Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 72: - Thổ lộ tình yêu




Buổi trưa, Cẩn gọi điện tới nói ngày mồng một tháng năm sắp tới a di có thể xuất viện, hiện tại nàng đang ở nhà ca ca, muốn ta và Dương Dương cùng đi tới nhà Lễ ca ăn một bữa cơm.

Thân phận tham gia tự nhiên là học sinh của Đỗ lão sư, ta cũng không quan tâm dùng thân phận gì để gia nhập, chỉ cần có thể bên Cẩn là tốt rồi.

Không biết Cẩn khi nào thì đổi y phục, quần jeans, áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác màu trắng, hoàn toàn không có cảm giác nghiêm nghị và thành thục thường ngày, này cách ăn mặc làm ta cảm thấy thực sự mới lạ, không ngừng nhìn chằm chằm Cẩn.

Ở phòng ăn, tiêu điểm tự nhiên ở trên người Dương Dương, gần nhất hai ngày nay Dương Dương chơi rất vui, cùng con trai của Lễ ca không ngừng tíu tít cả ngày.

"Dương Dương, buổi tối đến nhà của chúng ta chơi đi!" Tiểu Tuấn, con trai của Lễ ca chào mời Dương Dương.

"Không cần, nhà Minh Minh có thiệt nhiều sách, ta còn chưa xem xong, còn có thiệt nhiều truyện tranh!"

"Nhà của ta có phim hoạt hình!" Tiểu Tuấn ở đó dụ khị Dương Dương.

"Nhà Minh Minh có thiệt nhiều đĩa phim hoạt hình."

"Nhà của ta có thể lên mạng chơi trò chơi nha, ngươi tới, ta dạy cho ngươi chơi!"

"Không cần, nhà của ta có máy chơi game!" Dương Dương bắt đầu sửa miệng xưng nhà của ta . Tiểu Tuấn nở nụ cười, "Đó là nhà Minh Minh, như thế nào lại thành nhà ngươi ?"

"Nhà Minh Minh chính là nhà ta! Nhà Minh Minh có ảnh của mẹ ta, thì đó phải là nhà của mẹ ta, nhà mẹ ta đương nhiên chính là nhà ta!"

Lý luận của đứa nhỏ này khiến đầu của ta nổ "oanh" một tiếng, trong lời nói của Dương Dương tự nhiên lộ ra sơ hở, ta vội vàng cười nói:

"Ha hả, ảnh chụp lúc chúng ta tốt nghiệp cùng nhau đi Hải Nam chơi, ngày hôm qua đưa cho Dương Dương xem!"

Lễ ca và Cẩn đều không nói gì, hai người nhìn nhau cười, giống như chỉ có mình ta cảm thấy quẫn bách mà lại xấu hổ.

Trước khi đi, Lễ ca một mực muốn lưu Dương Dương ngụ lại vài ngày, lúc đầu Dương Dương tự nhiên không đáp ứng, ta và Cẩn khuyên giải thật lâu, cuối cùng đứa nhỏ quyệt cái miệng nhỏ nhắn đồng ý .

Xe trả lại cho Lễ ca, ta và Cẩn ai cũng không nói đến việc bắt xe về, chậm rãi tản bộ.

Tự nhiên là đi trên con đường về nhà Cẩn, sắc trời còn sớm, nhìn xem thời gian còn chưa đến 6 giờ tối, Cẩn nói quá sớm, còn chưa muốn về nhà, nghĩ nghĩ, chúng ta quyết định đi đến tường thành dạo một vòng.

Không phải cuối tuần, cũng không phải ngày hội, trên tường thành người rất ít. Đứng ở trên tường thành, nhìn người đi đường phía dưới, gió nhẹ vi vu thổi, vào lúc chạng vạng đứng tại đây hóng gió thật đúng là một việc thích ý.

"Chu Minh, ngươi thích Tây An không?" Cẩn nhìn xa xa hỏi ta.

"Hoàn hảo, kỳ thật với ta mà nói, mỗi một thành phố đều giống nhau, đều có nhà lầu, có nhà trệt, có di tích cổ, có xe cộ, có người giàu, có người nghèo, đều không có gì đặc biệt, ta sẽ không có tình cảm đặc biệt gì với bất kì thành phố nào!"

