Ai Vừa Thắp Nhang Cho Vong Hồn

Chương 7




Tôi cứ đứng bất động nhìn vào dĩa nhãn đặt cạnh trụ cổng. Không gian như cô đặc lại trong cái run rẩy của đôi tay. Phía trước mặt,làn khói từ thùng đốt giấy vẫn tỏa ra nghi ngút. Xuyên qua sự mỏng manh,không còn hình bóng nào xuất hiện nữa. Anh Hưng dường như cũng cảm thấy sự bất thường,lom khom nhặt đĩa nhãn lên.

- Đừng anh. Cứ để lại chỗ cũ.

- Sao vậy anh Sơn.

- Sáng mai rồi anh dọn. Em về trước đây.

Tôi lướt qua vẻ mặt chưng hửng của anh Hưng. Tôi biết anh đang nghĩ gì,nhưng bản thân lại không hiểu mình vừa làm gì. Rút cuộc là chuyện gì vừa xảy ra. Thứ gì đã xuất hiện. Và thực sự nó là ai. Nếu đúng là thứ mình vừa nghĩ đến,tại sao lại chân thực đến mức không thể tin được như vậy.

Trên đường về nhà,đầu óc cứ mông lung vô cùng. Nói như anh Hưng,thì mình vừa mới gặp ma rồi còn đâu. Nhưng mà sao chỉ mình tôi thấy còn ảnh thì không. Rồi những chuyện đêm qua xảy ra ở nhà chú Ba,liệu rằng có phải là những hình thể này hay không. Những cái chạm tay lạnh buốt,những gương mặt đôi mắt sáng quắc ghê rợn,cách họ bỏ chạy và biến mất bí ẩn,hoàn toàn không thể có những lời giải thích chuẩn xác. Đó là còn chưa kể,trước đây tôi chưa từng gặp bất cứ sự việc nào tương đồng.

- Má để đó con thắp cho. Trèo lên trèo xuống cái ghế nguy hiểm vậy.

- Thắp sớm cho người ta hưởng. Tám giờ hơn rồi còn đâu. Sao mà nhìn con phờ phạc vậy.

- Dạ trời gió gió nè má. Lâng lâng cả cái đầu.

- À đúng rồi. Nãy ông Ba có qua tìm,nhắn khi nào con về thì qua gặp ổng.

- Ổng có nói gì nữa không má

- Không. Chắc là nhờ cái gì thôi. Qua đi rồi về ăn cơm.

Nhắc đến nhà chú Ba lại nhớ đến chuyện tối qua. Đứng gọi cổng thôi mà còn thấy rợn rợn. Hôm nay nhìn lên đã thấy cái camera chĩa xuống rồi. Thôi thì cũng an tâm phần nào cho ổng. Kệ chuyện gì qua rồi thì thôi,không ai tổn hại là được. Mình là láng giềng,như vậy cũng đã trọn chữ nghĩa rồi.

- Chú Ba tìm con hả.

- Ừ. Mày xem đây. Tự nhiên lúc chiều tao men men theo bờ tường chỗ vườn thì phát hiện ra mấy cái này đây.

- Ủa. Sao lại nằm chỗ vườn vậy chú Ba.

- Tao không biết. Nó nằm một đống chỗ bờ tường phía sau bụi chuối. Chiều ra tưới nước tao mới thấy. Có sao không mày. Còn mới quá.

Ổng đưa tôi một nắm kẹo bánh ngũ sắc dùng để cúng kiếng. Bao bì còn rất mới,chưa hề lấm lem đất cát. Kì lạ ở chỗ là tại sao nó lại nằm sau vườn nhà. Phía sau nhà ổng đâu có giáp ranh với ai. Nếu nói người ta ném qua thì cũng phải vương vãi ra chứ không thể nằm gọn một đống được.

- Nó nằm gọn một đống hay sao chú Ba.

- Đúng rồi. Tao tưởng là mấy nhà đằng sau họ ném qua nhưng mà nếu thế nó phải vương vãi ra chứ. Mày thấy lạ không. Đêm qua tao cúng trước sân chứ đâu cúng ngoài đó.

- Có khi nào mấy lần trước cúng rồi chuột bọ nó tha vào không chú.

- Tao mới cúng cái rằm này thôi chứ mấy rằm trước có cúng đâu. Trước giờ luôn á chứ. Mà mày nói đúng đó. Có khi chuột nó tha vào mà chưa kịp mang về ổ thôi. Vun đống vậy đó. Tao có hỏi con Thắm nó cũng không biết. Hay là có khi của mấy thằng nhóc trộm cắp tối qua bỏ lại không mày. Lần này có camera,tao phải canh me tao tóm cho bằng được.

- Giờ có cho vàng bọn nó cũng không dám quay lại đâu chú. Có gì chú cứ gọi con tiếng. Con về ăn miếng cơm đã.

Sao càng ngày mọi thứ càng nghiêng về giả thiết mà tôi không muốn liên tưởng đến. Nếu đã là kẹo bánh cúng,thì chắc chắn có liên quan đến ma quỷ. Mà rõ ràng chuyện đêm qua hết sức mơ hồ. Nếu đúng là vậy,thì đêm qua có một đám vong hồn đã vào nhà chú Ba,bỏ quên lại đống kẹo bánh ngũ sắc này và tôi vừa rượt đuổi chúng như rượt đuổi với người sống hay sao.

Nghĩ đến đâu rùng mình đến đó. Về nhà ăn cơm xong tôi leo thẳng lên lầu nằm đắp chăn. Thời tiết thật biết chiều ham muốn,vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

- Chú... Chú...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.