Ái Thượng Lão Sư

Chương 2: Học sinh ác ý bới móc




Sau khi tắm xong, Hạ Tùng còn nghiên cứu máy giặt quần áo dùng như thế nào một lúc, cái này không giống máy giặt thông thường, anh xem xét thêm vài phút đồng hồ mới xác định được chính xác cách dùng. Hạ Tùng nhìn từ trêи ban công xuống, bất luận từ góc nhìn nào trong căn phòng này đều thấy khuôn viên trường học vô cùng rộng, bao gồm cấp tiểu học, cấp hai, cấp ba, mà Hạ Tùng phải giảng dạy là môn Ngữ văn năm nhất cấp hai.

Trong trường học trước đây anh cũng dạy Ngữ văn, anh yêu thích lịch sử, nên thỉnh thoảng còn dạy thêm chương trình môn Lịch sử. Hạ Tùng nhìn cửa sổ thêm mấy phút, thân thể cuối cùng cảm nhận được mệt mỏi, anh xoay người muốn trở về ngủ một giấc, lúc đi đến phòng khách, đúng lúc nghe được tiếng chốt cửa vang lên, chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra, một nam sinh cao lớn đi đến.

Vóc dáng Hạ Tùng cũng không tính là thấp, có 1m75 gần 1m76, chỉ do gầy, nhưng tỉ lệ vóc người của anh không tệ, chân dài, nam sinh xuất hiện trước mặt anh còn cao hơn anh, cao hơn khoảng chừng nửa cái đầu, dáng người vô cùng đẹp, hình thể xen lẫn giữa nam nhân thành thục và tuổi thiếu niên, nhưng bả vai rộng hơn Hạ Tùng, chân cũng dài hơn anh, đối phương vẫn còn mặc một bộ T-shirt ngắn tay, đường cong lộ ra bên ngoài trêи bắp tay rõ ràng, còn có thể nhìn được cơ bắp.

Ánh mắt Hạ Tùng không kiềm chế được dời lên, đằng sau kính mắt có chút sương mù, anh nhanh chóng thấy được mặt mũi đối phương. Ngũ quan anh tuấn khiến anh hơi sửng sốt, không phải Hạ Tùng chưa từng thấy qua mấy thanh niên đẹp trai, mũi rất cao, mắt to, môi mỏng, độ cong của cằm vô cùng hoàn mỹ, nếu nói người trước mắt này ngôi sao điện ảnh, có lẽ Hạ Tùng cũng sẽ tin tưởng.

Anh ngây người tại chỗ còn chưa hoàn hồn, đối phương ngũ quan anh tuấn kia đã nhíu mày lại, nhìn qua một bộ dạng không vui, “Anh là ai? Sao lại ở trong phòng của tôi?”

Hạ Tùng lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười nhẹ, “Chào cậu, tôi là thầy giáo mới đến nhận chức, tôi họ Hạ, tên là Hạ Tùng, cậu là học sinh cấp ba?”

Đối phương hướng trêи mặt của anh quan sát một lượt, nhìn bộ đồ kỹ lỗi thời trêи người anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, giọng nói vẫn tuyệt đối không vui, “À, anh chính là tên thầy giáo từ nông thôn mà lão Lý nói sẽ đến ở chung với tôi đúng không?”

Nụ cười trêи mặt Hạ Tùng cứng ngắc, đối phương nói đương nhiên nghe không hay lắm, nhưng nhiều lần Lý tiên sinh nhấn mạnh trước mặt anh, cũng dần hiểu được tính tình của đối phương, nên vẫn chưa để bụng, chỉ là thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là tôi.”

“Haizzz, thật phiền phức, sau này không được quấy rầy tôi.” Nam sinh có chút tức giận hướng trước mặt anh đi qua, mở cửa phòng mình, lại quay đầu không nhịn được nhìn anh, “Được rồi, về sau đừng làm loạn vào phòng của tôi, đồ của tôi đều rất đắt, nếu như mất tích hoặc hỏng, anh đền không nổi.”

Hạ Tùng khó chịu, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Anh từ từ trở về phòng của mình, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Những đứa trẻ bị dạy hư, anh đã gặp qua nhiều rồi, nên cũng không để ý, chỉ cần về sau ở chung phải cẩn thận một chút là ổn rồi. Anh không tính sẽ dùng phòng bếp ở nơi này, phòng khách cũng sẽ cố gắng không sử dụng, chỉ nằm ở trong, ắt hẳn sẽ không có mẫu thuẫn gì ha!?

