Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 16: - Bị thương dưới lưỡi dao




Làm như lúc ta trở lại thì trong lớp đã bắt đầu vô tiết, mắt ta đỏ hoe, dưới cái nhìn soi mói của chủ nhiệm lớp và bạn học, ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi!

Dĩ nhiên là chủ nhiệm lớp cảm thấy ta chẳng sao cả, văn 1 có một quy luật, chỉ cần là Chu Minh xảy ra chuyện, Đỗ lão sư ra tay chắc chắn là mã đáo thành công!

Ngồi ở đó như có điều suy nghĩ, suốt một tiết, ta ngồi an phận, tâm sớm không biết đã bay tới nơi nào.

Ta không nên đem đến cho Cẩn áp lực lớn như vậy, hoặc là ngay từ khi bắt đầu, ta đã sai rồi, không nên chỉ vì mình cảm thấy ủy khuất liền đem tất cả nói ra ngoài, không chịu trách nhiệm đem vấn đề vứt cho Cẩn, Cẩn nhất định là suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ thật lâu đi.

Hết tiết, ngữ văn khóa đại biểu chạy đến trước mặt ta, cười hì hì nói muốn xem bài thi của ta một chút, liếc mắt nhìn nhìn nam sinh này một cái, cảm thấy nhàm chán.

"Làm sao bây giờ? Bài thi không ở trong tay ta, chắc ở chỗ ngữ văn lão sư ấy!"

"Không thể nào? Ai, chớ hẹp hòi, ta chỉ là muốn xem phần lý thuyết ngươi trả lời thế nào, tại sao lão sư cho ta ít điểm như vậy, Chu Minh, để cho ta xem bài của ngươi một chút!"

Ta có chút dở khóc dở cười, lần này thành tích môn ngữ văn cao nhất là ngươi, ngươi tìm đến ta làm gì a?

"Ha ha, ngươi có vấn đề gì thì đi tìm lão sư đi, bài thi thật không ở trong tay ta, mà nói lại, điểm ngươi so với ta còn cao hơn, xem của ta làm gì a?"

"Hừ, không cho xem thì thôi, có gì đặc biệt hơn người!"nam sinh kia tâm địa đàn bà nhỏ nhen vẫn còn ở kia thì thầm "Chớ chọc người ta, người ta thi ngữ văn không tốt nên không có cách nào đối mặt với tiểu Đỗ Đỗ...."

Ta nổi giận

"Con mẹ nó ngươi nói cái gì đó? Ngươi lặp lại lần nữa?" Ta xoát một cái liền đứng lên.

"Ta nói cái gì nữa? Lớp chúng ta người nào không biết? Trong mắt Chu Minh ngươi, trừ Đỗ Cẩn còn có ai? Chớ cho rằng ai cũng mù, ngươi không phải thích Đỗ Cẩn sao? Ghê tởm!"

"Con mẹ ngươi!!" Ta khiêng cái ghế lên tính đập một phát, bị A Đạt liều mạng kéo lại.

"Được rồi Cương Thác, đừng nói nữa, nói nhảm cái gì a?....Minh tử Minh tử...Bình tĩnh một chút!"một đám người tiến lên giữ cái ghế lại.

Ta chuyển tay cầm lấy con dao rọc giấy trong hộc bàn, đây là thứ ta mang theo để khắc chữ trên đồng hồ cát cho Cẩn, sau đó vẫn đặt trong hộc bàn, thỉnh thoảng gọt bút chì một chút!

Cương Thác thấy ta cầm dao, gương mặt khinh bỉ, A Đạt muốn cướp lại nhưng bị ta dùng sức vung ra.

"Chuyện này không liên hệ với các ngươi, cút hết cho ta!" Ta nảy sinh độc ác.

"Chu Minh, đừng để ta xem thường ngươi, tới, ngươi đâm đi, ngươi đâm ta thử một chút coi!" Người chung quanh cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Nhất thời huyết khí dâng trào"Cương Thác, ngươi mới vừa nói ta cái gì a?"

