Lục Ký Minh bước tới giường bệnh cô, nhìn cô lúc này anh vô cùng đau lòng, ngoài phần đầu đang băng bó ra thì cô không còn vết thương nào khác, chỉ có cổ tay do La Thắng nắm chặt nên đã hằn dấu tay vẫn chưa tan.
Anh ngồi xuống nắm tay cô khẽ hôn lên, chỉ mới lúc nãy cô còn nói chuyện bên tai anh, vậy mà bây giờ lại nằm trên giường bệnh, đã bao lần anh phải chứng kiến cô bị thương rồi, nhưng chẳng thể làm được gì khác, anh thật quá vô dụng.
" Con đi thay đồ, con bé tỉnh lại thấy con như vậy thì lại nhớ đến chuyện đó " bà Lục lên tiếng khuyên ngăn anh.
" Vâng "
Du Võ đã chuẩn bị áo để anh thay ra rồi, Lục Ký Minh cầm đồ đi vào nhà vệ sinh thay ra, tiện tay anh vứt bỏ nó vào sọt rác.
Ông Nam đứng bên cạnh nhìn cô, bao giờ cô mới được yên ổn đây, bao giờ cô mới hết làm ông lo lắng đây, nếu như ông biết trước cô gặp nguy hiểm như vậy thì ông đã giữ chân lại biệt thự rồi.
" Ông đừng lo lắng, Viên Hạo bảo con bé không sao cả " ông Lục vỗ vai bạn mình nói.
" Được "
Không chỉ có anh và ông Nam đau lòng ngay cả ông bà Lục cũng thế, hai người xem cô như là con gái mình, cho nên thấy cô như vậy ông bà cũng rất lo, tại sao số cô lại khổ như vậy.
" Ba mẹ, ba người về trước đi cũng khuya rồi, con sẽ ở lại với cô ấy " anh nhàn nhạt lên tiếng
" Có gì thì gọi cho ba " ông Nam nhìn anh nói.
" Được "
Ba người nhìn cô một lát thì cùng nhau đi về, Lục Ký Minh lấy nước ấm lau sạch người cô lại, anh không muốn trên người cô có mùi hương của tên đó.
Đợi khi nào cô tỉnh lại thì anh mới xử lý hắn ta sau.
Về phần của Vũ Nguyệt thì Cố Dật Hàn cũng đã đưa bạn gái mình đến để cho Viên Hạo xem, bị bong gân nên chân Vũ Nguyệt có chút sưng lên, cô định qua thăm Bảo Nhi luôn nhưng Cố Dật Hàn nói để khi nào cô tỉnh hãy đến nên thôi cô đành làm theo lời bạn trai mình.
_____
Lục Ký Minh cả đêm qua hầu như không rời cô dù nữa bước, đến sáng thì anh lại thức sớm vscn, xong rồi mới lau người cho cô.
Ở đây cũng có y tá nhưng lại không để bọn họ làm mà tự mình làm tất cả.
" Hôm nay tôi nghỉ, mọi việc ở công ty cậu cứ thay tôi giải quyết " anh đưa mắt nhìn Du Võ không nhanh không chậm nói.
" Vâng chủ tịch "
Hắn đến để lấy vài bộ quần áo cho anh, và đồ ăn sáng, sau đó hắn cũng rời đi.
Lục Ký Minh ngồi đó đưa tay chạm nhẹ lên đôi má phúng phính của cô, bảo bối của anh khi nào mới tỉnh lại đây.
" Đừng....!đừng chạm vào tôi "
Đột nhiên anh nghe thấy giọng nói cô vang lên thì mừng rở, hình như cô gặp ác mộng thì phải đôi mày cô nhíu lại, miệng còn lẩm bẩm gì đó, Lục Ký Minh ghé sát mình thì mới nghe rõ, anh thấy vậy thì lên tiếng đánh thức cô.
" Bảo Nhi, Bảo Nhi " tay anh thì lây lây người cô.
Lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, đôi mắt mở to nhìn dáo dác xung quanh, Bảo Nhi nhìn thấy khuôn mặt anh xuất hiện ngay trước mắt mình thì mới an tâm, thì ra là mơ, chỉ là mơ thôi.
Cô vội vàng ôm lấy anh, lúc cô ngất đi người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh, cô cứ tưởng mình đã không còn gặp anh lại được nữa, nhưng ông trời không phụ lòng cô.
Lục Ký Minh cũng choàng tay qua ôm cô, chỉ tỉnh rồi, thật may, từng giây từng phút anh đều mong chờ cô tỉnh lại, chỉ khi cô nói chuyện với anh thì khi đó anh mới hết lo lắng.
" Em cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại anh nữa hức...!hức " cô vừa nói vừa khóc.
" Ngoan, đừng khóc, anh ở đây, vẫn luôn ở bên em " tay anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
Bảo Nhi nghe đến đây thì ấm lòng, cô ngước đôi mắt ngấn nước của mình lên nhìn anh thật kĩ, cô cứ lo sợ rằng mình không còn thấy khuôn mặt điển trai này nữa, thú thật cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ rời bỏ anh và từ bỏ tình yêu cô này, đối với cô, anh là thứ gì đó rất quan trọng.
Phải cô đã nhớ lại rồi, nhưng không có nghĩa là cô sẽ bỏ anh, Bảo Nhi quyết định dù là mình có mất trí nhớ hay là đã nhớ lại thì cô vẫn muốn ở bên anh, yêu anh, chỉ vậy thôi là đủ.
" Em....!em phải đi tắm " cô chợt nhớ ra buổi tối hôm qua thì cô vội vàng buông anh ra, chân định bước xuống giường.
