[Allmikey] Tĩnh

Chương 68




Thở dài một hơi, ánh mặt đen hiện vẻ ghét bỏ, buồn tẻ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mày nhíu lại vì hơi đất cứ thoang thoảng ngay mũi. Đã tháng 6 rồi sao...?!

Bên ngoài khung cửa là bức tranh thiên nhiên đượm buồn được tô điểm bởi những giọt nước rơi không ngừng, chạm vào mặt đất tạo nên tiếng lộp bộp hòa lẫn với tiếng giảng bài của thầy giáo trong lớp học. Một mảnh u tối, xám xịt... Mây trờ âm u, hàng cây theo gió mà bay lạo xạo như không đứng vũng trước cơn bão, những sinh vật lúc nào cũng rộn ràng cũng đưa nhau đi trú khỏi những giọt nước.

Tháng 6 là thời điểm mùa mưa xảy ra và cũng song với mùa hè. Đúng là sự kết hợp tồi tệ của tồi tệ! Đã ẩm ướt rồi mà còn nóng nực nữa chứ.

Chậc lưỡi khó chịu, không nhìn nữa liền cúi đầu nằm ườn ra bàn, mái tóc vàng lõa xõa trên tay, đôi mày nhíu chặt lại, mắt nhắm nghiền. Ghét!

Chưa bao lâu tiếng trống trường báo hiệu giờ ra về đã đến vang lên, lớp học yên lặng ngay lập tức trở nên sôi nổi. Mikey chẳng quan tâm, đầu vẫn vùi vào khủy tay, bên tai vang vảng tiếng ồn của học sinh và giáo viên.

-... Như mấy em đã biết, kì thi sắp đến! Những ai rớt sẽ phải học phụ đạo vào mùa hè.

Chẳng quan tâm! Kiểu gì em cũng phải học phụ đạo, những ngày đó cúp là được!

- Những ai trốn học phụ đạo sẽ bị gọi cho phụ huynh, nặng nhất là đuổi học đấy! Học hành cho đàng quàng vào!

Tiếng đóng cửa của thầy giáo bị lấn áp bởi tiếng học sinh than thở, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng léo xéo trò chuyện trong phòng học.

Không cúp được rồi! Aaa... Không muốn học phụ đạo một chút nào! Thử nghĩ có khó chịu không khi mà trời thì đang nóng đến 30°, chảy cả mồ hôi mà còn phải vác cái áo sơ mi cùng quần tây đi đến trường, ngồi trong một cái phòng học đến máy quạt cũng không có học bài. Đó không gọi là địa ngục thì là gì?!

Thật sự không muốn phải học phụ đạo hè nhưng... Với cái điểm số dưới đáy của em thì biết sao giờ?! Hơn nữa trên lớp có ngày nào em nghe giảng đâu, kiểu này phải học phụ đạo thật rồi! Hay là tìm ai đó dạy phụ đạo cho để qua được kì thi?

Đầu nhỏ khẽ gật. Ừm... Ý hay!

Rầm!

Mikey giật nảy mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhăn mặt đau đớn khi mới nảy cánh tay bó bột bị đập vào bàn.

- Manjirou, về thôi!

Chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu, đưa mắt liếc nhìn người con trai có mái tóc đen dài được cột gọn gàng, đeo một cái gọng kính cứ tưởng như vậy sẽ học giỏi hơn nhưng trông rõ ngốc.

- Đi thôi!- Baji càu nhàu.

Mikey vẫn nằm ườn trên bàn, mặc kệ Baji đang gào thét. Những ngày thế này thật muốn lười biếng...

- Manjirou, về thôi, đã hết giờ rồi!

-...

- Cõng...- Mikey nói, nhướng người lên giơ tay về phía Baji.

Bất lực thở dài, cái đầu lắc lắc trước em, khóe miệng có chút nhếch lên, trong thâm tâm thật ra lại sướng một trận, chỉ hận không thể chạy khắp nơi để khoe khoang.

