Ai Tu Tiên Được Rồi Còn Làm Nữ Phụ Ác Độc Nữa Chứ

Chương 18: Gia nhập bang phái




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đến rồi.”

Trước mặt là một khu nhà dân cư, nhưng so với tiểu viện đá xanh nhà họ Nguyễn thì lớn hơn rất nhiều, riêng cổng lớn đã rộng ba mét, bên trên sơn màu đỏ sẫm, nếu trước cửa đặt thêm hai con sư tử đá, thì nói là phủ đệ của tri phủ Giang Ninh cũng có người tin.

Chỉ là không có sư tử đá, trước cửa chỉ treo một cặp đèn lồng, bên trên viết chữ “Hồng” thật to.

Đây là địa bàn của Hồng Đầu Bang, cũng là sòng bạc của Thất gia.

Hồ Tam gõ cửa, liền có người mở cửa, thấy hai người họ liền gọi một tiếng “Hồ ca” rồi cho hai người vào.

“Thất gia đang bận sổ sách, lát nữa sẽ gặp ngươi, trước hết ta dẫn ngươi đi nhận mặt người, sau này sẽ là sư phụ dạy ngươi học cờ bạc.” Hai người vòng qua bức bình phong, xuyên qua hành lang bên cạnh, đi tới hai dãy nhà thấp ở phía sau, khoảng đất trống trồng vài cây liễu lớn, dưới gốc cây có bàn đá ghế đá, còn có một ông lão đang nằm trên ghế trúc nghỉ mát.

Ông lão nhắm mắt phe phẩy quạt lá, trông rất thư thái. Hồ Tam đi tới vỗ vỗ ông: “Sư phụ, người đưa tới rồi!”

“Biết rồi, ta không điếc, ngươi đi đi.” Ông lão khó chịu gõ quạt vào tay vịn ghế trúc đuổi người. Đợi Hồ Tam đi rồi, ông ho khan một tiếng, gọi Nguyễn Hạnh: “Lại đây, cô nương lại đây, ngươi xem thứ trên bàn này, có nhận ra không?”

Lúc này Nguyễn Hạnh mới chú ý tới, thấy trên bàn có ba cái bát sứ trắng, mỗi bát có một quả trứng gà tròn vo, lập tức hiểu ra.

Đây là trò kiếm tiền của mấy tay giang hồ bịp bợm ngoài đường, cũng có chút liên quan tới cờ bạc. Nàng từng học được chút kiến thức cơ bản về trò bịp này trong máy mô phỏng.

“Nhận ra, đây gọi là Tam Tiên Quy Động.”

“Tốt, vậy ta sẽ kiểm tra nhãn lực của con trước.” Thầy Thạch buông quạt xuống ngồi thẳng người, đôi tay già nua nhăn nheo lại vô cùng linh hoạt.

Ông úp cả ba cái bát sứ trắng xuống, đặt ba quả trứng vào dưới một cái bát, rồi di chuyển qua lại, xoay chuyển đến chóng mặt.

Tay ông bận rộn không ngừng, miệng cũng không quên giảng giải: “Cờ bạc kỳ thực cũng chính là bịp bợm, muốn bịp mà không bị người ta phát hiện, điều cơ bản nhất chính là tay phải nhanh.

Trò Tam Tiên Quy Động này tuy không được dùng trong sòng bạc, nhưng nếu con bày sạp ngoài đường, cũng có thể thu hút không ít người xem đặt cược.

Cho dù chỉ học được chút kỹ năng nhập môn này, sau này cũng đủ sống, chỉ cần con siêng năng luyện tập, đến khi mắt không theo kịp tay nữa, thì coi như là nhập môn rồi.”

Dứt lời, ba cái bát cũng dừng lại.

“Đoán xem, trứng ở bát nào?”

Nguyễn Hạnh đã sớm nhập môn trong mô phỏng khí, nhãn lực tự nhiên khác xưa, Thạch sư phụ cũng không định làm khó nàng bằng mấy trò bịp bợm, nên nàng rất dễ dàng nhìn ra, chỉ vào chiếc bát ở giữa, “Cái này.”

Mở bát ra, quả nhiên ba quả trứng nằm yên tĩnh bên trong. Thạch sư phụ có vẻ hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy lúc nãy ta biểu diễn cho con xem, con có nhớ ta nói gì không?”

“Con nhớ.” Nguyễn Hạnh gật đầu, ngừng một chút rồi bổ sung: “Ý của sư phụ không chỉ là dạy con, mà còn là dẫn dắt con phân tâm.”

Vốn dĩ trước mặt Thất gia, nàng đã thể hiện hình tượng gan dạ tỉ mỉ, bình tĩnh lanh lợi, giờ thể hiện thêm chút cũng chẳng sao.

Thạch sư phụ kinh ngạc, “Không tệ, tuổi còn nhỏ mà con đã nghĩ được đến tầng này, quả nhiên vừa thông minh vừa có vận may, tốt quá tốt rồi! Lần này chắc chắn ổn rồi!”

Ông ta cười ha hả.

Nguyễn Hạnh không hiểu ý câu cuối cùng của ông ta, đang định hỏi thì bỗng nhiên có người xen vào.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.