Ai Thấy Mèo Của Tôi Không

Chương 17: Chạy ra khỏi lồng




Edit: Ry

Trong nhóm khách hàng có người phụ họa cho ý kiến của vị phu nhân kia, bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận về chú mèo đen, nhưng không ai chịu chủ động đi ra đuổi nó. Xen lẫn trong đó, có người chơi nghĩ mèo đen là NPC chỉ đường, bọn họ không thể ra tay, mà mấy vị khách kia thì chỉ là tham gia náo nhiệt, treo rõ biển “không liên quan đến mình”.

“Đúng rồi, sao trong nhà hàng lại có mèo? Còn là mèo đen nữa?”

“Tôi thấy là con mèo đen này mang tới xui xẻo, sao không dưng lại có người chết.”

“Đúng là xúi quẩy, rõ ràng buổi tối vui vẻ như vậy lại gặp loại chuyện này.”

“Quản lý Vương bị giết à? Sao chưa ai báo cảnh sát?”

Phu nhân nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Ai ra đuổi con mèo này đi đi, mắt nó trông sợ chết đi được.”

Trong lúc bọn họ còn xì xào nói mèo đen là xui xẻo này kia, Nhan Ký Vân đã nhanh chóng lao tới chỗ Văn Nam Tinh, luồn qua bên chân gã tới gầm bàn đằng sau, sau đó tiếp tục trốn vào trong bóng tối, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chỉ có NPC mới kinh ngạc bởi sự xuất hiện của mèo đen, người chơi lại không nghĩ quá nhiều, một con mèo mà thôi, cũng không ảnh hưởng tới việc họ tìm manh mối.

Vị phu nhân mặc toàn hàng hiệu quay sang quát mắng nhân viên của nhà hàng: “Tại sao trong cái nhà hàng này lại có mèo đen hả? Thức ăn của bọn tôi dính lông mèo thì sao? Có biết một sợi lông mèo có bao nhiêu vi khuẩn không hả!”

Ngoài mấy nơi như cà phê mèo thì nhà hàng bình thường sẽ không nuôi thú cưng trong tiệm.

Nhân viên phục vụ giải thích: “Chắc là nó tự chạy vào đây ạ, phu nhân Chu, xin hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ đuổi nó ra ngay.”

Vị phu nhân kia xoa cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi dị ứng với mèo đấy, các anh mau xử lí nó đi.”

Mèo cũng là một sinh vật sống sờ sờ ra đấy, bảo xử lí là xử lí thế nào?

Nhan Ký Vân nghe bà ta nói mà khó chịu hết cả người, bà ta dị ứng với mèo à, cậu còn bị dị ứng với NPC đây này!

Nhân viên nhìn quản lý vừa chết của họ: “Phu nhân Chu, chúng tôi sẽ đuổi nó ra ngoài, ngài cứ yên tâm. Nhưng trước hết án mạng vẫn quan trọng hơn, xin ngài đừng sốt ruột.”

Phu nhân Chu lạnh lùng nói: “Quản lí của mấy người chết thì liên quan gì tới tôi.”

Các người chơi giàu có tinh thần chính nghĩa đều muốn làm gì đó, đến lúc này rồi mà vẫn có người thờ ơ trước cái chết của người khác, tại sao lại không có tí đạo đức nào như vậy. Cứ coi như là trong lòng bất mãn đi, nhưng cũng đừng có nói ra ở thời điểm này chứ, đợi mấy phút nữa rồi phàn nàn riêng với nhân viên phục vụ thì có sao.

Nhưng đây không phải là thế giới hiện thực của họ, mà là một trò chơi đòi mạng, thứ thể hiện ở đây là nhân tính cực đoan của loài ngoài, không nên giảng đạo đức với NPC làm gì.

Phu nhân Chu che mũi định tiếp tục phàn nàn, đúng lúc này có một người đàn ông mặt đồ tây phong cách đơn giản đi xuống từ lầu hai. Người này chỉ chừng 25-26 tuổi, còn rất trẻ, trang phục của y so với tên Văn Nam Tinh ban nãy Nhan Ký Vân gặp còn tinh xảo hơn, âu phục từ trên xuống dưới không có một nếp nhăn, ngay ngắn phẳng phiu, giày da cũng sáng bóng. Y có khí chất điềm tĩnh chững chạc, không hề tạo cho người nhìn cảm giác phù phiếm hào hoa.

Y là Lâm Hiệp, chủ nhà hàng.

Lâm Hiệp cười rất ôn hòa, không hề tỏ vẻ cung kính mà lịch sự đưa ra giải pháp: “Phu nhân Chu, tôi sẽ lập tức cho người đi bắt con mèo đen quấy rối kia, mời phu nhân ngồi nghỉ một lát.”