Nắm lấy cánh tay kia đặt lên vai mình, qua xúc cảm nhận thấy cả người của em đã dựa vào lưng mình liền mỉm cười, vòng tay qua hai chân nhấc bổng cả thân thể kia lên. Nhẹ hơn hắn nghĩ!

Mikey cọ cọ đầu vào lưng của Baji, chẹp chẹp miệng mấy cái, tay vòng qua cổ người kia, mắt nhắm lại hưởng thụ hơi ấm từ bờ lưng vững chãi này.

Khung cảnh một người bước đi cõng một người nằm ngủ làm cho bao nhiêu trái tim thiếu nữ thổn thức. Thật quá dễ thương!!!

Baji nãy giờ cứ cười mãi không dứt, tâm trạng vui như nhảy múa, cảm tưởng như các tế bào trong cơ thể đang reo hò, nếu không phải đang cõng em thì chắc hắn đã nhảy chân sáo luôn rồi.

Hình như lúc trước cũng đã từng thế này... Hắn cõng em đi trên đường, còn em thì ngủ khì khò không biết trời đất ra sao. Lúc đó hắn thấy vui lắm vì bản thân có vẻ rất quan trọng với em. Dù sao chỉ có mình hắn được cõng em còn Haruchiyo thì lại không. Trẻ con thật nhưng tự hào lắm!

Đôi mắt đen híp lại khi thấy Kisaki đang nói chuyện với ai đó ở một góc khuất trên sân trường, đập đập người bảo Baji dừng lại.

Một tên mang bộ đồ màu đen đang cãi cọ với Kisaki, trông có vẻ rất tức giận, thậm chí còn muốn đấm Kisaki nữa chứ. Ai vậy? Trong có chút quen... Gặp ở đâu rồi thì phải?!

Một kí ức khi đi cùng Izana thoáng qua. A... Là anh của người đi tù hộ Izana...

Trong trận biến cố vùng Kantou, cái tên cầm dao muốn đâm em đã bị Izana đấm đến chết. Và để giúp cho Izana, Kisaki đã thực hiện cách giống với lúc Mikey gϊếŧ Kazutora. Tên đó đã tìm người thế tội thay cho Izana nên bây giờ anh ta mới có thể nhởn nhơ ở ngoài thế này.

Phải nói lời cảm ơn rồi! Nếu không có Kisaki thì Izana đã phải vào tù, lúc đó thì ông, Shin, Emma nhất định sẽ rất đau lòng cho coi. Còn nhớ bộ dạng hốc hác, xơ xác đến đau thương nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn của họ khi đến thăm tù mà Mikey đau lòng chết được. Thật không muốn thấy lại bộ dạng đó thêm một lần nào nữa! Và... Đâu đó cả Mikey cũng không muốn Izana và tù...

...

- Con về rồi đây!

- Mừng anh đã về!- Emma nói vọng ra từ phòng khách.

Bước đi đến phòng khách, khung cảnh phía trước dần dần lộ ra.

Tiếng ti vi nhốn nháo bao trùm không khí đầm ấm, những người thân của em đều tụ họp ở đây. Emma và Izana đang chán chường ngồi trên sofa xem ti vi, trong miệng còn nhâm nhi miếng bánh. Shin thì đang loay hoay ở góc gần đó với một linh kiện xe, ông thì đang ngồi ngoài hiên thưởng thức khung cảnh mưa rơi linh động. Tâm trạng ấm hẳn so với sắc trời ẩm ướt.

- Dự báo thời tiết bảo mưa sẽ kéo dài đến 1 tuần sau mới dứt. A... Không muốn tí nào!- Emma than thở.

Đặt cặp lên bàn, thở dài với câu nói của Emma.

- Thế sao?!- Shin nhướng người nói.

- Kì thi thì sắp đến, trời còn đổ mưa mà còn nóng nữa, đúng là tổ hợp cấu kinh khủng!

