Ai Tu Tiên Được Rồi Còn Làm Nữ Phụ Ác Độc Nữa Chứ

Chương 31: Thu nhận tiểu đệ rồi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyễn Hạnh đang do dự, đã đến đây rồi, có nên vào đánh một ván không nhỉ? Dù sao nàng cũng có một lần mô phỏng có thể dùng để gian lận, nhưng trong túi chỉ còn mười hai đồng tiền, lỡ thua thì chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao… Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở. Nguyễn Hạnh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nảy ra một ý tưởng khác. Nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười tươi rói: “Hồ ca, muội đến thăm huynh nè!”

Nàng giơ hộp điểm tâm trên tay lên: “Muội còn mang quà cho huynh nữa.”

“Thăm ta?” Hồ Tam lặp lại, lắc đầu, không nhận quà của Nguyễn Hạnh. “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Thấy Hồ Tam không nhận, Nguyễn Hạnh cũng thuận thế hạ tay xuống. Cứ giơ mãi cũng mỏi. Nhưng thấy thái độ của Hồ Tam cũng không tệ, ý tưởng vừa rồi của nàng nói không chừng có thể thành công.

Nàng kéo Hồ Tam ra khỏi sòng bạc, đi vài bước rồi ngồi xổm xuống bên tường, thần bí nói: “Hồ ca, huynh có muốn kiếm tiền không? Muội có một ý tưởng, nhưng cần huynh giúp một chút.”

Hồ Tam vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chờ đợi lời tiếp theo.

“Hồ ca, huynh quen thuộc sòng bạc này, có biết con dê béo nào lắm tiền ngu ngốc không? Giăng bẫy cho muội chơi với hắn ta một ván, tiền thắng được chúng ta chia năm xẻ bảy.”

Trong sòng bạc không thiếu những kẻ ngốc nghếch như vậy. Thông thường, cách đối phó với chúng là để chúng thua vài ván rồi cho thắng một ván lớn, khiến cảm xúc chúng lên xuống thất thường, giữ cho m.á.u đỏ đen của chúng sục sôi. Như vậy mới có thể vặt tiền chúng từ từ, để chúng cống nạp tiền bạc cho sòng bạc.

Đến khi chúng nghiện cờ b.ạ.c rồi thì chính là lúc “làm thịt”.

Cha Nguyễn trước kia chính là như vậy, mỗi tháng đều nướng vào sòng bạc vài lượng bạc, thắng thì đãi khách rượu chè nghe người ta tâng bốc hết lời, thua thì về nhà đánh chửi vợ con, đòi tiền hàng tháng của mẹ Nguyễn rồi bán sạch di vật của bố vợ quá cố. Đến tận bây giờ, sách vở đồ cổ trong nhà đã chẳng còn gì, cha Nguyễn mới vì món nợ cờ b.ạ.c vài lượng mà nảy lòng tham bán con gái.

Kiểu người này thường được một số người trong sòng bạc nắm trong tay như một loại "tài nguyên". Nguyễn Hạnh tự mình đi chưa chắc đã tìm được người, cho dù tìm được rồi cản trở đường làm ăn của người khác cũng sẽ đắc tội với họ.

Tìm Hồ ca thì khác, không chỉ nhanh chóng xác định được mục tiêu, có gã ta bảo kê cũng sẽ không ai gây phiền phức cho nàng, không cần vì chuyện nhỏ này mà để lộ việc mình biết võ công.

Nàng ước chừng, thắng được một hai lượng bạc với mười lần mô phỏng là đủ cho nàng thử nghiệm trong mê cung rừng rậm rồi.

"Muội rất thiếu tiền à? Vì sao?" Hồ Tam có chút khó hiểu, theo gã ta thấy cô gái này có thể sai người ta đánh gãy chân cha Nguyễn thì hẳn là không còn tình cảm gì với gia đình, giờ lại vào bang Thất gia càng là nhẹ nhõm, rốt cuộc có chỗ nào cần dùng tiền?

Nguyễn Hạnh không biết giải thích với gã ta thế nào, bèn hỏi ngược lại: "Huynh không thiếu tiền sao? Không thiếu tiền sao lại vào Hồng Đầu Bang?"

"Ta không phải vì tiền." Hồ Tam há miệng, nhưng lại không nói gì thêm, im lặng vài giây rồi nói: "Ta có thể giúp muội, nhưng chuyện trong sòng bạc này không phải một mình ta quyết được. Cướp miếng ăn ngay miệng người khác không dễ đâu, ngày mai muội lại đến tìm ta."

Nguyễn Hạnh lập tức mừng rỡ, không ngờ Hồ Tam lại dễ dàng đồng ý như vậy, thành tâm nói: “Vậy thì trước hết đa tạ Hồ ca, từ nay trở đi huynh chính là ca ca của muội, muội kiếm được tiền nhất định sẽ hiếu kính huynh!”

Hồ Tam không hề mặc cả với nàng, xem ra không phải vì lợi ích mà giúp nàng, nhưng nàng vẫn muốn dùng lời nói để kéo gần quan hệ giữa hai người. Lời ngon tiếng ngọt, vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp nào có tốn gì, nói thêm vài câu cũng chẳng sao, biết đâu Hồ Tam vui vẻ lại cho nàng thêm chút lợi lộc gì đó.

Ai ngờ Hồ Tam nghe xong chẳng những không vui, ngược lại còn hơi nhíu mày, giọng điệu có chút kỳ lạ, giống như lời trách móc của người thân thiết: “Ngay cả cha ruột mà muội cũng có thể nhẫn tâm đánh gãy chân, ta nào dám làm ca ca của muội.”

Hồ Tam lại nói ra những lời như vậy.

Nàng dám nói chuyện này với Hồ Tam cũng là vì thái độ của gã ta đối với nàng, dù là hiện tại hay trong mô phỏng, đều vô cùng thân thiện.

Loại trừ khả năng đối phương vốn là người tốt bụng, nàng thực sự không hiểu tại sao, nhưng điều này cũng không ngăn cản nàng lợi dụng sự thân thiện này để đạt được mục đích của mình.

Nguyễn Hạnh có chút khó hiểu, nghiêng đầu lại gần Hồ Tam ngửi ngửi, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng: “Hồ ca, huynh uống rượu rồi à?”

“Uống một chút.” Hèn gì hôm nay Hồ Tam nói năng, hành động có vẻ không được bình tĩnh như mọi khi, chỉ chút rượu mà đã ảnh hưởng đến gã ta, xem ra tửu lượng cũng không tốt lắm.

Hai người họ kỳ thực chẳng có giao tình gì, đừng thấy cô nàng ngoài miệng xưng hô thân thiết, thực tế nếu Hồ Tam không có chút tác dụng nào với nàng thì nàng cũng chẳng buồn nói với gã câu nào.

Nhưng đây quả là một cơ hội tốt, nàng cũng không vội về sòng bạc nữa, bèn hỏi Hồ Tam: "Hồ ca, nghe giọng huynh hình như không thích muội lắm, huynh cũng không phải vì tiền, vậy tại sao huynh lại giúp muội?"

Hồ Tam lộ ra vẻ mặt hồi tưởng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.