Phu nhân Chu thấy người đàn ông này biết tiến biết lùi, bề ngoài không tệ, giọng cũng ổn, tâm trạng trở nên tốt hơn, bèn nói: “Ông chủ Lâm, vậy anh mau cho người bắt con mèo đó lại đi. Nó chạy loạn trong nhà hàng như vậy thì không biết rụng bao nhiêu lông ra nữa.”

Nhan Ký Vân ngồi trong góc tối, thầm mắng: Từ đầu tới đuôi ông đây còn sạch hơn cái miệng của bà.

“Tất nhiên rồi.” Ông chủ Lâm đáp, quay sang nói với mấy nhân viên: “Các cậu đuổi con mèo hoang kia ra ngoài đi.”

Ông chủ Lâm sai hai nhân viên đi đuổi Nhan Ký Vân.

Có người quản lí ở đây, nhân viên được điều động, bắt đầu lùng sục các góc nhà ăn tìm con mèo hoang không biết đã chạy đi đâu.

Nhan Ký Vân liên tục văng tinh hoa ngôn ngữ trong đầu, làm ơn đừng có vừa vào phó bản đã cho loại nhiệm vụ mệt chết mèo này chứ, cái bà phu nhân kia chắc chắn là trò chơi này lựa riêng ra để đối phó cậu!

Cũng may Nhan Ký Vân thường chơi trốn tìm đuổi bắt với quan hốt phân ở nhà, cậu am hiểu tận dụng màu lông và góc khuất ánh đèn để che giấu bản thân. Lúc hai nhân viên phục vụ tới gần, cậu sẽ nằm sấp xuống, luồn theo tuyến đường mình đã chọn sẵn, chui vào góc tối tiếp theo mà đối phương không thấy được.

Rốt cuộc thì nhân viên vẫn là NPC, họ như thể có máy dò radar, luôn tìm được Nhan Ký Vân rất nhanh. Nhưng phát hiện thì phát hiện, họ lại không bắt được mèo đen. Ông chủ Lâm thấy hai người không đủ thì sai thêm hai người nữa.

Đương nhiên Nhan Ký Vân không đi, ai biết được ra khỏi nhà hàng này sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả người chơi đều ở đây, chứng tỏ nhà hàng chính là phạm vi hoạt động của phó bản.

Bị bốn người đuổi theo, Nhan Ký Vân không thể không bắt đầu một đợt chạy trốn khốc liệt.

Cậu cũng không ngu, đã bị phát hiện rồi thì cứ vọt thẳng vào đám người đi. Thấy ai ăn mặc sang trọng là cậu chạy tới chỗ người đó, nhân viên phục vụ bị cậu chọc cho xoay vòng vòng, phòng ăn lại loạn cả lên. Các vị khách chốc chốc muốn để ý chuyện người chết, chốc chốc lại phải né mèo đen.

“A!” Lại có một quý cô hét ầm lên, váy lụa trắng xinh đẹp của cô ta bị mèo đen chạy tới như cơn gió cọ cho đầy lông mèo, cô lớn tiếng nói: “Ông chủ, nhân viên phục vụ của anh có làm được việc hay không vậy, ngay cả một con mèo cũng không bắt được, sao ăn hại thế!”

Ông chủ Lâm vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt, nói: “Người đẹp đừng sốt ruột, mèo hoang thường khá sợ người.”

Nhan Ký Vân bị dán nhãn là mèo hoang đâu có rảnh nghe họ nói chuyện, cậu suýt thì bị một tên nhân viên đè lại. Mèo đen linh hoạt né tránh, nhảy lên trên bàn ăn, nhân viên phục vụ khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, không theo quán tính bổ nhào lên chiếc bàn toàn que nướng.

“Bao vây lấy nó là nó không chạy được nữa.”

“Bên này bên này, nó nhảy sang bên này!”

Nhan Ký Vân thầm nhủ trong lòng, mấy người đã quá xem thường khả năng nhảy xa của ông đây rồi.

Nhân viên còn chưa kịp quây lấy cái bàn, Nhan Ký Vân đã nhảy sang bàn ăn khác.

Hoạt động bắt mèo rất gây chú ý, đồ trên bàn bị Nhan Ký Vân đi qua gần như không thể tiếp tục ăn, nụ cười trên mặt ông chủ Lâm cũng càng lúc càng nhạt.

Nhan Ký Vân bị nhân viên đuổi tới vị trí quầy thu ngân. Thấy mình sắp không còn chỗ nào để trốn ngoài tiếp xúc với thi thể, Nhan Ký Vân quả quyết chạy sang bên còn lại không có xác người, chân giẫm mạnh lên cái khay vàng đựng bánh kẹo, làm nó rơi xuống.

