Châu Mộc Vân phủi tay, sau khi chặn được cái miệng kia lại bèn thẳng thừng đi ra khỏi phòng, tiến tới chỗ Cẩm Túc rồi ân cần hỏi han: “A di, có cần con phụ gì không?”
Bà ấy lắc đầu, vừa rửa nốt mớ rau trong tay vừa ngước mặt lên trả lời: “Không cần đâu, con cứ vào kia nghỉ ngơi đi cho khỏe. Ăn chút cháo nhé, chắc từ sáng tới giờ chưa ăn gì đúng không?”
“Dạ tí con sẽ ăn ạ, a di có việc gì làm không chứ bây giờ cũng hơi chán? Để con phụ giúp mọi người tí cũng được.”
“Vậy được rồi, con đi theo ta.”
Cẩm Túc nở một nụ cười hiền hậu, sau khi đặt rau đã rửa sạch sang chiếc rổ bên cạnh liền đứng dậy dẫn nàng ra ngoài. Bà ấy giới thiệu cho Châu Mộc Vân một số dân làng khác, giới thiệu với nàng một số tập tục ở nơi này rồi lại đưa nàng tới khu vườn phía sau, nơi có khoảng hơn mười lăm người phụ nữ đang ngồi cạo khoai.
Châu Mộc Vân vừa thấy đã lễ phép chào hỏi sau đó chủ động ngồi xuống làm phụ, nàng mỉm cười, sau khi nói lời cảm ơn với họ xong liền ân cần hỏi han tình hình mỗi người. Ngôi làng này chủ yếu là những người từ bốn mươi tuổi trở lên sinh sống nên sự xuất hiện của Châu Mộc Vân và nam nhân kia rất được chào đón.
Nhưng nàng lại không có ý định ở lại đây dưỡng thương nên sau khi dẫn dắt một hồi liền ngập ngừng đi vào chủ đề chính: “Thực ra thì con có chút chuyện muốn nhờ… hi vọng các a di sẽ giúp…”
Một trong số đó nghe thấy vậy thì ngước lên nhìn rồi hỏi với vẻ mặt tò mò: “Sao vậy cô nương trẻ? Con muốn nhờ chúng ta điều gì?”
Châu Mộc Vân mấp máy môi, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không biết mở lời như thế nào: “Phu quân của con, chàng ấy có thể nhờ mọi người…”
Năm chữ “chăm sóc giúp được không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì lúc này một người khác lại đột ngột lên tiếng trước: “À, là cái người điển trai đó đúng không? Con có phúc lắm mới lấy được một người tốt như thế đấy!”
“Dạ?”
Nàng sững người, ngơ ngác hỏi lại thì lúc này không chỉ một người mà đến bốn năm người cũng đều nhào vô tán thưởng nam nhân tên Hưng Kiệt kia.
“Đúng đấy, người gì đâu mà đẹp thế không biết.”
“A Kiệt đúng là một đứa trẻ ngoan, con biết không, con bị thương đã nhiều rồi mà thằng bé đấy còn nặng gấp mười lần con đấy.”
“Sao cơ ạ? Huynh ấy bị thương nặng lắm sao?”
Châu Mộc Vân trố tròn mắt, khuôn mặt không khỏi lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nàng nhớ rất rõ khi nãy trông người đó còn bình thường hơn cả nàng cơ mà? Tự dưng đùng một cái lại thành nặng rồi vậy?
“Haiz, chắc nó sợ con lo lắng nên không nói đấy chứ lúc chúng ta tìm thấy người A Kiệt be bét máu, ấy vậy mà tay vẫn ôm chặt con không chịu buông.”
“Ha ha, mà không có mấy người té từ vách núi đó vẫn còn sống được đâu đấy, nếu không phải khi đó trong lúc rơi nó ôm chặt người con để một mình đỡ hết các va chạm thì bây giờ có khi chân con đã bị liệt hết rồi.”
“Cũng không hằn đâu.”
Một người khác xen vào: “Té từ độ cao đó mà chỉ bị thương bấy nhiêu thì chứng tỏ khi còn bé cũng thường xuyên gặp nguy hiểm nên mới có phản xạ tốt thế được. Con nhớ phải trân trọng A Kiệt đấy, ha ha, nhìn hai đứa đúng thật là trai tài gái sắc.”