Hiện tại người cô rất bẩn, cô không thể để vậy được, chỉ cần nghĩ tới thôi cô đã thấy ghê tởm rồi, Lục Ký Minh biết cô đang nghĩ gì, anh giữ chặt người cô lại, anh đã tắm cho cô rất kĩ rồi nên cô không cần phải lo lắng.
" Anh lau người cho em rồi, ngoan, đừng cử động "
" Minh, em trong sạch, em và hắn ta chưa xảy ra chuyện gì cả " cô vội vàng giải thích.
Anh nhìn cô nở nụ cười ấm, cô gái ngốc này, anh đã bao giờ trách cô đâu, anh vẫn luôn tin cô, và anh cũng chẳng phải là dạng người không hiểu chuyện, tối hôm qua anh đã xem đoạn camera ghi lại hết rồi.
Anh thương cô còn không hết nữa là, làm sao có thể trách cô được.
" Anh luôn luôn tin tưởng em, bảo bối chỉ cần em mãi ở bên anh là được " anh cúi xuống hôn lên trán cô.
" Anh có còn yêu em không? "
Dù cô biết trước được câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi, nghe những lời anh nói ra đã khiến trái tim cô như được sưởi ấm.
" Yêu em, anh vẫn luôn yêu em "
Bảo Nhi liền tặng cho anh một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, những lúc cô như vậy anh đều ở bên cạnh cô không rời nữa bước thì cô cũng biết mình đã chọn đúng người.
* Cạch *
Tiếng mở cửa vang lên, ông Nam bước vào trước tiếp đó là ông bà Lục và quản gia Bách vì lo cho cô nên quản gia Bách cũng tới để xem cô thế nào? Anh cũng đã nhường chỗ ông Nam và ba mẹ mình thăm cô, Bảo Nhi đưa tay ôm lấy ba mình, dù cô nhớ lại thân phận của mình, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ đánh mất đi những người đã yêu thương mình, kể cả ông Nam.
Tuy ông không phải ba ruột của cô nhưng lại yêu thương cô gấp trăm lần Tô Hữu Thành, chỉ khi ở bên gần ông thì cô mới cảm nhận được tình thương người cha dành cho con gái của mình.
" Con đã đỡ hơn chưa? " ông vuốt nhẹ tóc cô hỏi.
" Dạ đỡ hơn rồi, ba đừng lo lắng "
" Bảo Nhi, hay là con đổi qua họ ta đi "
Cả đêm qua ông cũng suy nghĩ khá nhiều, nghe anh nói thì Tô Hữu Thành đã từ cô rồi, cho nên ông muốn cô chính thức lấy họ của mình, và tất cả tài sản của ông sau này đều thuộc về cô.
" Được ạ " cô không do dự gì mà trả lời ông ngay.
Bởi vì Tô Hữu Thành đã không cần cô nữa và cái tên Tô Tuyết Nhi đó cũng là do ông ta đặt, Bảo Nhi bây giờ không muốn liên quan gì đến ông ta nữa, vả lại cô đã quen khi nghe người khác gọi mình là Bảo Nhi rồi, cô không có ý định lấy lại cái tên cũ kĩ kia nữa.
Cô bây giờ sống cho hiện tại, sống vì anh và sống vì những người yêu thương mình.
" Vậy từ nay con là Nam Hoàng Bảo Nhi, là con gái của Nam Hoàng Quân ta, bất kể là ai có ức hiếp con thì ta nhất định không tha cho bọn họ " ông mạnh dạng nói, trong lòng thì rất vui.
Cô mỉm cười và sau đó gật đật, thật may vì cô còn có người quý mến mình, cô cũng không còn cô đơn giống lúc trước nữa rồi.
" Chào ba mẹ, quản gia Bách "
" Thiếu phu nhân đã khỏe hơn chưa? " quản gia Bách từ từ cất giọng mình lên.
" Con khỏe rồi, chú đừng lo lắng "
Quản gia Bách thấy cô như vậy cũng rất mừng, cô là cô gái tốt, nhưng số cô lại không được như vậy, ông cũng đã nghe kể sơ sơ về cô, nên ông đồng cảm với cô.
" Con đói chưa? Mẹ có mang thức ăn đến cho con này " bà Lục từ tốn nói.
Lần này bà đã rút kinh nghiệm không nấu cháo nữa, bà nấu cơm cho cô chỉ hơi nhão một chút để cô dễ ăn, còn làm những món mà cô thích.
" Woa! Thơm quá đi, cảm ơn mẹ ạ " cô ôm chầm lấy bà Lục.
" Bớt nịnh đi cô nương, ăn đi kẻo nguội " bà cười đáp, tay thì nhéo nhẹ lên má cô.
" Minh, qua đút cho em "
Bảo Nhi lại muốn nhõng nhẽo với anh, Lục Ký Minh cũng không từ chối cô, anh kéo ghế ngồi xuống đút cho cô từng muỗng cơm, cô bây giờ đã không còn ngại khi có sự xuất hiện của nhiều người nữa.
Khoảng chừng 15p sau thì Viên Hạo bước vào, hắn tới để thăm khám và kiểm tra lại sức khỏe cho cô, Bảo Nhi ngồi yên để Viên Hạo khám cho mình.
" Không sao rồi, đợi vài ngày nữa là được báo băng, em nhớ uống thuốc hằng ngày để mau chóng phục hồi sức khỏe, ở lại đây thêm một tuần nữa để theo dõi nếu không có gì thì em được xuất viện "
Vậy là cô phải ở lại đây thêm một tuần nữa sao, chán chết cô rồi.
" Em biết rồi, cảm ơn anh "
" Tôi đi trước đây còn có việc, tối ghé " hắn đưa mắt nhìn qua anh.
" Được "
Viên Hạo chào ông bà Lục và ba cô xong thì rời đi, cô cũng qua sopha ngồi để trò chuyện cùng mọi người cho vui.