*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Nguyệt hẹn Lục Yếm Thanh gặp nhau lúc mười giờ ngày Chủ Nhật tại trung tâm thương mại. Nhưng mới sáng sớm, Lục Diên Khánh đã tỉnh giấc.
Cả đêm cậu đều trằn trọc, mỗi lần nhắm mắt, bóng dáng Dư Nguyệt sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Vừa tỉnh dậy, đã thấy căn phòng chìm trong hương trà xanh, hóa ra là trong lúc cậu nằm mơ, bản thân đã vô thức tiết ra pheromone.
Cơ thể của Alpha và Omega có một cơ quan khá đặc biệt – tuyết thể, nó chịu trách nhiệm giải phóng và tiếp nhận pheromone. Sau khi phân hóa, điều đầu tiên mà họ phải học là cách thu lại pheromone vào cơ thể vì pheromone là bộ phận riêng tư. Phóng pheromone ở nơi công cộng không khác gì là quấy rối tình dục (Tất nhiên, Lục phu nhân không thèm tuân theo pháp luật, cô không thèm quan tâm mấy quy tắc này. Chuyện được báo lá cải nhắc đến cô nhiều nhất là một lần cô biểu diễn, hương hồng – pheromone của cô sẽ bá đạo phóng ra bao trùm ba hàng ghế đầu tiên, cho nên, cứ mỗi lần như vậy khán giả ở ba hàng ghế đầu tiên sẽ được trả tiền bảo hiểm gấp mười lần từ phía ban tổ chức.)
Thông thường, người khác sẽ ngửi được hương pheromone của AO khi họ đứng quá gần.
Lúc trưởng thành mỗi năm AO sẽ có hai kỳ mẫn cảm. Alpha gọi là kỳ nhạy cảm, Omega gọi là kỳ phát tình, họ sẽ tìm bạn tình để được an ủi, tuyến thể vô thức sẽ giải phóng ra pheromone để thu hút bạn tình, có thể ức chế chúng bằng thuốc ức chế.
Lục Yếm Thanh ngửi mùi pheromone bay lơ lửng trong không khí, không biết phải làm sao – rõ ràng cậu vẫn chưa đến kỳ mẫn cảm nhưng mỗi lần cậu mơ thấy Dư Nguyệt, cậu sẽ không kiềm chế được mà phóng ra pheromone, chuyện này thật sự rất mất mặt.
Nghĩ đến việc còn mấy tiếng nữa sẽ được gặp Dư Nguyệt, Lục Yếm Thanh che mặt, chậm rãi nằm lại trên giường, trong thoáng chốc cảm thấy vui vẻ trở lại.
Lúc tám giờ, Lục Yếm Thanh đã thay đi thay lại năm bộ quần áo, cuối cùng cũng quyết định được sẽ mặc gì. Mỗi năm, những thương hiệu xa xỉ kia sẽ gửi danh sách bộ sưu tập mới nhất đến Lục gia, Lục Từ lúc nào cũng hào phóng, mua hết tất cả. Lục Yếm Thanh thì không khoa trương như Lục Từ nhưng trong tủ quần áo của cậu luôn có những bộ sưu tập mới nhất. Cậu chính là một cái móc áo di động, vì cậu có dáng người cao nên cho dù cậu chỉ mang dép lê, ôm chậu rửa mặt đi trong hành lang ký túc xá cũng giống như đang đi catwalk ở Paris.
Lúc Lục Yếm Thanh bước ra ngoài, cậu nghe thấy ai đó đang nói chuyện trong thang máy.
"Sáng này cậu có nghe thấy mùi pheromone đó không?"
"Tớ có nghe thấy, may mắn tớ là Beta, nếu không thì với mùi pheromone nồng nặc như vậy, tớ sẽ không chịu nổi mất."
"Có lẽ là sinh viên năm nhất? Hương trà xanh đặc biệt như vậy, nếu là sinh vien cũ tớ chắc chắn phải có ấn tượng!"
