Mâu thuẫn giữa Dư Nguyệt và Đặng Sóc nhanh chóng đến tai giáo viên hướng dẫn.
Dù sao cũng là thành viên chung một nhóm, nếu xảy ra xung đột mà bị truyền ra ngoài, những nhóm khác sẽ cười nhạo mất.
Sau buổi họp, giáo viên hướng dẫn đặc biệt yêu cầu hai người họ ở lại, khuyên họ mỗi người nhường nhịn nhau một chút, xin lỗi và bắt tay làm hòa.
Đặng Sóc tất nhiên không cam lòng: "Giáo sư, thầy không thấy lúc nãy Dư Nguyệt kiêu ngạo như thế nào đâu! Cậu ta cố ý gây sự, cố ý làm nhục em trước mặt đàn em!"
Ngược lại, thái độ Dư Nguyệt rất nghe lời, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi đàn anh Đặng, vừa rồi em quá kiêu ngạo, em có lỗi. Em nhất định sẽ nghiêm tục kiểm điểm lại bản thân. Em không có cha không có mẹ, toàn phải tự mình kiếm những đồng tiền dơ bẩn từ lợi nhuận, bản thân em không có đủ năng lực kiêu ngạo trước mặt đàn anh đúng không?"
Nghe anh nói những lời đó, tâm trạng Đặng Sóc trở nên rất tốt. Hắn giả vờ gật đầu, ra vẻ nói: "Được rồi, nếu em đã xin lỗi thì anh đây cũng không phải không có lý. Giáo sư chắc chắn không muốn thấy chúng ta cãi nhau, lần sau gặp anh, em chỉ cần tôn trọng anh một chút..."
Dư Nguyệt cắt lời hắn, thề non hẹn biển: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ khắc ghi hai chữ 'tôn trọng đàn anh' vào tận tim phổi, em hứa sẽ ghi nhớ suốt đời! Nếu anh cảm thấy không đủ, lát nữa em sẽ tìm người dựng tượng đài chúng ta ở tòa thí nghiệm, để cho mọi người biết em đại nghịch bất đạo như thế nào. Về sau, mọi người đi qua tượng đài đều sẽ dừng bước, đọc chữ khắc trên đá: Ngày tháng năm, nghịch tử Dư Nguyệt khoa Tài chính, vi phạm nội quy của nhóm, xúc phạm đàn anh Đặng Sóc ở nơi công cộng..."
"----- Dư Nguyệt, hôm nay tôi sống chết với cậu!"
Lần này Đặng Sóc tức giận đến hộc máu.
Giáo viên hướng dẫn nhìn hai học sinh mình tâm đắc nhất cấu véo nhau, huyết áp ông tăng vọt.
Giáo viên hướng dẫn nói: "Dư Nguyệt, em có thể không gây sự với Đặng Sóc một ngày được không? Hai người cứ ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn. Cãi nhau mãi khiến đầu óc tôi ong ong cả rồi, tôi sắp bị suy nhược thần kinh vì hai em rồi đó! Sáng nay, vợ tôi đã nhổ được hai sợi tóc bạc đấy!"
Dư Nguyệt nghe vậy thì hoảng sợ: "Thầy ơi, tóc bạc của thầy không được nhổ, dù sao cũng là tóc mà. Vốn dĩ thầy không có nhiều tóc rồi, nhổ nữa sẽ trọc mất!"
Giáo viên hướng dẫn: "..."
Ông cầm cốc nước trong tay ném về phía Dư Nguyệt, Dư Nguyệt nhanh nhẹn né tránh, cốc nước đập vào cửa, phát ra âm thanh răng rắc, thành những mảnh thủy tinh vương vãi khắp sàn.
Đặng Sóc bị bắt quét dọn sàn, còn Dư Nguyệt thì đã chuồn đi trước.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Dư Nguyệt liền lấy điện thoại chặn số Đặng Sóc.
Mặc dù học cùng một giáo sư nhưng Dư Nguyệt vẫn còn là lính mới, chỉ học lớp thường, cơ bản không có liên lạc với Đặng Sóc thường xuyên nên xóa đi cho trống trải.
Sau này nếu cần liên lạc gì với hắn, Dư Nguyệt định sẽ ném chai xuống cái ao nhỏ ở trường học, nếu liên lạc được với hắn thì tức là ông trời không có mắt, nếu không liên lạc được thì nghĩa là thần tiên hiển linh.
...
Tình cảnh của anh bên này gà bay có sủa thì bên kia hoàn cảnh của Lục Yếm Thanh cũng không khả quan mấy.
Tuy chỉ mới khai giảng hơn một tháng nhưng tên tuổi của Lục Yếm Thanh đã nổi khắp trường.
Không ai không biết, tân sinh viên năm nay của khoa Nghệ thuật có một anh chàng rất đẹp trai? Lên đại học, chỉ cần sinh viên nam biết gội đầu hàng ngày, trên vai không có gàu đã được ưu tiên quyền chọn bạn đời, mà Lục Yếm Thanh lại đẹp trai, trắng trẻo như một cơn gió mát, ánh trăng sáng ngời, người ta vừa gặp đã có thiện cảm.
