Lục Ký Minh quyết định hôm nay sẽ đưa cô về Tứ Xuyên cho Viên Hạo điều trị, anh sáng sớm đã gọi cho hai người Diêu Dạ soạn đồ mang đến bệnh viện, Lục Ký Minh lấy đồ để thay cho cô.
" Bảo Nhi em dám lừa anh " anh nhấn mạnh giọng nói.
Anh đi tới vali lấy đồ cho cô thì chẳng thấy những vật dụng cần thiết cho ngày đèn đỏ, Lục Ký Minh lúc này mới biết là mình đã bị cô lừa, anh tính không sai kia mà.
Vả lại tối hôm qua anh chỉ lau người trên cho cô thôi, cho nên anh không phát hiện ra được, cô cũng giỏi lắm, dám lừa anh.
" Dạ, em đâu có biết gì đâu " cô trưng bộ mặt ngây thơ ra, cô biết anh đang nói về vấn đề gì.
" Em được lắm, đến khi vết thương em lành rồi sẽ biết hậu quả của việc lừa anh là như thế nào "
Bảo Nhi trong lòng cảm thấy sợ hãi, chết chắc cô rồi, làm sao mà cô có thể lườn trước được việc cô bị thương phải nhờ đến anh đâu chứ, chỉ cần nghĩ tới cái ngày đó thôi đã khiến cô rùng mình rồi.
" Anh đang ức hiếp em đó, lát ba tới em mách ba, rồi về nước em nói với ba mẹ anh nữa " cô chu môi nói.
Anh chỉ biết hậm hực nhìn cô, ai bảo cô được ông bà Lục yêu thương hơn anh chứ, lời nói của cô giá trị ngàn vàng, làm sao ba mẹ anh có thể tin lời anh nói chứ.
" Có chuyện gì? Sáng sớm hai đứa lại gây với nhau rồi sao? " ông Nam mới tới cửa phòng thôi đã nghe tiếng cô rồi.
" Ba tới rồi à, anh ấy ức hiếp con " cô mếu máo nhìn ông Nam nói.
Thật mà nói thì cô lại thấy mình và ông Nam rất gần gũi với nhau, tuy chỉ mới nhận ông làm cha nuôi nhưng cô cảm thấy hai người hoàn toàn không có chút khoảng cách nào, ngược lại còn thân hơn nữa.
" Được rồi, cháo đây con ăn đi " ông Nam lại tiếp tục mang một hộp cháo lớn đến cho cô.
" Cảm ơn ba " cô cười đáp.
Lục Ký Minh như thói quen anh ngồi xuống đút cháo cho cô, Bảo Nhi ngoan ngoãn để anh bón cho mình, ông Nam nhìn hai người mỉm cười, ông biết anh trước đây chưa bao giờ nhường nhịn ai, vậy mà bây giờ lại nhường cô hết đường.
Khi con người ta gặp được mình yêu thương là thế.
" Lát nữa con đưa cô ấy về lại thành phố, bác có muốn về không? " anh nhìn ông Nam hỏi.
" Không, hai đứa về trước đi, ta lo việc ở đây xong thì về "
" Ba nhớ nói đấy nhé " cô nói.
Dù sao thì cô vẫn muốn ông về thành phố sống cùng mình hơn, để cả hai có nhiều tình cảm hơn, vả lại ông sống đây một mình cô cũng không an tâm.
" Vài tuần nữa ba sẽ tới thăm con, cái này con cứ giữ lấy mà sài " ông lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng đưa cho cô.
" Không cần đâu ạ, Ký Minh đã cho rồi " cô xua tay từ chối.
Bảo Nhi biết rõ ông Nam giàu có nhưng không vì vậy mà cô có thể nhận tiền của ông được, với lại anh cho cô hẳn một tấm thẻ đen có sài cả đời cũng không hết.
" Ba cho thì em cứ nhận đi " anh nói.
" Đúng đấy, nhận đi, có việc gì cần thì con cứ sài "
" Vậy con cảm ơn ạ " cô vui vẻ nhận lấy.
Lục Ký Minh nhìn bộ dạng hào hứng cô thì buồn cười, rõ ràng thích vậy mà còn từ chối, bảo bối nhà anh ngày càng giàu nhỉ.
Nam Hoàng Quân không tiếc khi cho cô vì cô đáng để nhận nó, ông còn định cho cô nhiều hơn như thế, nhưng sợ cô ngại nên là cứ cho từ từ trước đã.
Diêu Da và Du Võ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ xong, hắn lên bệnh viện để đón hai người đi, ông Nam cũng đi theo để tiễn anh và cô về.