"Kia, ngươi đi đã 4 năm, nhớ nhà không?"

"Sẽ nghĩ ngợi, sẽ nhung nhớ một số người, ta không có khái niệm về gia đình, dù sao từ nhỏ vẫn ở một mình, ta không cho rằng nhà của ông bà nội là nhà ta, cũng không cho rằng chỗ mình ở là nhà, đi đến đâu, nơi đó chính là nhà đi!"

Lúc này chuyện trò, ta đứng bên cạnh Cẩn, cũng nhìn xa xa, chưa bao giờ đứng ở đây nhìn xuống cuộc sống trôi qua bên dưới, trước mắt nhìn đến chính là thành phố Tây An, so với cái thành phố ta bình thời quen biết kia, cũng không hoàn toàn y hệt.

Bất thức Lư sơn chân diện mục,

Chỉ duyên thân tại thử sơn trung. (1).

"Đang nghĩ gì?" Cẩn hỏi ta.

"Ta đang nghĩ, Tây An với ta mà nói rất quen thuộc, nhưng vào giờ khắc này lại cảm thấy thực sự xa lạ, thời gian, thật sự là một cái gì đó rất đáng sợ!"

Cẩn xoay người lại, nhìn ta, sắc trời dần dần tối, đèn trên tường thành sáng lên, ánh đèn chiếu vào trên mặt Cẩn, làm nổi lên những điểm nhấn hoàn mỹ.

"Ngươi có đọc qua tác phẩm của nhà văn Tiểu Nhàn sao?"

"Đọc qua, Trương Tiểu Nhàn viết không ít danh ngôn về tình yêu!" Ta cũng xoay người, nhìn Cẩn, chậm rãi nói.

"Về thời gian và tình yêu thì sao?"

"Phần lớn thời gian trong đời người, hứa hẹn đồng nghĩa với trói buộc, thế nhưng chúng ta hướng tới trói buộc.

Tình yêu khiến người ta quên thời gian, thời gian cũng khiến người ta quên tình yêu.

Vì cái gì phải thống khổ như vậy để quên một người, thời gian tự nhiên làm cho ngươi quên. Nếu thời gian không thể khiến ngươi quên người không nên nhớ, những tháng năm chúng ta mất đi liệu có ý nghĩa gì?"

"Còn gì nữa?"

"Không nhớ nữa !" Ta cười nói.

"Khoảng cách thê lương nhất là khoảng cách vốn xa xăm nhất của lứa đôi, hai người vốn không hề quen biết nhau, bỗng một hôm, hai người đến với nhau, khoảng cách trở nên rất gần. Thế rồi đến một ngày nào đó, họ không còn yêu nhau nữa, hai người vốn đã rất gần nhau, lại trở nên rất xa nhau, thậm chí còn xa hơn cả trước kia khi mà họ chưa hề quen biết."

"Đây đúng là do nàng nói, nhưng mà trong câu này không có từ thời gian a?"

"Nhưng mà, trong đây nhất định có thời gian quấy phá a?" Cẩn cười nhìn ta.

"Ta chưa từng nghĩ tới việc không còn yêu nhau nữa, có thể cảm giác yêu nhau với ta mà nói rất mơ hồ, giống như ta vẫn luôn ở tương tư đơn phương, hoặc là... thầm mến, ta nhớ rõ Trương Tiểu Nhàn từng nói, ‗Hành động vĩ đại nhất của thầm mến chính là thành toàn. Ngươi không thương ta, nhưng ta thành toàn cho ngươi. Chân chính thầm mến, là sự nghiệp cả đời, không bởi vì hắn rời xa ngươi mà buông tha cho. Không có loại tình cảm sâu đậm này, không cần gọi là thầm mến."

"Chúng ta có chút không giống như đang đàm luận, thật giống như tại đây luận võ!" Cẩn cười nói.

"Không phải luận võ, chính là Trương Tiểu Nhàn quyết đấu!" Ta cũng cười !

"Ngươi đọc không ít sách, đọc qua còn có thể nhớ rõ, thật không dễ dàng!"

"Biết ta vì cái gì đọc nhiều sách như vậy không?" Ta thấy Cẩn lắc lắc đầu, quay đầu, lại tiếp tục nhìn xa xa.