Hạ Tùng nghĩ như vậy, vừa muốn nằm lên giường ngủ một giấc, cửa lại đùng đùng vang lên. Hạ Tùng hoảng sợ, vội vã đi mở cửa, nhìn nam nhân mặt u ám đứng đối diện , anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì rồi, anh thận trọng hỏi: “Bạn học, làm sao vậy?”

Đối phương cắn răng, giọng nói dường như nặn từ trong hàm răng mà ra, “Có phải anh dùng phòng tắm không?”

Hạ Tùng gật đầu, anh vẫn còn nhớ đã thu dọn đồ đạc của mình rồi, cũng không làm bẩn phòng tắm.

Đối phương nhìn chằm chằm anh, “Vậy anh không quét sạch? Trêи vách tường toàn là nước, văng lên cả bồn cầu, anh định để cho tôi dùng thế nào? Còn cái khăn mặt của anh nữa, nhặt trong thùng rác à? Trông ghê tởm chết, cốc xúc miệng của anh nhất định nhặt trộm trong bào tàng đúng không!?”

Hạ Tùng bị một chuỗi chỉ trích làm cho hơi mơ màng, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi không đi trộm đồ.”

Đối phương lạnh lùng nhìn anh, “Vậy anh mau đi làm sạch đi! Nếu anh không đi, không được ở chung với tôi nữa, thật đáng ghét!”

Hạ Tùng nhìn vẻ mặt đối phương vênh váo nghiêng người nhìn anh, biết đại khái cậu học sinh này tuyệt đối không muốn sống chung một chỗ với mình, cho nên cố tình đến tra hỏi bóc lỗi. Hạ Tùng biết nếu bản thân tìm Lý tiên sinh nói chuyện, cố gắng có thể rời khỏi nơi này, nhưng anh nghĩ đến lúc đang ăn bữa sáng, vẻ mặt đau khổ của đối phương khiến anh cảm thấy ngàn vạn lần lượng thứ, ước đoán làm như vậy cũng là việc làm bất đắc dĩ. Từ trước đến nay, anh không phải người thích gây phiền phức cho người khác, nên vẫn là cố gắng nhịn xuống, anh bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi đi quét sạch sẽ, xin lỗi.”

Nam sinh sửng sốt một chút, hiển nhiên thật không ngờ anh lại có tính khí tốt như vậy.

Hạ Tùng kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm quét dọn một lần nữa, dùng khăn vải chà lau bọt nước trêи vách tường, nam sinh tựa trêи khung cửa lạnh lùng nhìn, trong ánh mắt mang theo đùa cợt cùng thần sắc chán ghét. Ban đầu Hạ Tùng còn hơi khó chịu, dần dần cũng thản nhiên mặc kệ, anh lau xong chuẩn bị sẽ lấy khăn mặt cùng cốc xúc miệng của mình cầm ra ngoài, đứng trước mặt nam sinh, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi có thể không?”

Nam sinh nhìn anh, một lúc lâu mới nói: “Tôi cần đặt ra một bảng quy địng, nếu như anh không thực hiện được những yêu cầu đó, vậy anh có thể cút đi.”

Hạ Tùng mím môi một cái, khẽ gật gật đầu, “Được.”

Hạ Tùng ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại chiếc bảng kia đã được dính trêи cửa phòng anh, Hạ Tùng nhẹ nhàng lấy xuống, chữ viết phía trêи có vẻ rất nôn nóng, thế nhưng cũng không khó nhìn, vừa nhìn là biết đã được luyện thư pháp rất kỹ từ nhỏ. Ấn tượng của Hạ Tùng về đối phương lại dịu hơn một chút, đến lúc chờ anh thấy rõ quy định phía trêи, một chút xíu thiện cảm lại từ từ giảm xuống.