Lục Yếm Thanh đứng ở trong góc, lúc cửa thang máy vừa mở cậu liền nhanh chóng đi ra, mang theo cả gió dưới chân, làm sao cậu có thể không biết thủ phạm là ai?
...
Đại học Thủ đô nằm ở một khu đô thị sầm uất, trung tâm thương mại cách trường khá gần, có mấy chuyến xe buýt chạy tới đó.
Muốn cho con trai đi lại dễ dàng hơn, Lục Từ định gửi cho cậu một chiếc ô tô, cô chọn đi chọn lại mấy chiếc xe, cuối cùng chọn một chiếc Mercedes-Benz S-Class, giá không đến một triệu, là chiếc rẻ nhất.
Nhưng Lục Yếm Thanh không đồng ý, lần này cậu trở về Trung Quốc học, hạ quyết tâm muốn âm thầm xâm nhập vào cuộc sống thường ngày của Dư Nguyệt, nếu mang theo tài xế, quản gia và cả trợ lý riêng nữa thì cậu phải xâm nhập như thế nào?
Lục Từ không thể làm ngược lại ý cậu, thở dài: "Kệ đi, bây giờ có taxi công nghệ rất tiện lợi, nếu muốn thì cứ gọi xe là được."
Lục Yếm Thanh nói: "Con đã để ý một chiếc xe tám bánh dài hai mươi mét rồi, kể từ bây giờ con sẽ đi chiếc đó."
Lục Từ thầm nghĩ, một chiếc xe tám bánh dài hai mươi mét? Đúng là sẽ tốn hơi nhiều tiền nhưng nghĩ lại, Lục Yếm Thanh là con trai cô, tốn tiền thì sao, là đứa con trai duy nhất của cô, cậu muốn gì cô đều đồng ý.
Vậy là, Lục Yếm Thanh ra khỏi cổng trường, đi bộ thêm năm mươi mét, bước lên xe buýt đi đến trung tâm thương mại.
Đây là lần đầu tiên câu đi xe buýt, trước khi đi cậu đã lên mạng tìm video hướng dẫn 'Cách đi xe buýt'. Sau khi lên xe, cậu cầm điện thoại quét mã thanh toán rồi tìm chỗ ngồi theo video hướng dẫn. Thật sự khá tiện lợi, cậu chỉ cần sử dụng Alipay để quét mã thanh toán, tặng năm gam năng lượng cho Ant Forest*
Rất thú vị.
Cậu không thể không chia sẻ đoạn cuộc sống thú vị (và nhàm chán) này với Dư Nguyệt.
[Thanh trong màu xanh]: Anh ơi, em vừa lên một chiếc ô tô tám bánh dài hai mươi mét nè.
[Thanh trong màu xanh]: photo.jpg
Nhưng đến lúc xuống trạm rồi, cậu vẫn chưa nhận được phản hổi của Dư Nguyệt.
...
Trong một quán cà phê đối diện đường cái ở trung tâm thương mại, hai cô phục vụ trẻ tuổi đang xì xào bàn tán về khách hàng trong quán.
"Lúc nãy cô là người ra order rồi, lần này là tới tôi nhận order!"
"Nhưng cô là người mang cà phê ra! Cô đi hai lần rồi!"
"Không phải cô nói muốn hẹn hò với Alpha sao? Hôm nay đổi gu thành Beta à?"
"Sông thực tế một chút đi. Beta thì làm sao? Beta cũng tốt. Anh ấy đẹp trai, khéo ăn khéo nói còn đối xử tốt với mọi người. Lúc nãy tôi suýt vấp ngã, anh ấy lập tức giúp tôi, hỏi tôi có bị thương không nữa!"
Tiếng xì xào bàn tán của hai cô gái nhỏ không làm ảnh hưởng tới người khách đó.
Quán cà phê có không gian khá nhỏ, được lắp một cái cửa sổ lớn kiểu Pháp nhìn qua là một bức tượng điêu khắc nằm trước trung tâm thương mại ở đối diện đường cái. Thường có mấy sinh viên đại học đến đây check in.