Khay vàng đựng hoa quả bánh kẹo rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Cùng lúc đó, những người tới gần chỗ này đều im lặng, hóa ra cái khay vàng bị Nhan Ký Vân đạp rơi xuống đất có một khẩu súng nhỏ!

[Chúc mừng người chơi Nhan Ký Vân tìm ra hung khí sát hại quản lý Vương, nhận được 200 điểm tích lũy.]

Người chơi khác: …

Cứ thế cho không phần thưởng manh mối luôn à?

Đúng lúc này một nam nhân viên mặt búng ra sữa nhặt khẩu súng dưới đất lên, tất cả người chơi trong nhà hàng lập tức nhìn hắn chằm chằm.

Số tên này hên thật đấy, nhặt được hung khí bị mèo đá xuống.

Người chơi chú ý bảng tên của nhân viên này có viết “Hà Tiểu Tất”, cho rằng hắn chính là Nhan Ký Vân.

Cứ nghĩ mèo đen nhảy tới nhảy lui cũng sẽ không ảnh hưởng tới phó bản, nhưng sau khi rất nhiều người chơi ý thức được mèo đen có thể giúp họ tìm kiếm manh mối thì đổi ý.

Phản ứng nhanh nhất là Văn Nam Tinh, vừa rồi gã đã lợi dụng mèo đen một lần, đúng là thu hút được thêm rất nhiều người xem. Nhưng gã là người chơi, không thể cứ ôm vuốt mèo mãi trong lúc phát sóng, thế nên cũng không mấy cố chấp với nó, dứt khoát im lặng quan sát tình hình trong lúc đám NPC đuổi mèo, tiện thể điều tra nhà hàng. Giờ gã đổi ý rồi, mèo đen có tác dụng, có tác dụng rất lớn.

Phó bản “Nhà Hàng Đêm Khuya” cho phép người chơi hợp tác, chia sẻ manh mối, cũng có thể một mình thăm dò, không phải bị hệ thống cưỡng ép chia tổ, độ tự do rất cao.

Văn Nam Tinh thấy được tác dụng của mèo đen. Biết đâu nó có thể giúp gã tìm ra manh mối?

Gã bèn nhảy xuống khỏi chiếc ghế chân cao, đi về phía ông chủ Lâm.

Nhan Ký Vân đã phá mấy bàn ăn, còn đạp vỡ khay bánh kẹo, chung quy vẫn không thoát được chiến thuật biển người của ông chủ Lâm, cuối cùng rơi vào trong tay một nữ nhân viên. Cô gái này có lực tay khá lớn, cậu giãy thế nào cũng không thoát được.

Văn Nam Tinh nói với ông chủ Lâm: “Ông chủ Lâm, con mèo đen này vào cùng với tôi, có thể là nó đói quá nên muốn kiếm đồ ăn. Tôi thấy trông nó cũng đẹp, hay là để tôi nhận nuôi nó cũng được.”

Ông chủ Lâm lại nói: “Nhưng chỗ chúng tôi là nhà hàng nghiêm chỉnh. Nó phá đồ ăn của khách, tôi phải trừng phạt nó.”

Nhan Ký Vân thầm run rẩy, đừng bảo thằng cha họ Lâm này cũng biến thái như bác sĩ Trì nhé!

Văn Nam Tinh nói: “Nhưng ở đây đang có án mạng, hẳn là mọi người cũng không có tâm tình dùng bữa nữa. Nó chỉ là một con mèo mà thôi, các anh không đuổi theo nó thì nó cũng không nhảy lên phá đồ ăn trên bàn.”

Ông chủ Lâm giơ tay về phía Nhan Ký Vân, nhưng ngón tay y chỉ dạo một vòng trên đầu cậu rồi lại thu về.

Lâm Hiệp nhìn Văn Nam Tinh: “Nếu quý ngài đã có lòng yêu thương động vật như vậy thì tôi cũng không phản đối, chỉ yêu cầu ngài trông chừng nó cẩn thận.” Y dặn nhân viên: “Tôi nhớ đằng sau bếp có cái lồng, tạm thời nhốt nó vào đó đi. Các cậu trông con mèo giúp quý ngài đây một chút, tiện thể nấu cho nó con cá. Cái gì nhà hàng chúng ta không có chứ hải sản thì không thiếu.”

Văn Nam Tinh biết ông chủ Lâm sợ mèo lại chạy loạn nên không chịu giao cho gã ngay, nhưng biết mèo đen ở đâu là được, đợi lát nữa lén thả nó ra thôi.

Nhan Ký Vân bị nhét vào một cái lồng không biết trước đó dùng để đựng gì, bên trong vẫn còn sót một ít lông màu đỏ thẫm, còn sặc mùi máu tươi.