- Mấy đứa sắp thi rồi sao, vậy là hè sắp đến rồi... Nhanh thật!- Ông nói.

Nhắc đến mùa hè là Izana lại khó chịu ra mặt. Tại sao trên thế giới này lại có mùa hè cơ chứ? Nóng bỏ mẹ ra mà còn đi đánh nhau thì thôi luôn... Quá kinh khủng!

- Emma, cơm sôi!- Mikey cất giọng nhắc nhở khi nhìn thấu nồi cơm đã sáng đèn.

- Hôm nay em có làm omurice đấy! Món anh thích! Và tất nhiên là... Có cắm cờ rồi- Emma bật dậy, nháy mắt với Mikey nói.

Mikey hào hứng, ánh mắt hiện rõ nét mong chờ.

- Trẻ con!- Izana mỉa.

Đôi mắt đen sắc lẻm liếc về phía Izana, Mikey cũng không chịu thua nói móc:

- Khẩu vị nữ hoàng!

Shin và Emma không nhịn được liền cười. Khẩu vị nữ hoàng... Haha... So sánh đúng thật!

Izana tức đến đỏ mặt, ném mạnh cái điều khiển lên sofa đùng đùng đi ra ngoài.

- Ha... Anh không ăn tối à?

- Không ăn!

...

- Anh về phòng trọ lấy chút đồ- Mikey đeo giày nói.

- Về sớm đấy!- Shin bảo.

- Anh nhớ về sớm đấy, không thôi anh Izana lại điên lên như lần trước nữa!

Lần đi chơi với Ran... Sau khi về gặp không ít phiền phức...

Lúc về đến nhà mới mở cửa liền ngay lập tức nhận lấy một cái ghế phi đến trước mặt. Nếu không phải Mikey nhanh né đi thì đã ăn trọn luôn rồi. Mà người ném không ai khác chính là người anh trai vừa bị em đập vỡ đầu đến chấn thương sọ não- Izana!

Còn nhớ lúc đó anh ta giận đến độ phi đồ hẳn mấy lần về phía em, mà toàn là đồ cứng, đụng vào là trầy da chóc thịt nữa mới ghê.

Cả nhà nháo nhào không yên, ông và Emma thì ngăn cản Izana còn Shin thì đứng che cho em. Lúc sau phải dỗ dữ lắm tên đó mới chịu nguôi ngoai, ai ai cũng thở phào còn em thì bị cho lên giường trở thành thuốc ngủ cho anh ta. Tên đó hình như trả thù em hay sao ấy, lúc ngủ thì ôm chặt cứng, cựa người cũng không được, cả đêm nằm mỗi một tư thế đến sáng hôm sau người nhứt mỏi không thôi, ngủ cũng không được. Vừa nhứt người, mệt mỏi, đầu thì đau mà còn bị Izana móc mỉa không ngừng nữa chứ!

Sau vụ đó Mikey tởn đến già, không dám về trễ thêm lần nào nữa.

...

Bước đi dưới ánh trăng hòa lẫn cùng đèn đường, con đường quen thuộc vẫn vắng vẻ như vậy...

- Về rồi?- Một giọng nói phát ra từ phía sau khiến em gật nảy mình, thúc cùi trỏ ra sau tự vệ.

Không một chút tiếng động!!! Là tên này đi quá khẽ hay hàng phòng bị của bản thân yếu đi?

Người kia đỡ lấy khủy tay của em, khuôn mặt làm vẻ ngạc nhiên nhưng ánh mắt đỏ lại sâu lắng, bình tĩnh đến lạ thường.

- Định gϊếŧ tao đấy à?- Ken cười cợt nói.

Trán hiện lên vệt hắc tuyến, nâng gối thúc vào bụng Ken. Quay người đi đến chỗ khu trọ mặc cho nó đang đau đớn ôm bụng. Đáng đời!

- Này! Này! Đợi với!