"Ta nói con mẹ nó ngươi thích Đỗ lão sư, ngươi ghê tởm!"

"Xoát!" Ta một dao chém vào tay Cương Thác vẫn còn chỉ vào ta!

Nhất thời, máu chảy như suối, vẻ mặt Cương Thác lúc nãy còn kiêu ngạo cũng đã biến mất, gào lên như heo bị chọc tiết.

"Ngươi nhớ kĩ cho ta! Cương Thác, ngươi nói một lần, ta liền chém ngươi thêm một lần!" Trên dao còn dính máu, Cương Thác che tay, gào lên chạy ra khỏi lớp.

Hậu quả dĩ nhiên là không cần suy nghĩ cũng biết, nhưng ta nhưng không chút nào sợ hãi, từ nãy tới giờ, chuyện xảy ra quá nhanh, ta thậm chí cảm thấy lòng của ta đã chết lặng, nhìn máu trên mũi dao, ta bắt đầu ý thức được ta làm một chuyện động trời, nhưng mà, việc đã đến nước này, là mưa gió hay bão bùng gì đó đều không phải điều ta có thể quyết định được.

Tùy tiện đi, dù sao, những thứ này ta cũng không sợ.

Ta bẻ lưỡi dao thành từng đoạn nhỏ, lưỡi dao rất mềm, bẻ gãy thực sự không tốn chút sức nào, đem từng đoạn ấy cẩn thận dùng giấy gói kỹ, nhét vào miệng túi, lưu làm kỷ niệm đi, đây là lần đầu tiên ta cầm dao đả thương người.

Cương Thác vẫn không trở lại, trong lớp đều nghị luận ầm ĩ, đây coi như là một sự kiện đánh nhau tương đối nghiêm trọng, nhà trường đầu năm cũng đã nhấn mạnh hình thức kỉ luật xử lý việc đánh nhau trong trường, ta chắc phải là đối tượng thử nghiệm đầu tiên trong học kỳ!

Vào tiết tự học bị lão sư gọi tới phòng làm việc, nghĩ thầm đây là chuyện không sớm thì muộn, làm sai nên bị trừng phạt, thật ra thì ta vẫn ở đây chờ lão sư gọi ta.

Lúc đến phòng làm việc liền thấy Cương Thác đứng ở đó, bàn tay bị thương quấn băng trắng thật dày, lúc hạ thủ bị lửa giận thiêu đốt, chắc là hạ thủ hơi nặng!

"Chu Minh, lần này ngươi lại muốn gì nữa đây?" Kiên nhẫn của chủ nhiệm lớp đối với ta tựa hồ đạt đến cực hạn," Nếu ngươi không muốn yên bình thì có thể nói thẳng, nếu không, tại sao mỗi ngày cứ phải gây chuyện như vậy!"

Chủ nhiệm lớp luôn luôn giữ mặt mũi cho ta, lần này, tựa hồ ta đã làm tiêu hao hết tất cả kiên nhẫn của hắn.

"Ta không muốn giải thích gì hết, lão sư muốn xử lý như thế nào liền xử lý như thế đi!"Dù sao chuyện đã xảy ra, nói gì cũng vô ích, ta ghét nhất việc hai người đánh nhau sau đó lại đẩy trách nhiệm qua lại lẫn nhau, chó cắn chó, miệng đầy lông!

"Chuyện đã xảy ra ta cũng đã tìm rất nhiều người hỏi, có biết một chút, lời nói của Cương Thác đúng là quá đáng, nhưng mà Chu Minh, ngươi cũng không thể làm vậy...."

