Ấm Áp Từ Anh

Chương 28: 28: Ngủ Gật




Sau trận mây mưa tối qua thì sáng nay Bảo Nhi ngủ đến không hay biết trời đất gì, nói thật thì cô chỉ mới chợp mặt được một tiếng hơn thôi, tội cho cái thân bé nhỏ của cô.

" Bảo bối, em có muốn đi làm không? " anh nói nhỏ vào tai cô.

" Có chứ " cô giật mình mở mắt ra nhìn anh miệng nhỏ nhanh chóng đáp lại.

Bảo Nhi sợ rằng anh nuốt lời, tối qua anh đã hứa ngày mai cho cô đi làm lại nên bây giờ dù có mệt cở nào thì cô vẫn cố gắng đến công ty.

Anh nhìn cô mỉm cười, Lục Ký Minh chỉ trách đêm qua anh quá nhẹ tay với cô, nhưng lần sau anh nhất định sẽ cho cô biết liệt giường là như thế nào?

Lục Ký Minh đứng dậy bế cô vào phòng tắm, hai người thay đồ xong thì đi xuống dưới nhà để ăn sáng.

Anh và cô trở lại trạng thái bình thường như mọi ngày, hai người luôn thể hiện tình cảm của mình cho đối phương thấy rõ, đặc biệt là anh, sự cưng chiều, yêu thương của anh đều dành hết cho cô khiến biết người phải ghen tị vì nó.

Quản gia Bách thấy hai người làm lành thì nhẹ lòng đi rất nhiều, ông biết anh hay nóng tính nhưng không vì như vậy mà làm tổn thương cô, thiếu gia nhà ông đã thay đổi rất nhiều.

Hai người nắm tay nhau đến công ty, trợ lí Du trố mắt nhìn anh và cô, chẳng phải hôm qua anh bảo là không làm lành rồi sao? Thế hôm nay là sao đây, có ai nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra không?

Sau bao ngày nghỉ ở nhà thì cuối cùng cô cũng được đi làm, đúng là không có gì vui sướng hơn khi được tự do.

" Vui đến vậy sao? " anh ngồi bên cạnh ánh mắt luôn quan sát biểu cảm của cô.

" Phải a " cô cười đáp.

Anh đưa tay cưng chiều nựng đôi má phúng phính của cô, làm sao anh có thế cưỡng lại sự đáng yêu của bảo bối nhà mình được đây.

Bảo Nhi làm việc không bao lâu thì cơn buồn ngủ lại kéo tới, cô cố gắng mở mắt lên nhưng không thể, cũng phải thôi, cô ngủ không đủ giấc mà bây giờ buồn ngủ là chuyện bình thường.

Cô chồng hai tay lên cằm để làm điểm tựa cho mình, sau đó thì mắt cũng nhắm lại lúc nào chẳng hay.

Anh xoay qua thì thấy cô đang ngủ gật trong giờ làm, Lục Ký Minh không nở phá cô, anh đưa tay bế cô lên đùi mình ngồi, để đầu cô dựa lên vai mà ngủ.

Anh có phòng riêng nhưng anh lại muốn để cô trong lòng mình, gần cô cảm giác thích hơn.

* Reng!.

reng! reng *

Tiếng chuông điện thoại anh reo lên, Ký Minh nhanh chóng tắt tiếng đi tránh làm ồn cô.

" Nói đi " anh cũng điều chỉnh lại âm thanh giọng nói của mình.

" Lão đại, tôi đã tìm ra được các bằng chứng có liên quan đến vụ tai nạn của mẹ chị dâu, còn tài xế đã gây án thì vẫn chưa tìm được, nhưng thông tin điều tra được hắn là người thuộc một tổ chức nhỏ chuyên đi đánh thuê.

Còn nữa lão đại ngày mai chúng ta sẽ bay qua Mỹ để gặp đối tác " Diêu Dạ nói.

" Tìm hắn, nếu bắt được thì đưa về trụ sở, cậu cho người dẹp sạch những tổ chức dư thừa đó đi, gửi kết quả qua tôi xem, cậu sắp xếp đi mai qua đón tôi "

Anh tìm trước tới khi cô nhớ lại mọi thứ thì chắc chắc sẽ cần tới, anh cố gắng đợi thêm chút nữa, sau này tính sổ với đám người đó một lượt.