Hôm nay, quán chào đón một vị khách nam trẻ tuổi ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp, anh có thể không đẹp trai lắm nhưng đường nét trên gương mặt rất hài hòa, nói chuyện với phục vụ thì vô cùng nhỏ nhẹ còn kèm theo một nụ cười khiến người ta mê mẩn không khỏi có thiện cảm.
Điều duy nhất khiến người ta thấy anh thật kì lạ là anh đã ngồi đây hơn hai tiếng, những người khách khác đến rồi lại đi nhưng anh vẫn không hề di chuyển.
Không lẽ anh đang đợi ai đó? Nhưng trông vẻ mặt anh không có gì gọi là chờ đợi.
Hay là anh muốn nghỉ chân? Nhưng anh còn không thèm cầm điện thoại mà cứ nhìn chằm chằm vào tượng điêu khắc phía bên kia đường.
Anh đã đến đây lúc mười giờ rồi cứ ngồi im trước cửa sổ, gọi thêm cà phê một lần, gọi một chiếc bánh sandwich và không làm gì thêm.
... Đúng là một vị khách kì lạ.
Vị khách kì lạ này chính là Dư Nguyệt.
Bên cạch bức tượng điêu khắc mà Dư Nguyệt nhìn chăm chăm nãy giờ, là Lục Yếm Thanh, Hứa Mạt Phàm đã bảo anh phải 'lấy độc trị độc' – nói thẳng ra là anh đang lừa Lục Yếm Thanh.
Dư Nguyệt nghĩ ra một phương pháp đặc biệt nhàm chán nhưng lại vô cùng hiệu quả: anh giả vờ quan tâm đàn em, giải vờ mời Lục Yếm Thanh đi ra ngoài, rồi để cho cậu leo cây, cho cậu đứng đó mấy tiếng đồng hồ, không thèm trả lời tin nhắn của cậu. Nếu nư Lục Yếm Thanh có hỏi anh sao lại không trả lời tin nhắn, anh sẽ nói là anh chỉ trêu cậu thôi, Dư Nguyệt hoàn toàn không có ý định sẽ đi mua sắm với Lục Yếm Thanh.
Lục Yếm Thanh chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, cho dù cậu có một chiều cao vượt trội nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, lại còn là một Omega tâm hồn nhạy cảm, thủ đoạn này không mang tính sát thương cao nhưng sẽ mang lại cảm giác cực kỳ xúc phạm nạn nhân. Lục Yếm Thanh bị anh lừa mãi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý rồi tránh xa anh!
Nhưng dù là lập một kế hoạch rất tốt, Dư Nguyệt lại có một chút yếu lòng.
Rốt cuộc thì trong lòng Dư Nguyệt, Lục Yếm Thanh không chỉ là ký ức in sâu của ba năm trước mà còn là nguyên nhân đứng sau số tiền mười triệu.
Dư Nguyệt chùn bước, lén lút ngồi ở một quán cà phê cách đó không xa, lẳng lặng 'theo dõi' tình hình.
Qủa nhiên, Lục Yếm Thanh vừa tới đã gửi cho anh mấy tin nhắn. Khi đồng hồ điểm mười giờ, từng phút từng giây trôi qua, Lục Yếm Thanh không chịu được muốn gọi cho Dư Nguyệt nhưng vừa đưa điện thoại lên tai lại ép xúc động của bản thân mà hạ xuống.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại nghiêm túc nhắn một dãy kí tự.
Điện thoại Dư Nguyệt nhanh chóng nhận được tin nhắn.
(10:10)
[Thanh trong màu xanh]: Anh ơi, em tới rồi đây.
(10:15)
[Thanh trong màu xanh]: Trời có gió, chiều nay có thể sẽ trở lạnh. Anh ơi, anh có mặc áo khoắc không?
Dư Nguyệt tắt điện thoại, không trả lời
Mười giờ rưỡi, rốt cuộc Omega cao lớn cũng không chịu được nữa gọi cuộc gọi đầu tiên. Dư Nguyệt vờ như không nghe thấy.