"Năm lớp 10, tiết ngữ văn đầu tiên, ta nhớ rõ, chính là 《Ánh trăng trên hồ 》(2), ngày đó, ngươi mặc một thân giáo phục, giầy da đen, tóc cột lên nhìn rất thuận mắt, lúc mới vừa thấy ngươi, ta

có chút sợ hãi, bởi vì trước tiết học ta đã đụng phải ngươi, ta sợ ngươi trả đũa ta, cho nên đối với từng câu nói của ngươi phá lệ chú ý, kia một tiết học, ngươi nói rất nhiều về phương pháp học văn, lúc ngươi nêu ví dụ có nói qua bốn danh nhân, ba bộ tác phẩm nổi tiếng, lúc đó, ta đã hạ

quyết tâm, phải đem những người ngươi nói, những tác phẩm ngươi đề cập đọc qua một lần!" Ta nở nụ cười, giống như lại nhớ lại hành động ngốc nghếch trước đây.

"Sau đó, ta phát hiện ta thích ngươi, ta không biết làm sao, từ thích chuyển dần thành yêu thật sâu đậm, ta có chút điên cuồng, nhưng ta không biết nên làm cái gì, không có ai để thỉnh giáo, khi đó, ta cũng không có máy vi tính, không thể lên mạng tìm hiểu, ta chạy đến nhà sách tìm, tìm xem có thể tìm được phương pháp giải quyết loại chuyện này của ta hay không. Cứ như vậy, lại đọc thật nhiều sách."

"Sau đó thì sao?" Cẩn nghe có vẻ rất hưng trí.

"Có phải ta nói rất văn vẻ hay không?"

"Hoàn hảo, tiếp tục nói!"

"Đọc lâu thì dưỡng thành thói quen, lúc ngươi không ở đây, chỉ có thể một mình đọc sách đuổi theo thời gian, thẳng đến vài năm nay, ta phát hiện, ta thay đổi, trở nên không thích ra ngoài, không thích ngâm nước ấm, không nhiệt tình liên hệ với bằng hữu, chỉ muốn một mình lẳng lặng viết vài thứ, xem sách, nghe một chút âm nhạc, có lúc, trong 3 ngày, ta ngay cả cánh cửa cũng không đi ra khỏi, lúc đói bụng sẽ kiếm chút gì đó lót dạ, ngược lại sẽ cảm thấy thực sự hài lòng!"

"Tính tình ngươi thay đổi rất nhiều!"

"Đúng vậy sao? Ta đây nhưng lại không phát hiện, ta chỉ cảm thấy, ta giống như so với trước kia trở nên kiên nhẫn hơn, dường như sau bao năm học xong đại học, ta cảm thấy được chính mình cái gì cũng có thể chịu đựng được."

Yên lặng nhìn ta, mà ta vẫn còn đứng đó, chân mày nhíu lại nhìn phương xa. Cẩn đi từ từ lại đây, dựa đầu vào vai ta.

"Đỗ Cẩn!" Ta nhẹ nhàng hô tên của nàng.

"Ân?"

"Chờ một người lớn lên, thống khổ sao?" Cẩn im lặng không lên tiếng.

"Sẽ rất thống khổ đi, phải gánh vác hậu quả của sự điên cuồng mang đến, phải ngầm chịu đựng những chỉ trích sau lưng, không biết sau này sẽ có chuyện gì biến hóa, thậm chí ngay cả hy vọng để có thể tiếp tục kiên trì đôi khi cũng như ẩn như hiện, có mệt mỏi không?"

Cẩn nở nụ cười, "Minh nhi, có phải ngươi gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn hay không?"

Ta cũng cười, "Chắc vậy, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy thực sự hạnh phúc, có người chờ ta lớn lên!"

Cứ như vậy đối diện, hồi lâu, Cẩn đột nhiên tiến lên, hôn ta...

Hai đôi môi chạm nhau, ta cảm nhận được sự run rẩy của nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng khép hai mắt lại, ta vòng tay ôm lấy thắt lưng của nàng.