"Được rồi, lão sư, ngươi nói đi, xử lý như thế nào!" Ta không muốn chủ nhiệm lớp nhắc lại lần nữa những lời của Cương Thác, xem ra, chuyện của ta và Cẩn tựa hồ đã bắt đầu đưa tới chú ý, ta thờ ơ, nhưng việc này sẽ ảnh hưởng Cẩn, đả thương người là ta nhất thời xung động, như vậy sẽ càng khiến cho dư luận càng lúc càng lớn, sẽ tạo gánh nặng lớn hơn cho Cẩn, ta sai rồi, nhất thời xung động gây ra họa!

"Xử lý? Người nói xử lý thế nào? Ngươi muốn ta xử lý ngươi như thế nào?"

"Ta trả tiền thuốc cho hắn, nhà trường phân xử thế nào, tất nghe theo!" Ta chỉ lạnh lùng nói.

"Chu Minh, thái độ của ngươi sao lại như thế?"

"Vậy muốn ta có thái độ gì, phải bồi thường ta bồi, phải xử phạt ta nhận, còn chưa đủ? Được thôi," Ta xoay người nhìn Thác, bình thời vẫn là một kẻ hung hăng vênh váo, Cương Thác bây giờ nhìn ta chính là gương mặt vẫn còn sợ hãi."Ta nợ ngươi một dao đúng không, ta trả lại cho ngươi!"

Nói xong, ta móc ra nửa lưỡi dao vẫn còn trong túi, giơ tay trái lên, dùng sức vạch xuống một đường.

Tĩnh mạch đứt, nhất thời, máu chảy như suối.

"Chu Minh!!!" Chủ nhiệm lớp nóng nảy, nhanh chóng đoạt lấy lưỡi dao trong tay ta "Ngươi làm gì vậy!"

Ta giơ tay trái lên, hướng về phía Cương Thác "Đủ chưa? Ngươi nhớ kỹ cho ta, lời nói của ngươi nếu để cho ta nghe lần thứ hai, liền không có đơn giản như vậy!"

Chủ nhiệm lớp chạy tới đè tay của ta lại, máu liền theo khe hở chảy ra ngoài, hắn cũng không còn tâm tình mà trách phạt ta nữa, vội vàng tìm đồ chặn máu lại, đưa ta đi bệnh viện.

Ngồi trên taxi, nhìn chủ nhiệm lớp một bên vừa ép chặt chỗ chảy máu trên tay vừa an ủi ta sẽ không sao, đột nhiên cảm thấy giống như chợt tỉnh đại mộng, ta ngồi ở nơi này, nhưng phảng phất người ngồi chỗ này không phải là ta, hoặc là bây giờ đây chính là ta, mà cái người cầm dao đả tự thương bản thân không phải là ta, tóm lại, ta có chút mờ mịt, ta đột nhiên cảm thấy, ta không tìm được chính mình, suy nghĩ của mình không khống chế được hành động của mình, ta rốt cuộc ở nơi nào? Đang làm cái quái gì ở đây?

Thẫn thờ...Chẳng qua là ngồi đó thẫn thờ, y tá bận rộn bận rộn đi lại, thầy thuốc liền tay xử lý vết thương, không cảm giác được đau, thậm chí không cảm giác được tay của ta vẫn còn ở đó.

Giống như tất cả suy nghĩ cũng đình chỉ.

Lão sư báo về nhà, cha đi ra ngoài, ông bà nội tuổi già chạy tới.

Thấy bộ dáng của ta, ông nội giật mình, sau đó ông nội nói cho ta biết, vẻ mặt ta giống như không còn linh hồn nữa, chỉ còn lại phần thân xác.

Cho đến khi bà nội run run rẩy rẩy đi tới bên cạnh ta, ôm lấy đầu của ta, nói với ta"Hài tử, không sao! Đừng sợ!"giờ khắc này, ta mới thở dài một hơi, giống như ý thức cũng khôi phục.

Ông nội xin nghỉ cho ta, muốn dẫn ta về nhà, nói là bị thương phải về nhà nghỉ ngơi một chút, hơn nữa, ông nội cảm thấy ta là lạ!

