Du Võ đưa hai người về lại biệt thự của anh, Bảo Nhi vừa lên tới phòng đã nằm dài trên giường, bây giờ cô mới được nghỉ ngơi, thoải mái quá đi.
" Anh làm gì vậy? " cô nghe tiếng động nhưng lười lên xem, cô biết chắc là nên đã cất giọng hỏi.
" Soạn đồ " anh đang cúi người lấy đồ của hai treo lên tủ.
Bảo Nhi nhanh chóng bật người ngồi dậy, chạy tới chỗ anh, cô không mang theo BVS lỡ như anh mà biết cô nói dối thì lúc đó tiêu đời cô.
" Anh đi tắm đi, để em làm cho, nhanh lên " cô vội đẩy anh qua một bên.
" Lát nữa chúng ta tắm chung " anh cười trêu chọc cô.
" Không được, anh tắm trước đi "
Bảo Nhi với tay lấy đồ ngủ cho anh, xong rồi đẩy anh vào phòng tắm, cô không ngu mà để anh tắm chung với mình, chuyện mà bại lộ thì chỉ có con đường chết thôi.
Anh không nghi ngờ gì vì những ngày đèn đỏ cô thường rất khó tính nên anh cũng chẳng dám trêu cô nhiều.
Cô soạn đồ xong thì xuống bếp nấu chút đồ ăn cho anh và cả hai người Diêu Dạ ăn nữa, cũng may là trong tủ đã có vật liệu sẵn.
Diêu Dạ và Du Võ cũng ở đây cùng hai người, anh và cô ở lầu 2 thì bọn họ ở lầu 1, Lục Ký Minh thay đồ xong thì xuống dưới nhà thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang loay hoay trong bếp, anh nhẹ nhàng đi tới ôm cô từ phía sau.
" Nhìn thôi đã biết ngon rồi " miệng anh luôn khen ngợi cô.
" Anh ra ngoài đi, lát nữa em gọi "
" Được " anh hôn cô một cái rồi đi ra ngoài.
Anh ngồi uy nghiêm trước phòng khách, Diêu Dạ và Du Võ đứng trước mặt anh, cả ba người cùng nhau bàn bạc một số việc của bang.
Không lâu sau đó Bảo Nhi đã dọn thức ăn ra bàn sẵn, cô cởi tạp dề ra sau đó đi lên để gọi anh và hai người kia xuống.
" Vào ăn cơm thôi "
" Được "
Lục Ký Minh dẫn đầu đi trước, anh nhìn những món trước mắt mình, hình như chưa thấy cô làm bao giờ, nhưng mùi cũng không tệ.
Diêu Dạ và Du Võ hai người cũng ngồi đó, bọn họ trước giờ chưa từng ăn món cô nấu, nhưng nhìn có vẻ bắt mắt đó.
" Ăn đi, hai cậu cũng ăn đi " cô nhìn hai người Du Võ nói.
" Vâng chị dâu "
Bọn họ vẫn chưa dám động đũa vì đợi anh, Bảo Nhi thấy vậy liền lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào chén anh.
" Anh ăn đi, những món này là lần đầu em nấu đấy " cô cười nói.
Lục Ký Minh liền quay qua nhìn cô, khi nãy anh thấy lạ là phải rồi, bộ cô muốn cho anh làm chuột bạch sao? Anh do dự một lúc thì cũng bỏ vào miệng mình, anh chưa nhai nhưng lại cảm nhận được vị mặn truyền tới, Lục Ký Minh nhanh chóng nuốt vào.
" Thế nào? " cô nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.
" Rất ngon " anh gượng gạo đáp, anh không dám chê vì sợ cô buồn.
" Hai cậu nến thử đi " cô đưa mắt qua Du Võ và Diêu Dạ
Bọn họ khi nãy thấy anh khuôn mặt anh không đúng lắm, Du Võ là người thử sau anh, hắn vừa đưa miếng thịt vào miệng thì đã muốn nhã ra ngay lập tức nhưng lại bị ánh mắt của anh nhìn chăm chăm vào hắn, ngoài mặt hắn tỏ vẻ bình thường nếu không làm như vậy chắc chắn anh sẽ giết hắn mất.