Những lời khen ngợi cứ liên tục vang lên nhưng Châu Mộc Vân đã không còn nghe lọt tai nữa, đầu óc nàng trống rỗng, vô thức nhìn về phía căn nhà kia mà không khỏi dâng lên vô vàn các cảm xúc phức tạp.
Tuy ký ức có hơi mơ hồ nhưng hình như nàng cũng nhớ được lúc rơi xuống y đã ôm chặt mình, lúc nàng cố cõng y đi rồi gục xuống thì sau đó cũng nghe thấy có một người liên tục gọi nàng dậy.
Châu Mộc Vân mím môi, đang định nhờ vả họ chăm sóc y giúp để nàng tới làng Long Xương nhưng suy đi nghĩ lại lại thôi không nhờ nữa. Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, ngồi đó phụ giúp thêm một lúc mới mang chén cháo gà vào gian phòng nhỏ kia.
Lúc nàng bước vô Tống Minh Viễn đang hí hoáy dùng mấy miếng ván gỗ để bịt kín cửa sổ phòng lại cho ban đêm gió đỡ lùa vào, sau đó lại dùng chăn lót lên giường rồi chuẩn bị thêm một cái gối dày. Y hì hà hì hục, nghe thấy tiếng bước chân liền tò mò quay người lại.
“Muội về rồi đấy à, có ăn gì chưa? Đây là nhà của một người dân nhưng hiện tại người đó đang đi vắng nên chúng ta sẽ ở tạm, chỉ có duy nhất một phòng thôi nên tí muội cứ ngủ ở đây để ta ra ngoài, ban đêm lạnh quá thì cứ ra nói nhé để ta chuẩn bị chăn cho.”
Châu Mộc Vân im lặng không nói gì, chỉ chậm rãi đặt chén cháo xuống rồi gấp mấy bộ đồ khi nãy Cẩm Túc đưa cho mình, để gọn sang một bên nhưng Tống Minh Viễn thấy lại hiểu lầm nàng muốn dọn đi nên ngay lập tức chạy tới, gấp gáp khuyên nhủ: “Ta biết muội có chuyện cần làm nhưng ở đây dưỡng thương vài ngày trước được không?”
“Ta không đi.”
“Hả?”
“Ta sẽ ở đây tới khi vết thương huynh khỏi hẳn.”
Đâm lao thì phải theo lao, dù gì đã có gan trốn khỏi hoàng cung thì bây giờ cũng chưa vội về, chuyện tìm Lưu thúc thúc cũng đành tạm gác sang một bên vậy.
Tống Minh Viễn sững người, còn chưa kịp phản ứng thì nữ nhân đối diện lại nói tiếp: “Dù sao huynh cũng đã cứu ta hai lần rồi, không phiền nếu ta chăm sóc cho huynh chứ?”
“…”
Y ngơ ngác một hồi lâu, ngay sau đó liền gật đầu lia lịa: “Được, được chứ!”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười bất lực, kéo đối phương xuống giường rồi chọc chọc vài cái: “Cởi ra đi.”
“Gì cơ?”
“A di nói phải bôi thuốc một ngày hai lần, bây giờ đã đến lúc rồi, huynh mau cởi ra đi.”
Châu Mộc Vân dù sao cũng xuất thân từ gia đình chuyên về cây thuốc đã vậy thời hiện đại còn tốt nghiệp thủ khoa trường y có tiếng trong thành phố nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm hơn những người kia. Nhưng Tống Minh Viễn không hiểu sao lại có chút ngập ngừng, dường như không mấy tình nguyện nhưng cuối cũng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
Vết thương trên người y đã được băng bó lại bằng một tấm vải trắng, vừa cởi ra thì trên lưng đã xuất hiện chi chít các vết xước và vết đâm nhỏ do đá và cành cây gây ra, trước bụng thì lại là hai vết chém. Nàng nhíu mày, vừa thấy đã không nhịn nổi mà nhăn mặt.
“Đau quá thì nói ta nhé.”