Ken nhanh chóng chạy đến bên em, sóng bên đi cùng, vừa đi vừa nói:

- Tên nhãi Hanemiya đang giận mày lắm đấy! Trong những ngày nó nhập viên mày không đến thăm nổi một lần.

Mikey lạnh nhạt à một tiếng rồi cũng không nói gì thêm.

Ken lắc đầu ngao ngán với thái độ dửng dưng của Mikey, chợt nghiêm mặt khi nhớ ra gì điều đó.

- Mikey...

-...

- Dạo này mày thân thiết với Haruto quá ha...

Đôi chân chợt khựng lại rồi tiếp tục bước. Tự nhiên nhắc đến Haruto làm gì? Hai người có thân nhau gì đâu, gặp là phải chửi nhau một trận mới chịu. Hay là giống như câu nói "yêu nhau lắm, cắn nhau đau" ?!

- Ganh tị à?

- Không có!- Ken ngay lập tức phản bác.

Nghĩ sao bảo nó ganh tị? Chẳng thèm nhé!

- Chỉ là muốn cảnh báo thôi! Đừng quá thân thiết với tên cáo đó!

- Vì sao?

- Tên đó là loại người sẽ làm bất kì điều gì nếu nó cần thiết...

Sẽ làm bất kì điều gì nếu nó cần thiết sao...?!

-... Kể cả đâm sau lưng hoặc bán đứng ai đó!..

Nét mặt Mikey thoáng ngạc nhiên nhưng rồi liền quay trở lại khuôn mặt vô cảm bình thường. Thế thì sao?

-... Một ngày nào đó, chỉ cần cần thiết tên đó sẽ không do dự mà vứt bỏ mày đấy, Mikey!

- Không phải vứt bỏ!- Mikey khẳng định.

Ken dừng bước, ngớ người hỏi:

- Sao mày lại chắc chắn đến vậy?

- Tao với Haruto chỉ là quan hệ trao đổi có lợi, không gọi là vứt bỏ.

- À... Vậy sao!

Tên này rõ ganh tị! Nghe chất giọng nó vui chưa kìa khi em bảo em và Haruto chỉ làm mối quan hệ trao đổi hai bên có lợi.

- Mikey, dạo này ngày nào cũng có bưu kiện gửi đến cho mày đấy!

Bưu kiện?

- Không có người nhận nên để chất đống ở trước cửa, nghe Hanemiya bảo còn tỏa ra mùi thối nữa.

Đôi mày nhíu lại khó hiểu. Mùi thối?

Không biết từ lúc nào hai người đã đứng ngay dưới phòng trọ của Mikey.

- Thôi đi đây!- Ken vẫy vẫy tay rồi đi về phía phòng trọ của mình.

Bước lên cầu thang không một chút do dự. Lúc này em không cần phải thấp thỏm lo sợ rằng có ai ở trong nhà mình hau không nữa.

Lướt ngang qua phòng của Kazutora, Mikey ngớ người nhìn đống bưu kiện chất đống, bịt mũi nhăn mày khó chịu với mùi hôi thối tỏa ra, bụng cồn cào. Eo... Gì đây?

Hôi cỡ này mà tên Kazutora vẫn còn chịu được?! Cũng hên là chỉ có mỗi bản thân với Kazutora ở đây nếu không đã bị hàng xóm láng giềng chửi chết!

Đá đá vào một cái hộp gần đó, Mikey hít một hơi sâu cúi người lấy một hộp ra khỏi đống hộp bốc mùi kia. Da gà dựng hết cả lên khi phải chạm vào cái hộp, một sự kinh tởm lan tỏa.

Nhắm mắt lấy tinh thần, Mikey nín thở mở hộp.

...

Mắt em trắng bệch, cả cơ thể đổ sụp sang bên, bàn tay run rẩy níu giữ lấy lan can, trái tim gần như ngừng đập.

Bên trong hộp... Là nội tạng!!!

Kinh hãi đá cái hộp ra xa, một tờ giấy rớt ra ngay dưới chân.