" Ngon lắm chị dâu, cậu cũng nên thử đi " hắn làm sao buông tha Diêu Dạ.
" Bảo Nhi, sau này em đừng nấu ăn nữa rất vất vả cho em, muốn đi chơi không? Lên thay đồ đi, anh đưa em đi "
" Em đi ngay "
Bảo Nhi nghe vậy nhanh chóng chạy lên lầu thay đồ, anh thấy cô đi khuất thì với tay lấy cốc nước bên cạnh uống sạch, thật sự nó rất mặn.
" Bỏ hết đi " anh ra lệnh cho Diêu Dạ
" Vâng lão đại "
Tay nghề lúc trước cô cũng rất ổn nhưng tại sao hôm nay lại nấu dỡ như vậy chứ, có lẽ từ nay về sau anh không cho cô nấu nữa.
Cả bốn người cùng nhau đi ra ngoài, anh đưa cô đi ăn, sau đó đưa cô đi vài vòng nơi này, tầm 10 giờ khuya thì về lại biệt thự.
________
Hôm qua anh có hứa là sẽ đưa cô đến nhà ông Nam Hoàng Quân chơi nên hôm nay anh thực hiện lời đó hứa đó, tầm 8 giờ sáng thì Lục Ký Minh đưa Bảo Nhi đến đến nhà ông.
Cô ban đầu không biết là anh đưa mình đi đâu nhưng khi bước vào nhà thì thấy ông Nam mới nhận ra là đối tác của anh, Bảo Nhi cũng rất lễ phép chào hỏi.
" Chào ngài "
" Đừng khách sáo, cứ gọi bác là được rồi, con tên gì? " ông nhìn cô từ tốn hỏi.
" Dạ là Mộc Bảo Nhi ạ "
Nam Hoàng Quân ngồi đối diện cứ nhìn cô không rời mắt, càng nhìn cô thì càng giống con gái ông, nếu như con gái ông không mất thì cũng tầm tuổi của cô.
Cho nên từ khi gặp cô lần đầu thì ông đã có tình cảm đặc biệt với cô.
" Hai đứa quen lâu chưa? " ông Nam hỏi.
" Dạ gần 1 năm rồi ạ " cô trả lời thay anh.
" Ta nói này, ta sống một mình rất lâu, từ lần đầu gặp con thì ta thấy con giống đứa con gái đã mất của ta, nếu như ta muốn nhận con làm con nuôi thì con thấy thế nào? "
Bảo Nhi từ nãy giờ thì cô đã cảm thấy là lạ rồi, ông cứ nhìn cô mãi, cô thấy ông Nam cũng không phải là người xấu, ông có khuôn mặt rất phúc hận, nhưng cô đang phân vân liệu có nên hay không.
" Chuyện này! ! dạ được ạ " cô do dự xong rồi đưa mắt nhìn qua anh, thấy anh gật đầu thì cô cũng đồng ý.
Cô lúc này cũng nhìn được đằng xa có hình một gái khá giống cô, Bảo Nhi chắc chắn rằng người này là con gái đã mất của ông, quả thật cô và cô gái này có nét hao hao với nhau.
Lục Ký Minh từ khi bước vào đã tinh mắt nhìn ra trước rồi, anh cũng không ngại để cô nhận ông Nam là ba nuôi vì anh biết ông không bao giờ để cô chịu thiệt.
" Nào lại đây ta xem " ông liền nở nụ cười hạnh phúc.
" Dạ vâng "
Nam Hoàng Quân đưa tay vuốt tóc cô, nhìn cô ngoan, hiền như vậy ông rất thích, vậy là từ nay ông không phải sống cô đơn nữa, tính ra vợ và con ông mất cũng hơn 10 năm rồi và ông vẫn luôn sống một mình cho đến tận bây giờ.
" Tiểu Nhi sau này con cứ gọi ta bằng ba là được " ông xoa đầu cô nói.
" Dạ ba " cô ngại ngùng đáp.
" Haha ngoan lắm " đã lâu ông mới nghe lại từ này nên trong lòng rất vui.