" Vâng lão đại "

Tính anh trước giờ là vậy đã trừ khử thì phải diệt tận gốc, những bang phái nhỏ đâu là gì đối với anh, cả thành phố này không một ai qua nổi quyền lực của Lục Ký Minh anh cả.

Diêu Dạ gửi những hình ảnh kèm đoạn video mà camera ghi lại, anh ngồi xem qua lượt, trên môi mở nụ cười nhạt, những ai có liên quan đến vụ này thì anh nhất định không tha một ai, không chỉ có mẹ cô mà bọn họ còn muốn hại chết tiểu bảo bối của anh vậy thì anh có nên bỏ qua không?

Lục Ký Minh cúi xuống nhìn cô, tay anh sờ nhẹ lên khuôn mặt cô, yên tâm, cô đã là người của anh thì ai động đến cô dù là một sợi tóc thì anh khiến bọn họ chết không nhắm mắt.

Bảo Nhi ngủ một giấc đến trưa thì tỉnh lại, cô đưa tay lên dụi dụi mắt mình, từ bao giờ cô lại ngủ trong lòng anh vậy, cô thật sự không hay biết gì.

" Tỉnh rồi, ngủ ngon không? " anh nhìn cô cười đáp.

" Được anh ôm quả thật ngủ rất ngon " miệng nhỏ cô không ngừng nịnh nọt anh.

" Cái miệng nhỏ càng ngày càng biết nói chuyện "

Cô cười cười lấy lòng anh, nhướng người hôn lên đôi môi bạc mỏng kia, nhưng cô nói đúng mà được gần anh quả thật cô ngủ rất ngon.

" Em học theo anh "

" Mai anh qua Mỹ, em muốn đi cùng không? " anh để cô ở nhà thì sợ cô sẽ có chuyện nên thôi anh mang cô theo luôn vậy.

" Muốn ạ " cô vui mừng đáp.

Cô về ở với anh khá lâu nhưng chưa lần nào cô được đi xa, nên lần này anh đã cho cô đi theo thì làm sao cô có thể từ chối được.

" Thành ý em đâu? " anh nhướng mày để cô.

* Chụt *

Cô kéo áo anh xuống để mình dễ dàng hôn hơn, Bảo Nhi hôn nhẹ lên môi anh sau đó định buông ra thì lại bị tay anh giữ sau gáy lại, anh bắt đầu mạnh bạo hôn lấy cô, chiếc lưỡi tinh nghịch của anh cũng đưa vào khoan miệng cô thăm dò, anh lúc nào cũng chiếm tiện nghi của cô.

Bàn tay không an phận của anh luồn vào bên trong áo cô xoa nắn cặp đào căng tròn của cô, anh chưa bao giờ chán khi động vào cơ thể cô.

Thật sự rất thích.

" Minh, chúng ta đang ở công ty " cô giữ chặt tay anh để không làm loạn trên cơ thể mình nữa.

" Không sao, chẳng ai dám vào đây đâu " giọng nói anh khàn đục.

" Nhưng em đói "

Cô thật chẳng hiểu nổi anh, chẳng phải đêm qua vừa hành cô tới sáng rồi sao? Đến bây giờ anh muốn nữa, tại sao sức lực anh lại khỏe như vậy chứ.

" Tạm tha cho em " anh cài lại nút áo cho cô.

Bảo Nhi thở phào một hơi, may mà anh còn chút tình người, nếu không là cô toang nữa rồi, sau này cô phải kêu anh tiết chế lại mới được chứ cứ như vậy mãi cũng không hay.

Cô ngồi suy nghĩ, nhân ngày hôm nay cô được tự do hay là tối nay hẹn hai người của mình đi chơi nhỉ, cũng mấy ngày nay cô không được gặp mình, Bảo Nhi nhanh tay lấy điện thoại ra nhắn tin để hẹn hai người kia.

" Tối nay em đi chơi với Gia Linh và Vũ Nguyệt " cô nhìn anh nói.