Là của con người? Hay thú vật?

Là ai đã làm vậy? Chẳng lẽ là người anh của tên thế tội thay? Trả thù sao?

Đôi tay phát run hoảng loạn ôm mặt, cố thở từng đợt khí để bình ổn lại tâm trạng. Em rất nhanh đã bình tĩnh lại vì đây cũng không phải lần đầu gặp loại chuyện thế này... Nhưng ở thế giới này là lần đầu tiên! Em nhớ bản thân đâu có gây thù với ai đáng sợ đến mức này đâu?

Đôi mắt đen láy nhanh chóng bắt gặp tờ giấy. Mikey chậm chạp nhặt nó lên, mở ra thì thấy nội dung bên trong được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc màu đỏ, không biết là mực đỏ hay là... máu...

Nội dung tớ giấy: SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI BỌN TAO?

Đôi mày nhíu lại khó hiểu.

Bọn tao? Vậy là không phải anh của tên thế tội rồi! Vậy là ai?

Đôi mắt liếc qua nhìn đống hộp bên cạnh. Vứt tờ giấy sang bên, Mikey mở ra từng chiếc hộp ra.

Bên trong mỗi hộp đều là những thứ máu me đến rợn người, nếu là người khác đã chạy đi nôn ói rồi còn em thì không. Dù sao cũng từng là boss của băng đảng tội phạm lớn nhất Nhật Bản, những thứ thế này đã gặp qua không ít lần!

Sau khi mở được đa số, Mikey nhận ra mỗi hộp sẽ có một tờ giấy theo kèm với mỗi một nội dung khác nhau như có tờ ghi rằng: SAO MÀY GHÉT BỌN TAO?, hoặc là SỚM THÔI, CHÚNG TA SẼ LẠI BÊN NHAU,... Tất cả chúng đều được viết bằng màu đỏ với những nét chữ khác nhau.

Còn một hộp cuối, chậm chạp mở hộp đó ra.

Mikey ngã phịch ra đất, khuôn mặt đã trắng còn trắng hơn. Không thể nào???

Em hoảng loạn lấy cái áo màu đen dính máu từ cái hộp ra, đưa lên mũi ngửi. Nồng nặc mùi tanh tưởi của máu cùng mùi thối rửa nhưng đâu đó vẫn còn thoảng mùi... Của em!!!

Cả cái quần đen, đôi dép lào đó và cả... Khẩu súng lúc đó... Đều là những vật ở trên người em lúc chết!!!

Không, không thể nào! S-Sao những đồ này lại ở đây?

Bọn tao...

Một trận ớn lạnh truyền đến, đồng tử đen co rút cực đại. Bàn tay run rẩy đưa ra lấy tờ giấy ở bên trong.

Nội dung tờ giấy: TẶNG MÀY MÓN ĐỒ TAO QUÝ NHẤT, VUA!

Vua!!!

Cánh tay cầm mảnh giấy buông thõng, Mikey hoảng loạn ôm lấy cơ thể run rẩy, gương mặt thất thần, đồng tử co giật liên hồi.

Là bọn họ! Là Phạm Thiên!

Đưa mắt nhìn đống hộp... Có tổng cộng 6 hộp!!!

Những nét chữ khác nhau,... những món đồ khác nhau,... những nội dụng khác nhau... Mỗi hộp trong số đó là của mỗi bọn họ gửi đến!

Đùa à? Kể cả Kakuchou và Takeomi luôn sao? Không, quá khó tin! Hai người đó không phải là dạng như vậy...

Bên tai vang vảng tiến tim đập hòa lẫn cùng giọng nói của Kakuchou, câu nói: "Tại sao mày lại bỏ rơi bọn tao?" vọng trong đầu. Mikey không nhịn được hoảng loạn ôm lấy gương mặt thất thần, hơi thở dồn dập, gấp gáp, cổ họng phát ra tiếng nấc nhỏ.

Mẹ kiếp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.