Có cậu sinh viên nói: "Đàn ông là phải nhìn vào năng lực chứ không phải ngoại hình. Mấy người như Lục Yếm Thanh có gì hay, toàn là dựa vào tiền của gia đình để vào trường."
Kết quả là lúc có điểm kiểm tra năng lực, những tên đó đều câm lặng.
Khoa Nghệ thuật là khoa có số lượng Omega nhiều nhất trường, chủ yếu là học lý thuyết, chương trình giảng dạy đa số là nghiên cứu nghệ thuật lịch sử, nghiên cứu mỹ thuật, văn hóa nghệ thuật, phê bình nghệ thuật,...vv. Như diễn viên, đạo diễn, âm nhạc, hội họa và thư pháp. Nếu những sinh viên chỉ biết học để thi qua môn thì khi phải tham gia kì thi chuyên ngành, họ chắc chắn sẽ không đạt.
Lục Yếm Thanh cứ vậy mà trở thành sinh viên nổi tiếng nhất trường, ngay cả sinh viên của khoa khác của đứng trước cửa khoa Nghệ thuật để tìm cơ hội gặp cậu.
Ai đã sinh ra một Lục Yếm Thanh thông minh, đẹp trai, gia thế bí ẩn và là một Alpha hoàn hảo thế này?
Đúng, Lục Yếm Thanh là Alpha.
Tất cả giáo viên và sinh viên trong trường – ngoại trừ Dư Nguyệt – đều biết.
Tuyến thể của Alpha và Omega tiết ra hương pheromone khác nhau, nhưng đối với Beta, pheromone của họ giống như một loại nước hoa đặc biệt, Beta có thể phân biệt mùi hương nhưng không thể phân biệt được đâu là mùi hương của Alpha và đâu là mùi hương của Omega.
Ba năm trước, lần đầu Dư Nguyệt gặp Lục Yếm Thanh, Lục Yếm Thanh vẫn còn là một đứa trẻ mười lăm tuổi, khi đó cậu vẫn chưa phân hóa, các đường nét trên gương mặt cậu rất tinh xảo, khó mà phân biệt nam nữ. Nên Dư Nguyệt vô thức tin rằng Lục Yếm Thanh sẽ phân hóa thành Omega.
Ba năm sau, họ gặp lại nhau, Lục Yếm Thanh đã cao hơn rất nhiều nhưng Dư Nguyệt vẫn cho rằng cậu là một Omega – sao mà đứa em trai Yếm Thanh của anh lại là Alpha được? Trên đời này làm sao có một người xinh đẹp như vậy, ngây thơ như vậy mà lại là Alpha, đúng không?
Cho nên, hiểu lầm đã xảy ra.
Tan học, các sinh viên chia thành nhóm hai nhóm ba dự định đi đến căn tin ăn cơm. Lục Yếm Thanh từ đó đến giờ luôn ở một mình, cậu từ chối lời mời của mọi người, muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Ngay lúc này, lớp trưởng Hứa Mạt Phàm đẩy cửa phòng học ra, bước lên bục giảng.
Khoa Nghệ thuật có rất ít sinh viên, lớp học đều là những phòng nhỏ như phòng học cấp ba. Nhiệm vụ của lớp trưởng cũng tương đương như giáo viên chủ nhiệm cấp ba, các học sinh đều nghe lời y.
Hứa Mạt Phàm nhìn quanh lớp rồi thông báo: "Đã khai giảng được một tháng rồi. Tôi nghĩ mọi người đã thích nghi được với cuộc sống đại học rồi phải không? Hôm nay, nhà trường thông báo sẽ tổ chức một buổi tiệc chào mừng vào cuối tuần sau. Hy vọng mỗi khoa sẽ cử ra người đăng ký một tiết mục."
Lời vừa dứt, các sinh viên trong lớp đều quay đầu nhìn Lục Yém Thanh.
Lục Yếm Thanh bất động như núi, giống như không quan tâm.
Hứa Mạt Phàm sớm đã đoán được kết quả, dù sao Lục Yếm Thanh cũng chính là sinh viên năm nhất xuất sắc nhất trường, chắc hẳn mọi người đều muốn gặp được vị Alpha huyền thoại này.
Hứa Mạt Phàm nói: "Xem ra mọi người đều có cùng quan điểm... sinh viên Lục Yếm Thanh. Tôi nghĩ cậu nên tham gia một tiết mục."
Giọng điệu Lục Yếm Thanh cực kỳ bình tĩnh: "Em không biết biểu diễn."
Hứa Mạt Phàm: "Sao cậu lại không biết biểu diễn? Tôi nhớ hôm báo danh, cậu có đeo một hộp đựng đàn violin. Đừng nói với tôi trong đó không phải đàn violin mà là hành lý của cậu."
"..."
Lục Yếm Thanh nghĩ, sao y biết cậu muốn nói gì? Alpha trẻ tuổi từ chối một lần nữa: "Xin lỗi, em vừa mới học được mấy ngày, hiện tại vẫn còn là tay mơ."