Rõ ràng yêu cầu của đối phương đều rất quá đáng, ví dụ như sáng sớm từ sáu giờ đến bảy giờ rưỡi anh không được dùng phòng tắm, còn có tám giờ tối đến mười hai giờ anh cũng không đưược phép dùng, mỗi lần dùng xong phải quét sạch sẽ phòng tắm, TV trong phòng khách không được bật, muốn phải đi xin phép, cũng không thể dùng phòng bếp, bởi vì cậu ta không thích ngửi mấy mùi khói dầu, thời gian sử dụng máy giặt cũng có quy định, anh còn phải nhận tất cả công việc quét tước vệ sinh, không bao gồm phòng của hắn, và vài thứ vụn vặn khác, ví dụ như Hạ Tùng không thể dẫn người khác về, ngược lại toàn bộ là một vài quy ước trói buộc sinh hoạt của anh.

Hạ Tùng ngồi trêи ghế salon nghiêm túc xem xong rồi, anh chứng kiến đối phương ký phía dưới ba chữ “Hoắc Văn Việt”, suy đoán hẳn là tên của đối phương, Hạ Tùng không do dự, tìm bút ký tên của mình trêи bảng quy định, rồi đặt nó dưới khay trà phòng khách.

Bộ dạng có lẽ tuyệt đối không phải bạn chung phòng tốt đẹp gì, các bạn học khác lại rất đáng yêu. Hạ Tùng thực sự có chút khẩn trương, mặc dù anh là thầy giáo sáu năm, nhưng chỉ ở trong địa phương nhỏ, hơn nữa còn là quê hương của anh, tình huống kia anh còn hiểu biết một chút, không giống như ở nơi này, tất cả mọi thứ anh đều không biết, ngay cả sách giáo khoa, giáo trình giảng dạy, công cụ phương tiện cũng không quá giống nhau.

Hạ Tùng thích ứng một tuần mới quen được sinh hoạt của trường học này, chiếm diện tích rộng quá khiến người ta cảm thấy khổ não, anh đi từ ký túc xá đến nơi làm việc phải mất gần hai mươi phút. Những thầy cô giáo khác đối xử với anh tương đối ôn hoà, ngoại trừ một vài thành phần cá biệt bề ngoài tỏ vẻ cao cao tại thượng, còn lại mọi thứ cũng không tệ lắm.

Lần đầu tiên Hạ Tùng chính thức vào giờ học, lúc đó hiệu trưởng những thành phần lãnh đạo hầu như đến gần hết, trong lòng anh có phần khẩn trương, nhưng lúc đang giảng dạy thoáng chốc từ từ trầm tĩnh lại. Từ trước đến nay anh là một người không quan tâm hơn thua, không có ham muốn gì quá lớn, là một người tương đối tốt khi ở chung.

Nhưng hầu như anh có thể cùng mọi người sống chung không tệ, chỉ có Hoắc Văn Việt là có hơi không hợp nhau lắm.

Hạ Tùng rõ ràng đã nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu đối phương mà hành sự, nhưng Hoắc Văn Việt nhất định sẽ tìm được lỗi sai của anh mà bới móc ra, nói ví dụ như trong phòng tắm, phòng khách có bụi có đồ đạc gì gì đó, mỗi lần Hạ Tùng bị hắn bới móc trêu chọc cũng sẽ kiềm chế, anh không nói một lời thái độ nhẫn nhục chịu đựng dường như càng khiến Hoắc Văn Việt càng hăng say, càng tìm thật nhiều lỗi nhỏ nhặt để soi mói.

Hết giờ học Hạ Tùng trở về ký túc xá, tắm thật sớm, sau đó quét dọn phòng tắm một lần bằng nước tẩy rửa, giặt quần áo hong khô mang về phòng, xác định không bỏ xót thứ gì mới đóng cửa lại. Hiện tại ngay cả cửa Hoắc Văn Việt cũng yêu cầu anh không được khoá, lý do là sợ anh chứa chấp người bên ngoài, mỗi ngày hắn đều sẽ kiểm tra, Hạ Tùng không khoá cửa nữa, mặc kệ hắn đi vào kiểm tra, ngược lại anh thực sự không giấu người, không sợ đối phương kiểm tra. Mỗi lần Hoắc Văn Việt tiến đến sẽ mang theo một ít công kϊƈɦ tỉ mỉ, Hạ Tùng ngồi trước bàn đọc xem sách của anh, làm như không nghe, thái độ như vậy khiến Hoắc Văn Việt ngày càng tệ hại hơn.

