Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 167: Hai mỹ nam tử chiến đấu




“Oa! Thiên! Thật kích động!”.

Thời điểm hai mỹ nam tử nhẹ nhàng tụ lại một đường, có một người tránh ở cây đại thụ cách đó không xa, hưng phấn mà khóc rống lên.

Người kia chính là Cửu Linh.

“Thật chói mắt! Thật lóng lánh!!” Hắn hiện tại chính là một tên háo sắc, nơi đó hai người, một bên là thân ái thiếu chủ của ‘hắn’, một bên là thân ái tiểu mỹ nhân của hắn, ngao ngao, máu mũi hắn giàn giụa .

Cảnh đẹp như thế này, có thể may mắn thấy được, hắn chết cũng không tiếc…Không! Nếu có thể để hắn hôn một cái vào một bên mặt. . . Gào khóc . . . hắn sẽ hưng phấn mà chết đi. . .

Mà hai người đang đối địch căn bản cũng sẽ không nghĩ tới thời điểm này còn có người ở đối bọn họ có tư tưởng không an phận.

“Ta là đang tìm ngươi, là muốn một thứ.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.

“Ngươi muốn cái gì? Huống chi, cho dù ta có, cũng dựa vào cái gì cho ngươi?” Lãnh Diệu Liên lạnh lùng cười.

“Ngươi không cho, ta liền bắt ngươi đưa.” Tư Đồ Hoàng Vũ lãnh mâu vừa nhấc, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt ca6y đại thụ liền bị chặt đứt ngang thân, ầm vang long sụp đổ.

Lãnh Diệu Liên phi thân nhảy, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, giống như vừa rồi hắn vẫn đứng ở nơi đó, không có một chút mất tự nhiên.

“Ngươi cho là, ta sẽ còn cho ngươi đoạt đi thứ quan trọng của ta?” Ngón tay của hắn rơi xuống chuôi kiếm đen như mực ở bên hông, tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra.

Thân kiếm một màu ngân bạch hoa sen, sáng chói mắt ở trong không khí, một cỗ lãnh khí cường đại đột nhiên hiện ra truyền đến trong khí, Lãnh Diệu Liên vung tay lên, một cỗ kiếm khí giống như đem không khí bổ ra một nửa, thẳng tắp hướng Tư Đồ Hoàng Vũ mà phóng đi.

Chỉ nghe “Ầm ầm” Một tiếng, tòa nhà phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ gạch ngói toàn bộ đổ sụp, uy lực thật lớn, nếu là thân xác người thường mà chịu công kích như vậy, nhất định tan xương nát thịt.

Lãnh Diệu Liên thản nhiên nhìn về phía Tư Đồ Hoàng Vũ, khói bụi dày đặc, thấy không rõ, nhưng là hắn biết người kia không có khả năng dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Một trận gió thổi tới, khói bụi tan hết, một bóng dáng vừa rồi còn đứng ở nơi đó vẫn không hề di chuyển qua một chút. Mà chung quanh hắn là một cái mật võng, thiên tàm ti giống như có sức sống, toàn bộ hình thành một cái đại võng tràn ngập nội lực, bảo hộ0’999 Tư Đồ Hoàng Vũ ở bên trong.

Hắn không có nơi nào bị thương, ngay cả cẩm tú màu trắng kia, vẫn như cũ sạch sẽ lưu loát, một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm.

“Ô ô, thật là suất!,” Cách đó không xa, Cửu Linh lại ở trong trạng thái háo sắc, khuôn mặt hắn xoay tròn trên mặt đất, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, càng ngày càng khó chọn, hai người, đều là nhân trung cực phẩm, chỉ cần nhìn như vậy, đã làm cho toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn dựng thẳng lên.“Đều muốn! Hai người đều rất muốn!!”

Trong đầu hắn xuất hiện ra một cảnh tượng hai mỹ nam tử đều nằm ở trên giường chờ hắn đến, một dòng máu mũi từ trong lỗ mũi phun trào mà ra . . . ngao ngao. . . Để cho hắn chết đi. . .

“Ngươi rất yếu.” Tư Đồ Hoàng Vũ không nhanh không chậm nói ra một câu, thiên tàm ti theo trong tay liền phi vũ, sợi tơ trong suốt, dương quang trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống, phát ra lãnh ý bên trong.

