Ái Tình Còn Lạnh Lẽo Hơn Cái Chết

Chương 9: Hạnh phúc như đóa hoa




Các bạn nên biết, con người khi bước vào tuổi già, nói chuyện thôi cũng thấy oải rồi, thật là mỏi mệt rã rời ấy, chỉ còn nước chấp nhận lấy thôi, nào còn có gì suy tư nữa.

Tôi ngậm điếu thuốc, tay còn lại cầm bài cùng với anh bạn nhỏ ngồi đối diện đang cố gắng khiến tôi mở miệng, tôi bực bội đánh bài trong im lặng được bao lâu thì hắn cũng ở bên tai lải nhải “Mười vạn câu hỏi vì sao?” bấy lâu.

Lập Tử bên cạnh lấy bài chịu không nổi cậu ta lải nhải, bảo tôi đáp lại một câu, hên xui sao đó mà trúng ngay vấn đề, “Hình như chú không thích nói chuyện lắm hén? Tại sao thế?”, thế là tôi kể sơ sơ chút ít, sau đó tiếp tục đánh bài hút thuốc.

Lập Tử ở bên cạnh nghe thấy liền nhìn thoáng qua tôi, không nói gì cả.

Tôi và Lập Tử ba chia ba hợp, ấy mà còn cùng nhau, tôi vẫn cho rằng đều là do Ông Trời éo có mắt.

Nhưng cái thằng ranh xấu xa kia còn nói: “Chú với anh Lập Tử thân nhau quá ha.”

Thường ngày nghe thấy còn cười chút chút, giờ thì miệng cũng chả thèm động nữa là.

Lúc về tôi lái xe, Lập Tử ngủ bên cạnh, hiện là tối Thứ Bảy, cả bọn mỗi đêm hẹn nhau ra đánh bài sẵn hội ngộ giao lưu tình cảm.

Bước xuống xe, hắn mơ mơ màng màng, tôi đành phải cõng cậu dzời này lên lầu, trong thang máy có màn đêm thuộc về một người khác, là một người phụ nữ xinh đẹp, trong ánh mắt có vẻ tịch mịch sâu thẳm, cô nhìn chúng tôi nói: “Các người thật hạnh phúc.”

Cô ấy là người phụ nữ độc thân sống lầu dưới chúng tôi, con nhợn ngủ đến ngu người vào lúc này thì cọ cọ cái đầu vào cổ tôi, trong mắt người kia càng thêm cô đơn, nụ cười nơi khóe môi càng tịch liêu hơn.

Rất lâu về trước tôi đã từng cô đơn như này, cũng đã từng trống trải như thế, nhưng thời gian bào mòn, rồi cũng chấp nhận thôi, thế nên là, tôi thành một tên không ra người ngợm sống qua ngày.

Tôi không phải một người hay cười, nhưng tôi nghĩ lúc này nên tỏ ra thân thiện một chút, thang máy rất nhanh đã đến tầng cô, tôi trù trừ hồi lâu nhìn theo cô ấy ra khỏi thang máy rồi mới nói một câu: ‘Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời.’

Cô gái mang theo đôi mắt ưu sầu bước ra khỏi thang máy, con nhợn sau lưng tôi lúc này rên một tiếng, nhéo nhéo tai tôi, ậm ờ hỏi: “Ê heo, chưa tới nhà nữa à?”

Tôi tức giận đáp: “Sắp đến rồi nè.”

Thời gian đã cho tôi câu trả lời như thế đó, ở cái tuổi 40 này, tôi bỏ qua tất cả, làm bạn cùng phòng với cái con nhợn dám gọi tôi là con heo này.

Hai bác heo già, trải qua 20 năm đẹp nhất của đời người, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi cả hai ở chung với nhau, biết thế thì, năm đó đã đế yên rồi, chỉ tiếc, thời điểm đó vẫn chưa đủ cho bạn câu trả lời.

Điều chúng ta có thể làm, chính là đợi chờ thời gian trôi đi, trong lúc đó vết thương cũng để lại sẹo càng nhiều, cuối cùng là hoàn toàn thông suốt hoặc đắm chìm trong đó.

Tôi giúp hắn cởi giày, đắp kín chăn, xoa xoa đầu hắn cái luôn, sau đó ra ngoài hút điếu thuốc, một hồi về phòng thì thấy hắn ôm gối của tôi ngủ, may mà không chảy dãi, không là tôi sẽ đồ tể rồi sáng hôm sau bán cho hàng thịt heo.

Xốc lên nửa góc chăn, đoạt lại gối rồi xoay người ngủ, đằng sau có đôi tay thò sang, mất gối để ôm, hắn ôm eo tôi thay thế.

Sáng thức dậy, hắn đã làm bữa sáng, cơ mà thật ra hắn nấu cũng không tốt cho lắm, lòng trắng trứng hơi cháy sém, sữa bò có hơi quá hạn, tôi vẫn không tỏ vẻ ăn, hắn thì ăn món cơm khê nấu quá lửa, vừa ăn vừa gào: “Hôm nay đỡ hơn hôm qua rồi nhé.”

Cảm thấy vô cùng hài lòng, nhớ năm nào hắn còn đập bàn thức ăn thịnh soạn lên đầu bếp phụ trách, mắng cho: “Cái đờ mờ cho chó ăn đấy à?” còn bây giờ nhìn thì, trứng gà nửa chín nửa sống có thể ăn như món ăn thượng hạng luôn rầu.