“Ừm.”
Tống Minh Viễn ngồi đằng trước cười tủm tỉm, cơn đau khi nãy vẫn đeo bám bây giờ đã không còn nữa, chỉ còn lại cảm giác mềm mại đến từ bàn tay của người con gái phía sau. Châu Mộc Vân nhẹ nhàng bôi thuốc, nhưng tới khi vòng ra đằng trước lại nhìn y bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Hưng Kiệt sư huynh.”
“Hả? Muội kêu ta à?”
“Huynh có phải là Tống Minh Viễn không?”
“…”
Nét mặt Tống Minh Viễn thoáng hiện lên vẻ chột dạ nhưng ngay sau đó liền làm bộ ngạc nhiên: “Đó chẳng phải là tên của hoàng đế sao? Chẳng lẽ… muội quen với ngài ấy à?”
Châu Mộc Vân híp mắt, không ngừng quan sát và đánh giá nam nhân trước mặt mình nhưng chẳng tìm ra được sơ hở nào: "Haiz, không có gì, chỉ là một người quen có tên gần giống với ngài ấy thôi."
"Vậy là ta giống người quen của muội à?"
"Ừm, nhưng trên cơ thể người đó có sẹo còn huynh thì không."
Châu Mộc Vân nói tới đây bàn tay đang bôi thuốc bỗng khựng lại, hình như khi trước nàng có nghe qua một loại dung dịch có thể che được sẹo trong khoảng vài ngày thì phải, nghe có hơi vô lý vì nàng cũng không tin thứ đó thật sự tồn tại nhưng biết đâu...
"Khoan đã, người đó vẫn còn một vết sẹo ở mông nữa!"
Lúc trước ngồi chơi với Tống Tử Long nàng có nghe hắn nói hồi nhỏ Tống Minh Viễn đã từng bị chó cắn vào ngay mông nên xuất hiện một vết sẹo nhỏ, cũng chính vì lý do đó mà sau này mới xin phụ hoàng nuôi chó săn để phục thù, vậy nếu sau mông nam nhân này có sẹo thì chẳng phải sẽ chứng minh được hắn chính là y hay sao?
Mà Tống Minh Viễn lúc này cũng bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, y sợ hãi nuốt nước miếng, cảnh giác lùi về sau nhưng còn chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Châu Mộc Vân giữ chặt lấy.
"Huynh mau cởi hết đồ ra đi để ta kiểm tra một chút!"
"Không được! Nam nữ thọ thọ bất tương thân, muội định làm gì ta vậy hả!"
Tống Minh Viễn lập tức hét toáng lên rồi khăng khăng giữ chặt lấy quần nhưng Châu Mộc Vân đâu dễ dàng buông tha như vậy. Chuyện vết sẹo kia y đã sớm quên béng mất nên trước khi tới đây không che lại, bây giờ để thấy chẳng phải sẽ bại lộ hết à?
Vả lại hai người bây giờ đang là hai người xa lạ, nếu ở cung y sẽ cho nàng coi thoả thích nhưng lúc này tuyệt đối không được!
"Mau cởi ra đi, cơ thể ai mà chẳng giống ai, huynh không cần ngại!"
"Không được mà, ta là trai tân đấy! Để muội thấy thì sau này làm sao lấy được vợ nữa chứ!"
"Huynh đừng nhiều lời nữa."
Do tay đang bị thương nên Tống Minh Viễn thực sự không địch nổi Châu Mộc Vân, chưa đầy một khắc quần đã bị tuột mất một đoạn nào ngờ đâu lúc này Cẩm Túc lại đột ngột đi vào.
"Hình như trong phòng hết nước rồi đúng không? Để ta mang..."
Bà ấy vừa đặt chân vào thì ngay lập tức khựng lại, tới khi phản ứng liền nhanh chóng quay ngược ra ngoài rồi đóng sầm cửa, ngại ngùng nói vọng vào trong.
"Khụ khụ, nếu trên bàn hết nước thì cứ sang nhà ta lấy nhé. À đúng rồi, đang bị thương nên nhớ nhẹ nhàng thôi, vận động mạnh sẽ bị rách vết thương đấy."
"..."