“. . . Phải không,?” Những lời này cũng đã thành công khơi dậy tức gận của Lãnh Diệu Liên, khóe miệng hắn cong lên cười, thập phần yêu dị:“Ta cũng muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai yếu nhược.”

Dứt lời, hắn đã họa một trận gió, nháy mắt ôm trọn phía sau Tư Đồ Hoàng Vũ, nhắm ngay cổ hắn mà đột kích.

Tư Đồ Hoàng Vũ biến sắc, nghiêng đầu né tránh, thiên tàm ti trong tay cũng biến thành lợi kiếm cùng khiên mà phản kích.

Hai cái bóng dáng dây dưa cùng một chỗ, tốc độ nhanh chóng làm cho người ta căn bản không nhìn ra.

Mỗi một chiêu đều là đối với chỗ trọng yếu của đối phương mà ra tay, ngoan độc mà lưu loát, không có động tác dư thừa gì. Chỉ cần thả lỏng một chút, liền lập tức sẽ bị đối phương bắt được khe hở, sau đó dùng hết toàn lực mà công kích.

Trong trận chiến này, không có người nào dám giữ lại một chút sức mạnh.

Nhãn thần hai người từ một màu đen ban đầu dần dần chém giết đến biến thành màu đỏ. Giống như hai ác quỷ đến từ địa ngục, muốn đem đối phương xé tan tành, lấy máu mà uống, mới có thể bỏ qua.

Hai người đều tựa hồ quên mất mục đích ban đầu của chính mình, ngược lại đơn thuần đánh nhau, dồn đối phương vào chỗ chết.

Toàn bộ sân, không ngừng vang lên tiếng của những tảng đá bị bùng nổ, vỡ tan tành, phòng ốc bị phá hư, Cửu Linh một bên tránh né những tảng đá bay tới, một bên dùng hai con mắt phát sáng mà nhìn hai người “Khó khăn chia lìa” kia, hắn cũng là cỡ nào muốn sáp tới gần một cước a, chỉ là cái thứ đắc ý nhất của hắn cũng chỉ có khinh công cùng tốc độ nhanh nhẹn, nếu là thật sự là bị cuốn vào trong, người thứ nhất bị giết, khẳng định đó là chính hắn.

Vì thế hắn, liền chỉ có ở bên cạnh nhạt nhẽo mà nhìn, đây chính là cái gọi là nhìn được nhưng sờ không được, cho dù may mắn đụng đến , lại vẫn là không chiếm được.

Ô ô, chính là đúng là như hình dung của hắn.

Trận này đánh rồi thì là một ngày một đêm.

Thái dương ẩn đi, đêm tối đến, hai người kia lại căn bản không có tính dừng lại.

Đêm tối rút đi, ban ngày đến, vẫn như cũ là hai cái thân ảnh tung bay, không ngừng công kích, mà bốn phía của bọn họ, đã bị hủy diệt thành bình lâm viên.

Đang lúc Cửu Linh nghĩ bọn họ vĩnh viễn đều không dừng được, hai bóng dáng dây dưa một lần mãnh liệt va chạm nhau, rồi tách ra thối lui đến hai phương hướng, nhưng lại không có lại một lần nữa nhào vào snhau.

Thời gian tựa như đình chỉ lại một khắc, hai người trong lúc đó, trầm mặc chỉ còn lại có tiếng gió.

Vạt áo trắng của Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục không còn trắng như cẩm nữa, mà có dấu vết nát vụn, đao ngân dày đặc trải rộng khắp y phục, ngay cả tay áo cũng không biết khi nào thì thiếu một góc. Mà Lãnh Diệu Liên cũng là một bộ dáng giống như hắn, mái tóc hắn thường hay bó đuôi ngựa trong lúc đánh nhau cũng biến mất không thấy, mái tóc đen như thác nước phi hạ, càng lộ vẻ yêu dị.

“Ngươi, nghĩ muốn thứ gì?” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, không thể không nói, đây thật là một đối thủ tốt, hắn đã lâu không có được đánh nhau vui sướng như thế, nếu không phải vì Mạt Nhi, bọn họ có lẽ có thể làm bằng hữu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.