Cô gật đầu đống ý dù sao buổi sáng cũng không có gì để chơi nên thôi ở đây với ông luôn, đến tối thì cô mới kêu anh dẫn đi chơi.
" Con vào bếp phụ quản gia, hai người nói chuyện đi "
" Em cẩn thận đấy "
" Biết rồi mà "
Bảo Nhi lon ton chạy đi, ở phòng khách bây giờ chỉ còn có hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Lục Ký Minh nãy giờ nói rất ít, hầu như anh đều nhường lại cho cô.
" Gia cảnh con bé thế nào? " ông hỏi nếu cô có thiếu gì thì ông đây nhất định sẽ cho cô tất cả.
" Cô ấy hiện tại đang mất trí nhớ nên không nhớ ra thân phận của mình, trước đây cô ấy là đại tiểu thư của Tô gia, nhưng cũng không còn liên quan gì nữa " anh nhàn nhạt nói.
" Con nói rõ xem nào "
Lục Ký Minh nói về cô cho ông nghe, Nam Hoàng Quân thật sự rất tức giận, có người con gái ngoan, hiền như cô đã rất tự hào nhưng đằng này lại đối xử tệ với cô như thế, ông cũng không để bọn họ làm hại cô đâu.
" Cứ để như vậy trước đã, khi nào con bé nhớ lại thì tính tiếp "
" Được "
Anh cũng chưa có ý định kím chuyện với bọn họ, để thêm thời gian nữa với lại dựa vào tâm trạng của anh mà xử lí bọn họ.
Bảo Nhi và anh ở lại chơi cho đến tối thì về, ông Nam luyến tiếc không muốn cô đi chút nào, ông còn có ý định bảo cô ngủ lại đây đêm nay nhưng chưa gì thì anh đã từ chối, ông nhìn thôi cũng biết anh giữ bạn gái rất kĩ.
" Con về đây, ba vào nghỉ ngơi đi "
" Được, hai đứa đi cẩn thận đấy "
" Vâng "
Lục Ký Minh mở cửa xe cho cô vào, sau đó lái xe đi, ông Nam nhìn xe đi khuất thì mới bước vào trong.
Bảo Nhi thấy giờ này vẫn còn sớm nên đã rủ anh đi dạo chơi một chút.
" Minh, chúng ta hẹn hò đi " cô cười nói.
" Được " anh nhanh chóng đáp lại.
Hôm nay không có hai người Diêu Dạ theo nên anh và cô thoải mái một chút, dễ đi đây đi đó, Lục Ký Minh dừng xe tại bãi đỗ xe, sau đó hai người nắm tay cùng nhau đi bộ trên con phố tấp nập người qua lại.
Bảo Nhi nhìn bầu không khí này thật vui tươi, phải công nhận buổi tối ở đây rất đẹp, cả thành phố ngập tràn ánh đèn vàng, và hình như người cũng đông hơn.
" Bảo bối sau này có thời gian rãnh anh sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn nữa " anh cúi xuống nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
" Được ạ " cô cười tươi để anh.
Hơn 1 tiếng anh đưa cô đi khắp nơi, cũng ăn khá nhiều đồ ăn vặt, bụng cô đã căng tròn lên rồi, anh chủ yếu là vỗ béo cô thôi.
" Về thôi anh " cô ăn nhiều quá nên bây giờ không thể đi được nữa với ai cũng có chút buồn ngủ.
" Được "
Hai người cùng nhau đi lấy xe, bãi đổ xe khá xa nên cũng mất hơn 15p mới tới nơi, anh và cô chỉ đi mới tới một đoạn nhưng cũng khá vắng vẻ thì đột nhiên đâu ra tầm 6-7 người mặc áo đen trên tay bọn họ còn cầm vũ khí đứng chặn đường hai người.
Lục Ký Minh kéo tay cô về phía sau để cô núp sau lưng mình, anh lấy điện thoại mình để báo hiệu cho Du Võ và Diêu Dạ đến, anh không sợ bọn họ nhưng hiện tại có cô ở đây thế nên anh không thể liều mình được, anh phải đảm bảo sự an toàn cho cô.