết Tín tôi không nhìn ra được manh mối gì, hắn vẫn giống thường lệ kéo ghế giúp tôi, ôn hòa hỏi tôi, "Ngủ ngon không?"

Tôi cười gật đầu. hắn đã ngồi trở lại, không hề nhìn vào ánh mắt của tôi.

Tôi cắn thêm một ngụm bánh ngọt, nghe Giang phu nhân nói: "Lăng Tịch, hôm nay chúng ta hãy cùng đidạo phố nào."

Hôm nay muốn đi? Tôi còn tưởng ý định hôm qua bà nói là dành cho ngày sinh nhật của tôi kia.

Tôi nhìn bà gật đầu, tôi thì sao cũng được. Nuốt xuống một ngụm đồ ăn, múc cháo cho vào miệng.

Giang Triết Tín lần lượt nhìn hai chúng tôi, "đi đâu? Hai người đều đi à?"

Giang phu nhân không trả lời mà hỏi lại: "Triết Tín, Hoa Thương có phải đã sửa chữa xong rồi? Khai trương lần nữa rồi chứ?"

Hoa Thương?! Tôi thiếu chút nữa bị sặc, nhìn chằm chằm bát cháo, vểnh tai tập trung lắng nghe.

"Cuối tháng trước đã khai trương. Hai người muốn đến đó?" Giang Triết Tín thuận miệng đáp.

"Ừ, đưa Lăng Tịch đi vào trong đó dạo. Lăng Tịch, con có biết Hoa Thương không?"

Tôi ổn định nhịp tim đập, nhìn Giang phu nhân lắc đầu.

"Mẹ đoán con cũng không biết. Nhiều năm như vậy con không ở trong nước, nơi này biến hóa thật quá lớn rồi. Hoa Thương là khu nghỉ ngơi, giải trí, ẩm thực, và chỗ ở mới được khai trương ở địa phương, theo mô hình trung tâm thương mai to lớn hội tụ cả mua sắm và ngắm cảnh, bên trong nó tất cả mọi sản phẩm nổi tiếng của trong và ngoài nước đều có, so với lúc trước khi con đính hôn, những cửa hàng cũ mà mẹ đưa con đến cũng hơi hối tiếc. Lần đó nó đang phải ngừng kinh doanh để cải tạo, bây giờ lại lần nữa khai trương, vừa đúng lúc mẹ mang con đi xem."

Tôi bừng tỉnh hiểu được, thì ra Hoa Thương vậy mà là một trung tâm thương mại mua sắm khổng lồ, lúc trước quả thật tôi hoàn toàn không biết gì cả. Khi nhìn thấy trên mảnh giấy chỉ có chữ 'Hoa Thương phòng 403', tôi còn cho rằng đó là một khách sạn ngôi sao gì đấy, không may tại Giang gia không người có thể hỏi, sợ gây nên nghi ngờ.

Hóa ra Bá Văn đã sớm suy xét cho tôi rồi, nếu đó là khách sạn, khẳng định cơ hội hẹn gặp sẽ không có được. Nhưng mà nếu đó là kết hợp giữa chỗ ở và nơi mua sắm thì xác suất tôi có thể đi đến lớn hơn rất nhiều, cũng không khiến người khác hoài nghi.

"Lăng Tịch, chúng ta hãy đến đó đi dạo nhé, được không?" Giang phu nhân trưng cầu ý kiến của tô.

Tôi ước còn không được. Cho dù biết việc này không chắc có thể đạt thành nguyện vọng, dù sao còn có Giang phu nhân ở sát bên cạnh, nhưng mà, ít nhất đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Tôi làm sao có thể bỏ qua được.

Tôi buộc phải xuất ra lực tự chủ cùng cực mới có thể che giấu sự hưng phấn và nóng lòng của mình, ngay cả chỉ có gật đầu, tay tôi cũng nắm chặt lại thành quyền, lòng bàn tay đổ đầy cả mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.