Hôm nay trước khi Hạ Tùng ngủ nam sinh còn chưa trở lại, Hạ Tùng đánh dấu trang sách đang đọc dở lại, sau đó lên giường. Thực sự anh cảm thấy nơi đây rất ổn, trong thư viện có nhiều sách đa dạng, vì anh mắc chứng giáo sư, mượn sách căn bản không cần tiền, điều này làm anh mừng rỡ không thôi, đặc biệt sau khi tìm được mấy quyển trước đây muốn đọc nhưng không tìm được, càng giống như đại hạn chờ mưa nghiên cứu. Anh đối với chương trình học rất nghiêm túc, mỗi ngày trở về nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước, thậm chí là một phần nhỏ trong đó cũng đánh dấu trước thời gian, chăm chú soạn bài, như vậy ngày hôm sau lên lớp sẽ không bị buồn tẻ khô khan, mà tương đối thú vị.

Hạ Tùng ngủ rất nhanh, giữa lúc anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cửa đột nhiên bị lực mạnh đẩy ra, đèn sáng rực lên, một nam nhân cao lớn đứng trước cửa, vẻ mặt không vui nhìn anh, “Phòng tắm bẩn rồi, anh không quét dọn à?”

Hạ Tùng sửng sốt một chút, tìm kiếm kính mặt đặt trêи tủ đầu giường đeo lên, vén chăn xuống giường, “Bẩn chỗ nào? Tôi đi dọn lần nữa.”

“Chỗ nào cũng bẩn, phải nói rất bẩn, tôi không có cách nào dùng, anh nhanh lên một chút.” Hoắc Văn Việt từ trêи cao nhìn xuống anh, khóe miệng hơi nhếch lên, trêи mặt lộ ra thần sắc đùa cợt.

Đối phương rõ ràng đang bóc lỗi, nhưng Hạ Tùng không có ý định muốn phản kháng, anh ra khỏi phòng, nam nhân sau lưng theo sau, Hạ Tùng chứng kiến phòng tắm sạch sẻ, chấp nhận lấy ra khăn vải quét dọn lại một lần nữa.

Hoắc Văn Việt nhìn dáng vẻ quét dọn của anh, bản thân cũng cảm thấy tên thầy giáo nhà quê này tính khí không khỏi thật tốt quá, nhưng điều này không khiến hắn mềm lòng, ngược lại càng ngày càng có tâm tình bắt nạt anh, đây giống như là niềm vui giúp hắn giảm nhẹ sức ép áp lực nặng nhọc của việc học. Hắn hừm lạnh nói: “Anh đúng là giống con gián kiên cường ha, da mặt cũng dày cực độ, người bình thường hẳn đã sớm tự động cút đi!? Anh còn có thể nhịn được, lại nói tôi tò mò nhà trường đến cùng cho anh bao nhiêu tiền?”

Hạ Tùng không trả lời hắn, ngoan ngoãn tiếp tục chà bồn cầu, lau sạch sẽ mỗi một góc tường. Sau khi làm xong anh đứng lên, ánh mắt không nhìn nam nhân, chỉ ôn hoà nói: “Được chưa? Cậu kiểm tra đi, nếu như còn chỗ nào không sạch, để tôi lau tiếp.”

Rồi con ngươi nhìn chằm chằm người trước mặt này, dáng vẻ Hạ Tùng ngoan ngoãn nghe theo như thế, làm cơn tức của hắn không đứng dậy nổi rồi, hắn nhìn phòng tắm sạch sẽ, quả thực nhìn một vết bẩn cũng không thể bắt lỗi, chỉ có thể không phục hừm lạnh một tiếng, “Quên đi.”

Hạ Tùng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đây đi ngủ trước, ngủ ngon.”

Giọng của anh giống như dòng suối nhỏ chảy trong núi phát ra, nghe vào tai vô cùng thoải mái, tuyệt đối không chói tai. Hoắc Văn Việt nghe đến anh nói câu “Ngủ ngon” này, đáy lòng nhịn không được co lại một chút, hắn không cảm tâm tình nguyện nhìn Hạ Tùng đi qua bên người hắn, lúc ánh mắc liếc về chiếc cằm thật nhọn cùng da thịt trắng nõn, bụng dưới đột nhiên toả ra nóng hừng hực, cảm giác như vậy khiến hắn có chút quái lạ không giải thích được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.