(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyễn Đào dùng sào phơi đồ viết xuống đất bốn chữ, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là sau đó, cha đã thay đổi. Năm mẹ sinh muội, nhà ta có một đạo sĩ đến, nói ta có duyên với đạo, muốn nhận ta làm đạo đồng. Cha không đồng ý, đạo sĩ đó liền nói, đứa bé mẹ đang mang là sao chổi, sẽ khiến gia đình ta gặp tai họa, không được yên ổn, cha cả đời này cũng không thi đậu tú tài, sẽ tuyệt tự tuyệt tôn, tuổi già thê thảm.”
Ban đầu, Nguyễn Hạnh nghe đến đoạn đạo sĩ thì rất hào hứng, cứ tưởng là cao nhân vân du tứ phương, nhưng nghe đến đoạn sau thì lại xìu xuống. Nàng nhớ rõ, trong một lần mô phỏng, cha mẹ nàng có sinh được một đứa em trai, nhưng nàng cũng không ngắt lời Nguyễn Đào mà tiếp tục nghe.
“Khi đó cha vừa thi trượt phủ thí ba năm liên tiếp, không biết có phải tin lời tên đạo sĩ kia hay không mà đem bán hết hai hòm sách ông ngoại để lại, cũng chẳng buồn đọc sách nữa, suốt ngày say khướt. Mẹ còn đang ở cữ, cha đã ra ngoài kết giao với mấy tên du thủ du thực, bắt đầu sống những ngày tháng bê tha.”
“Trước đây mẹ từng kể với ta, trước khi gả cho cha, ông ngoại đột ngột qua đời, mẹ chỉ là một nữ nhi yếu đuối, không có anh em, phải tự mình bươn chải, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Cha là học trò cũ của ông ngoại, đã giúp mẹ lo liệu hậu sự cho ông, lại còn chủ động xin được ở rể để nối dõi hương hỏa cho ông. Mẹ rất cảm động, không những không để cha ở rể mà còn dốc lòng chu cấp cho cha ăn học. Khi đó tình cảm của họ rất tốt, nếu không có tên đạo sĩ kia, bây giờ gia đình ta chắc hẳn rất hạnh phúc.”
Dường như vì nhắc đến chuyện cũ, Nguyễn Đào có vẻ hơi buồn bã và đau lòng.
Nguyễn Hạnh xoay người ôm lấy chị, dùng bàn tay nhỏ vỗ về lưng chị gái như an ủi.
Xem ra cả nương và tỷ tỷ đều có tình cảm sâu đậm với tên cha cặn bã đó, rất quan tâm hắn ta.
Nguyễn Hạnh ngẩng đầu nhìn trời, nhưng nàng thì không quan tâm, có lẽ tên cha cặn bã đó đã tin lời tên đạo sĩ kia, chưa từng cho nàng, đứa con gái nhỏ này một chút sắc mặt tốt nào. Thôi vậy, vẫn là đừng nói cho họ biết chuyện cha mình bị đánh gãy chân.
Phải, không sai, yêu cầu Nguyễn Hạnh đưa ra với Thất gia chính là đánh gãy chân cha nàng, không cho hắn chạy lung tung khắp nơi nữa. Là một đứa trẻ sáu tuổi tay trói gà không chặt, đây là biện pháp tốt nhất và nhanh nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Xuất phát từ tình cảm dành cho tỷ tỷ và nương, hơn nữa nàng cũng không biết thế lực bang phái mà Thất gia nắm giữ lớn đến đâu, và quan trọng nhất là nàng không muốn để Thất gia nghĩ nàng là người nhẫn tâm, nếu không, yêu cầu nàng đưa ra với Thất gia sẽ không phải đánh gãy chân mà là g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.
Nàng tự nhận mình không phải kẻ m.á.u lạnh tàn nhẫn, chỉ là một người theo chủ nghĩa vị kỷ, hơi có phần lãnh đạm sau khi trải qua dòng chảy thông tin cuồn cuộn của thời hiện đại.
Chiều tối, theo ánh mặt trời lặn dần, bầu trời ảm đạm phai nhạt sắc màu, một mảnh trăng non nhỏ dần hiện ra nơi chân trời. Mẹ Nguyễn mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Đào đang ngồi ngủ gật ở nhà chính bỗng giật mình tỉnh dậy. "Nương, nương về rồi! Con để dành bánh cho nương."
Bữa tối là bánh bột thô Nguyễn Đào hấp chín, thứ này ăn rất nghẹn, nàng bèn múc một bát nước từ trong bếp cho mẹ uống cùng.
Nguyễn Hạnh cũng chạy từ trong nhà ra, níu lấy tay mẹ: “Mẹ, dây buộc tóc hoa của con đâu?”
“Mẹ không quên, mang cho con rồi đây.” Mẹ Nguyễn cười ha hả, từ trong túi vải đeo trên người lấy ra mấy mảnh vải vụn, toàn màu sắc tươi sáng mà con gái nhỏ thích, nhìn là biết đã được lựa chọn kỹ càng.
Mẹ Nguyễn đưa vải vụn cho Nguyễn Hạnh, nhìn quanh nhà một vòng, hơi nhíu mày lo lắng: “Cha các con vẫn chưa về sao?”
Trước kia, việc cha Nguyễn không về nhà ngủ đêm cũng thường xảy ra, không thì là nợ tiền sòng bạc quán rượu bị giữ lại, không thì là say rượu ngủ bên đường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");