" Con phải nhớ cẩn thận đấy biết không? " ông Nam xoa đầu cô nói.
" vâng con biết rồi, ba nhớ về thăm con đó "
" Được, đi đi trễ rồi "
Hai người tạm biệt nhau bằng cái ôm ấm áp, Lục Ký Minh gật đầu với ông sau đó dìu tay cô lên máy bay, ông Nam dõi theo cho đến khi máy bay khuất dần, ông cũng rất muốn về nhưng hiện tại công việc ở đây ông chưa sắp xếp nên vài tuần nữa sẽ về đó với cô.
Lục Ký Minh cẩn thận lấy gối hơi để cô dựa lưng vào không bị đau, tay anh vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô chăm chú.
" Sau này anh thất nghiệp, em có nuôi anh không? " anh mỉm cười nhìn cô, giọng ôn nhu cất lên.
" Có chứ, sau này em sẽ nuôi anh " cô hồn nhiên đáp lại.
" Không cần chỉ cần em cho anh ăn đầy đủ là được rồi " anh cười nham hiểm với cô, Ký Minh còn cố tình nhấn mạnh chữ ăn nữa chứ.
Bảo Nhi nghe vậy liền xấu hổ, cô vội đưa mắt nhìn Diêu Dạ và Du Võ, có hai người bọn họ ở đây, vậy mà anh còn dám nói những lời đó, nhỡ đâu bọn họ nghe được thì sao? Xấu hổ chết đi được.
" Anh đừng nói nữa, người khác nghe bây giờ " cô bịt miệng anh lại.
" Có sao đâu chứ, hai chúng là vợ chồng mà "
Ai vợ chồng với anh chứ? Cô còn chưa đồng ý lấy anh kia mà.
" Em mới không thèm lấy anh "
" Trước sau gì em cũng làm vợ của Lục Ký Minh anh thôi.
Ngủ đi, khi nào tới anh gọi "
" Vâng "
Lục Ký Minh để cô dựa đầu vai anh ngủ, hành động, cử chỉ anh vô cùng dịu dàng, ngay cả hai người Du Võ nhìn thấy còn phải ghen tị nữa mà, bọn họ đang ước rằng phải cho anh cũng dịu dàng với bọn họ như thế thì tốt biết mấy.
Hơn 5 tiếng bay thì cuối cùng cũng đã tới, cô vẫn còn đang say giấc nên anh đã bế cô đi về phòng nghỉ ngơi, ông bà Lục đã có mặt ở đây từ rất sớm để đón cô.
" Con dâu mẹ đâu? " Lâm Thu Hoa nhìn anh hỏi.
" Cô ấy vẫn còn ngủ "
" Được, để mẹ nấu ít đồ cho con bé "
Lâm Thu Hoa đến đây cũng mua khá nhiều đồ để tẩm bổ cho cô, bà vội vàng vào bếp nấu ít thức ăn cho cô, lát nữa cô thức sẽ có ăn.
" Sao Bảo Nhi lại bị thương " ông Lục lên tiếng hỏi.
" Đỡ thay con " anh nhàn nhạt nói.
" Đã tìm ra người chưa? " ông Lục cau mày hỏi tiếp.
Lục Ký Minh chẳng khác gì người phạm tội, ông Lục hỏi đến cái này rồi đến cái khác, khi nãy là mẹ anh bây giờ lại tới ba anh, khổ quá mà.
" Đã có người xử lí giúp rồi "
" Con đó, sau này đi đâu thì đi một mình đi, đừng mang con bé theo nữa, con là đàn ông bị thương không sao, chứ con bé mà để lại sẹo thì xấu lắm, biết không? "
" Con biết rồi " anh thở dài rồi đáp.
Anh còn lo hơn ông bà nữa là, làm sao anh có thể để trên người cô có sẹo được chứ, anh cũng đã liên hệ với Viên Hạo rồi, khi nào cô thức hắn sẽ tới thăm khám cho cô.
Bảo Nhi ngủ đến trưa thì tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh căn phòng không thấy anh đâu chắc là đang dưới lầu rồi, cô từ từ ngồi lên, sau đó di chuyển nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Vai cô vẫn còn hơi đau nên cô không dám di chuyển mạnh sẽ ảnh hưởng tới nó.
" Chào hai bác " cô nhẹ giọng nói.
" Sao em thức mà không gọi anh " anh nhanh chân chạy tới đỡ cô.
" Em không sao mà, anh đừng lo quá "
Bảo Nhi không yếu đuối tới nổi phải nằm liệt giường để anh chăm sóc mình, cô vẫn di chuyển được mà, tại anh cứ làm quá lên thôi.