" Anh đi nữa "

Làm sao anh dám để cô đi một mình khi trời tối vậy chứ, nếu cô không cho thì anh cũng một mực đi theo cho bằng được, một phần giữ an toàn cho cô, còn một phần thì trông chừng cô.

Bảo Nhi gật đầu đồng ý với anh, nếu cô không cho chắc gì anh chịu ở yên đúng không, vả lại cô cũng chẳng muốn bị giống lần vừa rồi đâu.

Đến 7 giờ tối thì hai người có mặt tại quán bar, buổi tối những quán bar lớn nhỏ ở đây đều rất đông khách, thường thì tụ tập bạn bè cũng tới bar để vui chơi.

Trong phòng là có cô và Vũ Nguyệt tới trước, Gia Linh có việc bận nên tới trễ một chút, bên kia là anh, Cố Dật Hàn và Viên Hạo ngồi đó nhâm nhi ly rượu của mình.

Không lâu sau đó thì Gia Linh vội vàng đi tới, cô nhanh chân bước trong vì một vài việc ở công ty nên Gia Linh tới trễ, cô cũng không muốn đâu.

" Xin lỗi mọi người tôi tới trễ " Gia Linh nói.

" Không sao, qua đây ngồi với bọn tớ " Bảo Nhi lên tiếng.

Viên Hạo từ lúc Gia Linh bước vào thì hắn đã nhận ra cô ngay, lúc không say trông cô cũng xinh đấy, nhưng chỉ có hắn là biết cô thôi vì lúc đưa Gia Linh về thì cô đã say mềm làm sao biết hắn là ai nữa.

" Cậu đừng nhìn con gái người ta như vậy " Cố Dật Hàn nói nhỏ chỉ có ba người đủ nghe.

" Thì sao? " Viên Hạo cười đáp lại.

Anh ngồi kế bên chỉ nghe thôi không nói câu nào vốn dĩ anh rất kiệm lời mà, Gia Linh cũng chẳng để ý gì tới Viên Hạo lắm, cô chỉ lo nói chuyện với bạn mình thôi.

" Bảo Nhi mấy chiếc váy cậu mua hôm bữa còn ở chỗ tớ đó để nào tớ đưa lại cho cậu " Gia Linh nhìn Bảo Nhi nói.

Mỗi câu mỗi chữ anh đều nghe rõ, khuôn mặt anh liền đen lại, đưa mắt qua nhìn cô, thì ra cô không chỉ mua một cái mà còn rất nhiều cái, cô mua nhiều như vậy làm gì chứ.

Bảo Nhi liền cứng đơ người, cô chỉ biết cười trừ với anh, sau đó cô nhìn qua Gia Linh nhắc đầu ra hiệu cho bạn mình, Gia Linh nhận ra được điều đó thì cũng không dám nói lời nào.

" Cậu cứ giữ lấy đi, anh ấy mà thấy là mệt tớ đó "

" Được rồi "

Gia Linh và Vũ Nguyệt cười thầm, xem ra anh cũng ghen quá chứ, sợ Bảo Nhi mặc lên lại thu hút nam nhân sao? Vị tổng tài cao cao tại thượng như anh lên vào cũng buồn cười quá nhỉ.

" Em về nhà anh sẽ xử em sau, cứ đợi đó " anh cúi người nói nhỏ vào tai cô.

" Anh bớt giận, Gia Linh chỉ nói chơi thôi mà, em đã vứt hết rồi " cô lấy tay mình vuốt vuốt ngực anh, giọng nói ngọt ngào vang lên.

Lục Ký Minh nhếch môi cười với cô, nói chơi à, có trời mới tin cô, anh hứa là sẽ không xé váy cô nhưng không đồng nghĩa là anh đồng ý cho cô mặc những thứ đó, hở trước hở sau thật sự rất khó chịu.

Anh cứ như người già vậy đó, tính tình thì lại khó khăn, anh không muốn cô phơi bày da thịt mình cho người khác thấy, nếu như cô mặc áo hai dây ở nhà thì được, lúc đấy anh sẽ dành cả ngày để nhìn ngắm cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.