Hứa Mạt Phàm ngạc nhiên hỏi: "Bạn học Lục Yếm Thanh, có phải cậu có hiểu lầm gì về bản thân không? Cậu nghĩ rằng mọi người đến đây để xem cậu diễn violin à? Khoa chúng ta có một dàn nhạc giao hưởng riêng, hàng tháng đều tặng vé miễn phí. Nếu mọi người muốn nghe đàn violin, tại sao lại không đi xem một nghệ sĩ chuyên nghiệp biểu diễn cho rồi? – Mọi người chỉ muốn thấy mặt cậu thôi."
Tất cả sinh viên đều gật đầu.
Lục Yếm Thanh: "..."
Nhìn thấy bộ mặt khó coi của Lục Yếm Thanh, Hứa Mạt Phàm suy nghĩ một chút, muốn trấn an bọn trẻ nên đành tiết lộ ít thông tin: "Tiệc chào mừng này không chỉ có sinh viên năm nhất mà tất cả sinh viên toàn trường và nghiên cứu sinh đều tham gia, nghe nói khoa Tài chính bên học viện Kinh tế cũng có biểu diễn một tiết mục hợp xướng..."
Y nói đến trọng điểm thì dừng lại, người nên hiểu sẽ hiểu.
Lục Yếm Thanh không ngờ mình đã bị đàn anh Omega này nhìn thấu.
Nhưng cậu phải thừa nhận rằng tim cậu đập nhanh hơn nghe tin Dư Nguyệt cũng sẽ tham gia.
"... Vậy phiền đàn anh Hứa giúp em đăng ký tham gia buổi diễn." Lục Yếm Thanh thỏa hiệp.
...
Mặc dù Lục Từ là mẹ của Lục Yếm Thanh nhưng mối quan hệ giữa mẹ con hai người không được thân thiết cho lắm. Một mặt, do Lục Yếm Thanh ở Mỹ đến tận năm cậu mười lăm tuổi, sau đó cậu lại bị thương và phải trở về Mỹ để chữa trị, hai mẹ con không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Mặt khác, Alpha và Alpha sinh ra đều sẽ có cảm giác bài xích pheromone của đối phương, họ giống như là nam châm cùng cực, ở càng gần sẽ bị cưỡng ép đẩy ra xa.
Nhưng Lục Từ vẫn rất quan tâm tới đứa con trai duy nhất của mình.
Cô nhờ trợ lý Vương báo cáo tình hình ở trường của Lục Yếm Thanh mỗi tuần một lần.
Hôm nay là ngày báo cáo.
Lục Từ vừa nghe báo cáo vừa xử lý công việc- công ty của cô vừa cho ra mắt một nhóm nhạc nam vào năm ngoái nhưng cho tới nay nhóm luôn không nóng không lạnh, bị các trang báo chế giễu là cố chấp đến nhục nhã. Cho dù Lục Từ có cho họ những tài nguyên tốt nhất, thậm chí chính cô ra mặt mang tài nguyên đút cho họ thì cũng không làm sao hot lên được. Duy nhất một lần lên hotsearch là khi nhóm tan rã vào tuần trước, trưởng nhóm và em út lén lút hẹn hò, ngọt ngào nắm tay nhau.
Nhóm nhạc nam mà cô dày công xây dựng đột ngột tan rã không khiến cô khó chịu.
Nhưng cả nhóm sập phòng mà không có ai bị hao tổn gì khiến cho cô cực kỳ khó chịu!!!
Lục Từ tức giận đến nỗi trong phòng làm việc tràn ngập hương hoa hồng khiên cho người ta không nhịn được hắt hơi. Cô trừng mắt nhìn trợ lý Vương, lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng nghe được tin tốt từ anh."
Trợ lý Vương bị dị ứng phấn hoa, đeo khẩu trang báo cáo: "Tất nhiên là có tin tốt, cậu chủ đã đăng ký tham gia biểu diễn cho buổi tiệc chào mừng của trường."
Lục Từ nghe vậy, khó hiểu hỏi: "Biểu diễn? Không phải nó ghét nhất bị chú ý sao?"
Lục Yếm Thanh không thích bị quá nhiều người chú ý, cậu không muốn để cho các bạn cùng lớp biết về mối quan hệ mẹ con của mình và Lục Từ, vì sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của cậu ở trường.
Trợ lý Vương trả lời: "Đây là tin tức thứ hai tôi muốn nói – Dư Nguyệt cũng sẽ tham gia buổi tiệc."
Lục Từ: "..."
Trợ lý Vương giải thích: "Trong thời gian tán tỉnh, con công đực sẽ xòe cái đuôi lộng lẫy của nó. Nếu cậu chủ muốn theo đuổi Dư Nguyệt, cậu ấy sẽ thu hút sự chú ý của hắn."
Lục Từ: "Trợ lý Vương, tôi để anh ở đây thật sự là không biết trọng nhân tài. Nếu bộ phận quan hệ công chúng có người được một nửa anh thì đã có thể xào CP, nhóm nhạc cũng sẽ không tan rã như thế này."