Mười giờ bốn lăm phút, Lục Yếm Thanh lo lắng đi xung quanh, gọi cuộc gọi thứ hai. Giống như lần thứ nhất, Dư Nguyệt không nghe máy.
(11:00)
[Thanh trong màu xanh]: Anh ơi, anh gọi lại em sau khi anh xong việc nhé.
[Thanh trong màu xanh]: Em đang đứng trước bức tượng điêu khắc mà anh đã nói, em không đi lung tung đâu, lúc anh đến anh sẽ thấy em ngay.
(11:30)
[Thanh trong màu xanh]: Gios có hơi lớn nhưng hôm nay trời khá ấm.
[Thanh trong màu xanh]: Anh cứ từ từ đi, chú ý an toàn, đừng gấp.
[Thanh trong màu xanh]: Em không sao hết. /uất ức/ /dễ thương/ /nghịch ngợm/
Dư Nguyệt: "..."
Trời má, thằng nhóc này lại nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý để bào chữa cho mình!
Còn cố ý nhắc đến chuyện trời có gió lớn, muốn khơi đậy sự đồng cảm của anh sao?
Nếu như anh đầu hàng trước một kẻ buông vũ khí xuống bày ra vẻ thê thảm thì biệt danh Cổ Vương của Dư Nguyệt để ở đâu?
Dư Nguyệt kiên quyết không nhìn vào điện thoại. Anh ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp, chờ đợi thời gian từ từ trôi đi.
Anh cũng đang đợi bóng dáng của Lục Yếm Thanh vì không đợi được nữa mà bỏ đi.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo lại khác với những gì anh đã nghĩ.
Cho dù là gió to đến đâu, Lục Yếm Thanh vẫn đứng thẳng bên cạch bức tượng điêu khắc, nhìn xung quanh với hi vọng người mà cậu chờ sẽ xuất hiện ở trên phố. Dòng người đi đi lại lại, Lục Yếm Thanh vẫn đứng ở đấy.
Lục Yếm Thanh trời sinh đã nổi bật, cho dù cậu chỉ lặng lẽ đứng đó cũng sẽ thu hút người qua đường dừng lại ngắm nhìn cậu. Đôi mày sâu, đường nét gương mặt tinh xảo, đây là kiểu mặt được yêu thích nhất hiện nay, cậu giống như một bông hoa lay-ơn rực rỡ.
Dư Nguyệt đột nhiên cảm thấy lóa mắt, anh không biết Lục Yếm Thanh đang đứng dưới ánh mặt trời hay chính mặt trời đang đuổi theo cậu?
Thiếu niên cao lớn đã đứng hơn hai tiếng ở khu trung tâm thương mại sầm uất, có vô số người đến bắt chuyện với cậu.
Dư Nguyệt giống như ăn phải chanh: Dù anh không xuất hiện thì cậu ta cũng không thiếu một người bạn dẫn cậu ta đi khu thương mại đúng không?
Dư Nguyệt chỉ vừa lơ đãng có mấy phút, lúc định thần lại phát hiện trước mặt Lục Yếm Thanh có hai người đứng đó!
Cả hai đều không cao lắm, khoảng một mét bảy, trông không còn trẻ, trên đầu không còn nhiều tóc. Hai người đeo một chiếc máy ảnh SLR khá nặng, nhét danh thiếp vào tay Lục Yếm Thanh.
Lục Yếm Thanh vô cảm liên tục lắc đầu nhưng hai người kia lại muốn làm tới, một người kéo taym một người kéo áo.
Mẹ nó, hai người làm cái gì đó?
Lục Yếm Thanh bị hai người kia đẩy tới đẩy lui, cãi nhau ầm ĩ khiến rất nhiều người đi ngang ngó vào.
- --- Có gì đó không đúng!
Dư Nguyệt nhớ ra thân phận của Lục Yếm Thanh, cậu là con trai của Lục Từ, cậu sẽ không bị mấy tay săn ảnh phiền phức nào đó theo dõi chứ?!
____________________________________________
*Ant Forest: là một trò chơi tích điểm trong Alipay. Giống trò chơi tưới nước cho cây trên Shoppe