Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, quả thật không ngờ tới được vị hoàng đế cao cao tại thượng này lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy nhưng vẫn nhanh chóng nở một nụ cười ngây thơ, nắm chặt lấy tay y rồi trả lời: “Tất nhiên là cứu bệ hạ rồi, thái tử làm sao quan trọng bằng người được.”
Tống Minh Viễn lúc này mới thở phào một hơi, tuy biết lời này có bốn phần là giả nhưng vẫn ngu ngốc nghe theo. Y hơi cúi đầu, chờ khi bình tĩnh trở lại liền đặt lên môi Châu Mộc Vân một nụ hôn, vừa có chút dịu dàng nhưng cũng không kém phần thô bạo.
Tống Minh Viễn nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng, kéo nhẹ một chút thân thể nhỏ bé đã lập tức áp sát lại, hô hấp hai người đã bắt đầu trở nên dồn dập, quấn quýt nhau mãi tới khi mặt đỏ bừng mới không nỡ buông ra.
“Đêm nay ở lại đây đi.”
Y thở gấp, vuốt ve khuôn mặt nàng rồi nói nhỏ nhưng nhận lại chỉ là một ánh nhìn khinh bỉ từ đối phương.
“Xì, không phải bệ hạ cấm thần thiếp đặt chân vào đây rồi sao?”
Châu Mộc Vân bĩu môi, nào ngờ vừa mới dứt lời thì dải lụa màu đỏ trên đầu đã bị Tống Minh Viễn tháo xuống chỉ bằng một tay, khiến mái tóc dài xõa hết ra, một vài cọng còn dính lên cần cổ trắng ngần như tôn lên vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của nàng.
Nhưng đối phương vẫn chưa chịu dừng lại, y nhếch mép, bế thốc nàng lên giường, dùng dải lụa kia để buộc chặt hai tay nàng lại sau đó cố định ở ngay trên đỉnh đầu.
“Lệnh cấm chính thức được bãi bỏ, mà từ nay về sau nàng cũng không được tiếp xúc gần với Tư Minh Hạo nữa.”
Châu Mộc Vân trong nháy mắt bị rơi vào thế bị động, chưa kịp nghe rõ câu nói kia thì nam nhân phía trên lại đột ngột cúi xuống, thô bạo ngậm lấy đôi môi nàng.
“Ưm…”
Nhưng ngay lúc này một bàn tay to lớn lại đột ngột đưa xuống, phủ lên đôi bồng đào căng tròn rồi bóp mạnh nó một cái.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật nảy mình, theo phản xạ ưỡn lên nhưng hành động này lại càng khiến con dã thú trong người Tống Minh Viễn rục rịch. Y thở dốc, dùng cả hai tay xoa nắn đôi bồng đào trước mặt sau đó lại ấn mạnh một cái lên nụ hoa đang nhô cao.
Nàng cắn môi, cơ thể vì bị trêu đùa mà liên tục run lên từng cơn nhưng càng ngày động tác của Tống Minh Viễn lại càng thêm thô bạo, liên tục tác động một lực mạnh lên phần ngực nhạy cảm của nàng.
“Bệ hạ, đừng… mạnh tay quá…”
Sự đau đớn xen lẫn với khoái cảm khiến Châu Mộc Vân vô thức bật lên những tiếng kêu kiều diễm. Nàng ngọ nguậy, muốn cởi phăng xiêm y vướng víu trên người mình ra nhưng hai tay đã vẫn bị trói lại nên không thể.
Tống Minh Viễn cũng đã sớm bị cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay làm cho điên đảo thần hồn, y cúi xuống, điên cuồng cắn xé đôi môi căng mọng của Châu Mộc Vân sau đó lại dời xuống cần cổ trắng ngần và cặp xương quai xanh quyến rũ, mỗi nơi đi qua đều để lại một bông hoa đỏ rực.
“Ái phi, trẫm không biết trong quá khứ nàng và Tư Minh Hạo đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại nàng là nữ nhân của trẫm, tuyệt đối đừng mơ tưởng đến nam nhân khác.”
“Bệ hạ…”
“Ngoan, gọi tên trẫm”
“Minh Viễn… làm ơn, mau dừng lại…”
Châu Mộc Vân khổ sở kêu lên từng tiếng, cảm giác ngứa ngáy đã sớm lan khắp toàn thân khiến nàng khó chịu vô cùng, chỉ mong bên trong cơ thể được lấp đầy nhưng hiển nhiên đối phương không dễ gì buông tha như vậy.
Tống Minh Viễn hài lòng nở nụ cười, thấy người Châu Mộc Vân đã bị mình làm cho ướt đẫm mồ hôi liền nhẹ nhàng cởi phăng thường phục ra, áp sát xuống thân thể nhỏ bé của nàng rồi đặt lên cánh môi kia một nụ hôn.
“Sao hả, có thích không?”
“Đồ đáng ghét… mau… mau làm có được không?”
Y mỉm cười, không trả lời mà tham lam cuốn hết hương thơm mật ngọt trong miệng đối phương, ngay sau đó liền nhẹ nhàng xoa nắn đôi bồng đào trước mặt, vân vê nụ hoa nhỏ trong tay rồi gảy nhẹ vài cái.