" Bảo Nhi con thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? " bà Lục vội cất giọng hỏi.
" Con không sao ạ, hai bác đừng lo lắng " cô cười đáp.
Bản thân cô được ông bà Lục lo lắng đã là niềm hạnh phúc lớn cho cô rồi, cô nào dám than vãn câu nào, Bảo Nhi sợ mình nói ra, ông bà Lục lại trách mắng anh thì tội cho người cô yêu.
" Nào ăn trưa thôi, bác nấu rất nhiều món cho cô " Lâm Thu Hoa đỡ tay cô đi vào trong.
" Dạ vâng "
Bốn người cùng ngồi bàn ăn, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi cô khiến bụng Bảo Nhi kêu lên vì đói, hai ngày cô ăn cháo rất ngán may mà mẹ anh không nấu món cháo cho cô.
" Cháo của con, nó có thể ăn kèm cùng những món này " cô vừa dứt suy nghĩ của mình thì bà Lục đã đặt tô cháo trước mặt cô.
" Bác gái con có thể ăn cơm được không? Con ăn cháo rất ngán " cô e dè nhìn mẹ anh.
" Con cố gắng ăn cháo vài ngày nữa, đến khi vết thương lành hẳn rồi hả ăn cơm "
Bảo Nhi nghe vậy liền yểu xìu lại, cô không thể cãi lời lại mẹ anh, nên đã đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Ký Minh, chỉ khi cô cần mới nhớ đến anh, Ký Minh cười nhẹ với cô.
" Không sao, cứ để cô ấy ăn đi mẹ " anh nói thay cô.
" Được rồi, nào ăn đi "
Cả nhà bốn người cùng nhau dùng bữa trưa với bầu không khí ấm cúng, sau khi ăn trưa xong thì Viên Hạo cũng tới Lục Viện để khám cho cô, còn Lục Ký Minh thì đứng đó quan sát.
" Không sao đâu, bôi thuốc vào sẽ lành nhanh thôi " Viên Hạo nói.
" Cảm ơn anh nhé " cô nói với giọng điệu có chút khách sáo.
" Đừng khách sáo, người nhà cả "
Viên Hạo đang soạn thì Gia Linh đi tới, Gia Linh tranh thủ giờ nghỉ trưa nên chạy qua thăm Bảo Nhi một chút, nghe tin cô bị thương thì Gia Linh đau lòng không thôi.
" Bảo Nhi cậu đã khỏe hơn chưa? " Gia Linh vừa tới đã ngồi xuống cạnh Bảo Nhi lên tiếng hỏi thăm.
" Tớ không sao, cậu đừng lo mà " Bảo Nhi vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay Gia Linh nói.
Viên Hạo không cần nhìn cũng biết là Gia Linh rồi vì giọng nói của cô hắn làm sao quên được, Lục Ký Minh đưa Viên Hạo ra ngoài để lại cho hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, trước khi đi Viên Hạo còn ngoáy đầu lại nhìn Gia Linh một cái.
" Cậu biết người đó không? " Bảo Nhi nhìn Gia Linh hỏi.
" Biết, tớ có gặp anh ta ở quán bar đi với cậu đó, bạn của bạn trai cậu chứ gì? "
" Cậu có biết ai đưa cậu về lúc chúng ta say rượu lần trước không? "
Bảo Nhi nghe anh nói là Viên Hạo đưa Gia Linh về, cô nghĩ chắc Gia Linh không biết đâu vì lần đó cả ba người đều say mà, nhưng cô để ý rằng Viên Hạo cứ nhìn Gia Linh mãi thôi, nên cô quyết định nói cho bạn mình nghe.
" Tớ nghe quản gia nói là một người đàn ông, chắc là nhân viên của quán bar thôi " Gia Linh ngây thơ nói.
" Là Viên Hạo người khi nãy đó, cậu có thấy nhân viên nào vừa đẹp trai vừa giàu có nhưng Viên Hạo không? "
Gia Linh bất ngờ nhìn Bảo Nhi, tại sao lại là hắn ta, cô cứ nghĩ là nhân viên thôi, nhưng không ngờ là Viên Hạo, vậy mà Gia Linh vẫn chẳng hay biết gì đã thế còn không một lời cảm ơn, với lại cô chắc chắn hắn đã thấy bộ dạng say xỉn của cô rồi, thật mất mặt quá đi.
" Có dịp để tớ cảm ơn hắn ta "
" Được "
Gia Linh ngồi chơi khoảng tầm 1 tiếng thì về, cô cũng đến giờ làm của mình rồi, sau khi Gia Linh đi thì Bảo Nhi cũng nằm ôm anh mà ngủ một giấc thật ngon.