Trực giác của ông nội đúng.

Lúc đi trên đường, ta đột nhiên cảm thấy muốn nói chút gì đó với Cẩn, vì vậy liền nhắn cho Cẩn, chỉ một câu.

"Ta sai rồi!"

Cẩn rất nhanh nhắn trở lại "Cái này cũng không trách ngươi được, hài tử, chiếu cố mình thật tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều!"

Không trách ta, làm sao sẽ không trách ta, ta không dám nghĩ tới chuyện ngày hôm nay sẽ phát triển đến mức nào, ta chỉ biết là, hết thảy mọi chuyện cũng trở nên phức tạp, không còn là sự tình của ta và Cẩn hai người nữa, sẽ kéo vào rất nhiều người.

Chẳng qua là ta hy vọng, tất cả mọi chuyện, nếu như nhất định phải chịu trách nhiệm, như vậy, liền do ta gánh chịu một mình! Ta không muốn để cho Cẩn có bất kỳ ảnh hưởng nào, nhưng là vào hôm nay, xem ra, cũng không còn dễ dàng như vậy nữa!

Ông nội mang ta về nhà, để ta ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, tạm thời không cần đi học, sau đó lập tức liên lạc cha, nói cha làm xong việc lập tức trở về, nguyên nhân chỉ có một câu "Chu Minh đã xảy ra chuyện!"

Đã xảy ra chuyện? Còn xảy ra rốt cuộc là chuyện gì, ông nội không nói, hắn chẳng qua chỉ thúc giục cha mau chóng trở lại, còn đối với ta, hắn không trách cứ cũng không hỏi gì nhiều, chẳng qua là bắt ta ăn ngon, ngủ kỹ, ở nhà xem ti vi hoặc là ra ngoài đi dạo một chút.

Trực giác rằng hết thảy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Buổi tối, một thúc thúc tới, theo như lời cha nói là đến thăm ta, người ấy là con trai một chiến hữu của hắn, ta không biết tại sao phải chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên ta ra mà chào hỏi, rất khả nghi.

Người thúc thúc này ngược lại nói rất nhiều, cùng ta hàn huyên rất nhiều, trong lời nói ta cảm thấy hắn tựa hồ là muốn biết cái gì đó, nhưng lại xóa sạch dấu vết bằng những câu thăm hỏi quanh co, đây không phải là phương thức ta thích nói chuyện, ta là một người có sao nói vậy, đã nói liền thống thống khoái khoái mà nói, nếu không cũng không cần nói, cho nên dứt khoát, lát sau bất kể hắn nói gì ta đều không dư hơi mà khách sáo nữa, một lời là xong.

Thúc thúc bắt đầu hỏi ta có tình cảm với ai hay không, có thích người nào không, ta chỉ cười một tiếng, hắn liền hỏi ta người ta thích có biết ta thích hắn không, ta cười nói ta không biết người ta có biết hay không.

Hàn huyên thật lâu, chừng 2 tiếng hơn, cuối cùng ta phiền, ta nói người nhà ta nếu muốn biết cái gì thì hãy trực tiếp hỏi ta, chớ mang người ngoài tới dong dài với ta cả buổi được không! Không biết thúc thúc này có lai lịch gì, tổng cảm thấy là người xấu, ngôn ngữ của hắn giống như đào sẵn một loại bẫy để cho ta nhảy vào, ta thậm chí cảm thấy nội dung câu chuyện của hắn và ta cũng đã được thiết kế thật tốt, một vòng rồi lại một vòng, ta ghét bị thiết kế!

Sau đó, bà nội len lén nói cho ta biết, người kia là một bác sĩ tâm lý rất nổi danh, là cha dùng quan hệ mời tới để kiểm tra cho ta, người nọ đối với ta kết luận là, ta bị "ức chế" nhẹ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.