Thời gian mang lại hết thảy, nhưng cũng thay đổi mọi thứ.

Được ngày nghỉ tôi đơn giản là ngủ vùi, cơm nước xong tôi xem vài cuốn sách, sau đó đi tưới cây trên ban công, hắn dưới lầu chơi bóng về thì cũng vừa lúc tôi muốn đi ngủ.

Hắn nhìn nhìn ban công, nói: “Nắng rất đẹp đó, hay là chúng ta đi dạo công viên đi ha?”

Tôi ngừng trong giây lát, sau đó gật đầu.

Cái này thì không, đây chính là sức mạnh của thời gian, nếu là lúc trước thì tôi đã quay phắt đi, đóng cửa lại, khóa kỹ rồi trùm chăn ngủ thật say.

Tôi nhận lời thì hắn sẽ rất vui, thay quần áo, sau đó nắm lấy tay tôi ra ngoài, trước đây hắn sẽ không như vậy, hắn tùy tiện quen, luôn luôn một mình đi tuốt phía trước, bỏ lại người xa xa.

Người già rồi thì cũng cải thiện, có thể phát hiện rất nhiều chân lý, ví dụ như hai người nắm tay nhau sánh đôi tốt hơn một người đi thật nhanh phía trước bỏ lại người kia.

Thời gian trôi đi cũng không phải không để lại gì.

Lúc xuống lầu dưới bắt gặp người phụ nữ độc thân nọ đang dắt chó đi dạo, chú chó của cô vui đùa ngoài đường cái chạy như điên, cô đuối theo phía sau, bước đi chậm rãi, không còn cái sự cô đơn và yếu đuối tối hôm qua nữa.

Ban ngày là thời điểm tốt nhất để ngụy trang, để rồi đến khi trời tối, chúng ta trong vô thức sẽ lộ ra tâm trạng, ví dụ như lần đầu tiên nhận lời làm tình với Lập Tử, đó là một đêm lạnh như dòng nước, yên tĩnh như ngôi mộ, hắn nói là, để tôi ôm em đi, em sẽ không còn đơn côi nữa.

Tôi không tài nào từ chối được cái ôm ấm áp này, lần đầu tiên thả mình xuống vực sâu, khi đó, tình cảm Lập Tử dành cho tôi chỉ mới dừng ở mức bình thường, bình thường đến mức có cậu trai khác xuất hiện là hắn lập tức đi ôm người mới liền.

Tôi kém hơn hắn rất nhiều, hắn là người đầu tiên tôi yêu, khó tránh khỏi khắc cốt ghi tâm, khi đó tôi cầu cho thời gian trôi thật mau, để tôi có thể quên hắn.

Thời gian vẫn không cô phụ tôi, cho đến cuối cùng tôi vẫn không chờ được đến ngày có một mối tình đủ sức thay đổi mình.

Đáng tiếc, thời gian cũng không cho tôi quá nhiều ưu ái, ngày hôm sau, tôi lại gặp Lập Tử.

“Con chó kia chơi vui ghê cơ.” Hắn ở bên cạnh nói, “Hai ngày nữa có mưa, chân em lại đang bị đau, chúng ta đi hiệu thuốc đi, nghe nói có loại thuốc viêm khớp mới tung ra thị trường đấy, hiệu quả rất tốt.”

Ánh mắt hắn nhìn theo con chó, khóe môi treo nụ cười, lời nói ra chỉ hướng về tôi.

Thật sự thì hắn không thích chó cho lắm, bởi vì hắn từng bị chó cắn, khá là mẫn cảm với chó, mà tôi thì thích, cho nên hắn đành cứ hễ khi thấy chó là khen lấy khen để để tôi thoát khỏi cái sự mê chó của mình lại.

“Tôi muốn sống cùng em.” Đêm hôm ấy, hắn xua con chó của tôi đi và chiếm chỗ nó, nói với tôi.

Tôi nghĩ có đôi lúc tôi sẽ nhớ lại ngày hôm đó.

Quay về từ hiệu thuốc, đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, hắn ngồi xổm xuống, tôi vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đi vài bước, quay đầu lại nhìn, hắn vẫn còn ngồi đó, ngồi đó chọn hoa.

Tôi đi lại ngồi xuống cạnh hắn.

Hắn nói: “Hoa này thấy sao?”

“Đẹp đó.”

“Vậy lấy cành này, hoa này nở rất đẹp, giống như đang cười vậy.” Hắn tấm tắc.

Hắn đứng lên rồi đi, tôi trả tiền rồi đi theo sóng vai với hắn, dường như tôi vẫn còn nhớ mang máng cái lần thứ hai chúng tôi chia tay, cái cảm giác hắn dùng tiền nện vào mặt tôi.

Thời gian cũng dạy hắn, tiền không có nghĩa là tất cả.

Gió ù ù thổi qua, trong mông lung thấy được hạnh phúc đang mỉm cười.

Quả nhiên là mình già rồi, vậy mà lại gặp ảo giác.

Thời gian thật sự là một thứ rất kỳ diệu.

W aka Glen Yuruzu: Đơn giản là một câu chuyện gương vỡ lại lành ở tuổi xế chiều

Cơ mà…

Thấy chó người ta dzui cái GATO hả anh hai (¬¬)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.