“A…”
Châu Mộc Vân vừa bị lớp vải mọng cọ xát vừa bị bàn tay to lớn kia trêu đùa nên cơ thể trong phút chốc trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, bất cứ sự đụng chạm nào cũng đều mang đến cho nàng khoái cảm xen lẫn chút khó chịu. Nhưng đồng thời Tống Minh Viễn cũng khổ sở không kém, y muốn trêu đùa nàng để phát tiết hết nỗi bực tức trong mấy ngày qua nhưng đồng thời cũng khiến bản thân mình khó chịu không kém.
“Khỉ thật.”
Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, không kìm chế thêm nữa mà trực tiếp xé rách xiêm y của Châu Mộc Vân ra, một tiếng “soạt” vang lên ngay sau đó khung cảnh mỹ miều cũng lọt hết vào tầm mắt.
“Á!”
Châu Mộc Vân giật nảy mình, theo phản xạ muốn đưa tay che lại nhưng phát hiện hai tay vẫn bị trói ở ngay trên đỉnh đầu, nàng ngại đến mức đỏ bừng mặt, chưa kịp làm gì thì nam nhân trước mặt lại đột ngột cúi xuống.
“Ưm… Minh Viễn…”
Tống Minh Viễn không nhịn nổi mà ngậm lấy đôi bồng đào đang nhô cao, một tay y xoa nắn bên còn lại, tay kia lại lặng lẽ đưa xuống, bắt đầu thăm dò hang động bên dưới nhưng không ngờ được nơi này đã sớm bị dịch yêu làm cho ướt đẫm.
“Ái phi, muốn tới mức này rồi sao?”
“Bệ hạ, đừng… mau dừng lại…”
Nàng không nhịn nổi mà bật lên những tiếng rên mị hoặc, cảm giác này… so với hành hạ còn thống khổ hơn gấp ngàn lần…
Khóe môi Tống Minh Viễn khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, y nhìn chằm chằm người con gái với khuôn mặt đỏ bừng trước mắt, ngay lập tức lật người nàng lại để nàng nằm sấp xuống giường.
“Á!”
“Ngoan, nâng hông lên cho trẫm.”
Châu Mộc Vân giật mình, tuy cơ thể đã mềm nhũn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, nàng xấu hổ vùi mặt xuống giường, chậm rãi đưa hông lên cao rồi lên tiếng: “Bệ hạ, làm ơn…”
Tống Minh Viễn trực tiếp tiến lại, nhẹ nhàng dùng tay thăm dò cửa hang động sau đó mạnh mẽ tiến vào.
“Á!”
Y dùng một tay giữ lấy cặp đào đang hiện hữu trước mặt, tay còn lại thám hiểm nơi nhạy cảm nhất của người con gái nhưng động tác cũng vì khoái cảm mà đang dần trở nên thô bạo. Thấy Châu Mộc Vân run rẩy không ngừng cơ thể Tống Minh Viễn liền nóng rực lên, tới khi bàn tay mình bị dịch yêu làm cho ướt đẫm y mới hài lòng rút ra, để ** *** tiến vào bên trong cơ thể nàng một cách mạnh mẽ.
“Ưm… bệ hạ, chậm chút được không…”
Cảm giác trống trải ngay lập tức biến mất khiến Châu Mộc Vân bật lên những tiếng rên mê hoặc lòng người, nàng cắn môi, liên tục phối hợp với động tác của Tống Minh Viễn rồi thở dốc.
“Ái phi, cứ thả lỏng đi…”
Y nhẹ nhàng cởi dải lụa đang buộc trên tay Châu Mộc Vân rồi ôm chặt lấy người nàng, liên tục di chuyển thân mình đồng thời phát tiết hết những lo âu trong mấy ngày qua ra.
Hai người quấn quýt lấy nhau không rời, đang còn say mê đắm chìm trong cuộc yêu thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Nghe thấy động tĩnh Châu Mộc Vân liền dừng lại, ngơ ngác nhìn ra thì phát hiện bóng hình của hai thái giám cầm đèn lồng đang hằn lên chiếc cửa, bọn họ ngó ngang ngó dọc, nhìn nhau hồi lâu rồi tò mò lên tiếng.
“Hình như xung quanh đây có người thì phải?”
“Người sao, nhưng mà có thấy ai đâu?”
“Rõ ràng ta thấy có tiếng động mà.”
“Chắc là ảo giác thôi, mau đi đi để bệ hạ còn nghỉ ngơi.”
Châu Mộc Vân: “…”
Nàng xấu hổ vùi đầu vào chiếc giường ngay đó, biết rõ âm thanh ấy là do mình tạo ra nên không khỏi ngượng ngùng, sợ rằng sẽ tiếp tục có người đi tới nên lập tức buông y ra rồi đứng phắt dậy, lấy chăn quấn quanh người mình sau đó chạy vọt đi vào gian phòng phía sau.
Tống Minh Viễn sững sờ, nhìn theo nàng bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng ngay khi thấy cánh cửa đóng sầm lại thì càng tò mò hơn, nhanh chóng đi lên rồi gõ vài cái.
“Ái phi, nàng đang làm gì vậy?”
Bên trong rất nhanh đã đáp lại: “Bệ hạ, người tự xử lý nốt đi nhé, thần thiếp mệt rồi.”
“!!!”