Nụ hôn đột nhiên tăng lên, trở nên thật sâu mà chạy dài, dưới ánh đèn lờ mờ trên tường thành, ta ôm gọn Cẩn vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy, giống như muốn đem nàng nhu tiến vào cơ thể của ta, Cẩn chạm tay lên mặt ta, tay nàng theo mặt sờ đến lỗ tai, sau đó vuốt ngược lên đầu, khiến cái mũ vốn đang đội ở trên rơi xuống mặt đất...

Hồi lâu, trán chúng ta tựa cùng một chỗ, ta như trước ôm lấy nàng, sau khi kích hôn qua đi, chúng ta đều thở dốc, Cẩn ôm lấy cổ ta, dựa vào vai ta.

Hô hấp của nàng ở bên tai ta, có chút nhột, còn có chút rung động khó hiểu...

"Chu Minh!" Cẩn kêu tên của ta.

"Ta ở đây!" Ta vòng tay siết chặt lấy Cẩn.

"Ta yêu ngươi!"

...

Trong nháy mắt, đầu của ta trống rỗng, thời gian đình chỉ, đối thoại đình chỉ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình chỉ. Dưới trời cao, chỉ có chúng ta hai người ôm nhau mà đứng, ta cảm giác được ta đang nở nụ cười, nhưng vì cái gì đồng thời ta lại cảm giác được ta đang rơi lệ, 7 năm, đã trải qua 7 năm tụ hợp ly tán, ta rốt cục đợi đến ...

Ta nhắm hai mắt lại, đem Cẩn ôm chặt lấy, giờ này khắc này, cho dù có ngàn vạn lời nói cũng không thể thốt ra một câu, ta chỉ có thể làm cho nàng cảm nhận đến sự tồn tại của ta, chỉ muốn làm cho nàng biết, ta sẽ cùng nàng, vĩnh viễn không ly khai.

...

Gió từ từ thổi qua, thổi tóc Cẩn rối loạn, ta nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang, nội tâm mênh mang.

"Mũ ngươi rớt." Cẩn nhìn ta, xoa đầu của ta.

Ta nhẹ nhàng buông nàng ra, khom lưng xuống, nhặt mũ lên, ngơ ngác nhìn.

"Chu Minh?" Cẩn nhìn ta không phản ứng đứng ngốc ở nơi đó, kêu ta một tiếng.

"Ta chờ đến rồi!" Ta gắt gao nắm chặt cái mũ trong tay, nói.

Đột nhiên xoay người, đem mũ từ trên tường thành dùng sức ném đi, nhìn phương xa, ta dùng hết khí lực hô lên:

"Ta rốt cục chờ... đến... !"

Nước mắt chảy xuống, Cẩn đứng phía sau ta, tiến lên từng bước, ôm lấy ta...

Ở trên tường thành đứng hồi lâu, ta xoay người, như trước đem Cẩn ôm vào trong ngực, ta đem mặt tựa vào trán nàng, im lặng nhìn xa xa.

"Minh nhi, trời tối rồi !" Cẩn ngẩng đầu lên nhìn ta.

"Chúng ta về nhà?"

"Ngươi có biết vì sao ta muốn ngươi đưa Dương Dương tới nhà cậu hắn không?" Ta nhìn Cẩn, lắc đầu...

"Bởi vì đêm nay, ta muốn chỉ có hai chúng ta!"

"Hảo!" Ta hôn nhẹ lên trán Cẩn, "Chúng ta về nhà!" Chú thích

(1)Bất kiến Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại sơn trung: Đây là một câu trong bài thơ

"Đề tây lâm bích" của Tô Đông Pha Dịch nghĩa:

Sở dĩ không nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư; Đều bởi thân ta bị hạn chế ở trong núi này.

Bài thơ tượng trưng cho cách quan sát, xem xét sự vật hiện tượng của người Trung Quốc. Ở đây, muốn khám phá núi Lư Sơn, có một cái nhìn đúng đắn về sự vật hiện tượng, người quan sát phải thay đổi nhiều điểm ngắm, nhìn vào nhiều mặt khác nhau của sự vật hiện tượng.

Nguồn: khoavanhoc-ngonngu.edu.vn

(2)Ánh trăng trên hồ: một tác phẩm văn xuôi của Chu Tự Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.