Lúc này đáng lẽ hệ thống nên làm một cái nhắc nhở mới như: Người chơi Nhan Ký Vân lần thứ ba bị nhốt vào lồng, kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh.

Ô lưới của cái lồng này cũng không nhỏ, Nhan Ký Vân dùng móng vuốt tách chúng ra một chút, cảm thấy mình có thể chui ra, nhưng tạm thời cứ quan sát trước đã.

So với tìm cách trốn NPC mọi lúc mọi nơi, chi bằng cậu cứ ngồi đợi ở đây, ít ra cũng không bị đuổi chạy khắp nhà, có thể nghỉ ngơi một chút.

Chỉ một lát sau, Nhan Ký Vân thật sự nhận được một con cá hấp không nêm nếm bất cứ gia vị nào, nhạt nhẽo vô vị.

Cậu cũng không muốn ăn, nhưng không khống chế được bản năng thèm cá, tiếp theo còn phải vượt phó bản, nhét đầy bao tử mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhan Ký Vân ngửi con cá, không thả thuốc, có thể yên tâm ăn.

Vừa gặm được một miếng, tai đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Ngài ăn cá trích Lâm Hiệp tặng, hãy tìm ra bí mật thầm kín của Lâm Hiệp trước khi phó bản kết thúc. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng là 500 điểm tích lũy.]

Một miếng cá này Nhan Ký Vân nuốt không được mà không nuốt cũng không xong, tại sao ăn có con cá mà cũng kích hoạt nhiệm vụ hả.

Nhưng vậy cũng tốt, hệ thống đã chỉ cho cậu phương hướng thăm dò phó bản. Lâm Hiệp là chủ nhà hàng, chắc chắn y có rất nhiều bí mật, có lẽ y sẽ là mấu chốt để tìm ra lí do khiến nhà hàng này nổi tiếng.

Lúc này, nhóm khách ở khu nghỉ ngơi đã có người làm ầm lên.

“Tại sao không cho chúng tôi đi hả? Các người có quyền gì mà không cho chúng tôi đi?”

“Đúng rồi đó, người có phải do chúng tôi giết đâu, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi?”

“Đêm hôm khuya khoắt như này lại không cho người ta về, thế đêm nay bọn tôi ngủ ở đâu hả? Sáng mai tôi còn phải đi làm đấy.”

Ông chủ Lâm vẫn điềm tĩnh trấn an mọi người: “Chúng ta chờ cảnh sát tới chứng minh thân phận của mọi người không có vấn đề gì là có thể ra về.”

Có người không phục: “Đó là nhân viên của nhà hàng mấy người, liên quan gì tới chúng tôi, muốn ở lại cũng là người của các anh chứ.”

Ông chủ Lâm đứng ở vị trí gần cổng ra, chặn một cặp nam nữ muốn bỏ đi, y nói: “Ngài Phùng, quý cô Tiêu, chúng tôi đã sắp xếp chỗ nghỉ cho các vị. Chi phí của tất cả mọi người đêm nay sẽ được miễn phí, nhưng không ai được rời khỏi đây.”

Một nam một nữ cứng rắn muốn đi, ông chủ Lâm và nhân viên thì chặn không cho đi, hai bên xảy ra xung đột. Các người chơi không phải đang lặng lẽ lục soát thì cũng là đứng xem, không ra mặt, cũng không ra tay. Phó bản này có thời hạn ba ngày, giờ chỉ mới bắt đầu, bọn họ chọn tiếp tục quan sát.

Nhan Ký Vân ăn uống no say, không muốn ngồi chờ chết.

Cậu nghiêng đầu chui ra khỏi dây kẽm, lại uốn éo cơ thể, phát huy thuật súc cốt tới mức tối đa. Bình thường cậu cũng thường xuyên vận động với quan hốt phân, trên người không có mỡ thừa, cân đối mảnh mai hơn mấy con mèo mập được nuôi trong nhà, còn rất khỏe mạnh. Chưa đến 10 giây Nhan Ký Vân đã có thể chui ra khỏi lồng.

Phòng phát sóng [Muốn làm người]:

“???”

“Vãi chưởng, góc nhìn thứ nhất được trải nghiệm cảm giác dùng Súc Cốt Công luôn!”

“Nó làm kiểu gì mà chui ra được từ cái khe bé tí đó nhỉ? Thật không thể tin nổi! Mở rộng tầm mắt!”

“Không hổ là Meo Meo tui nhìn trúng, quả nhiên là sinh vật chất lỏng. Nếu là người chơi khác thì chắc còn đang ngồi trong lồng chờ bị phạt, nhưng Meo Meo còn lâu mới chịu, cái lồng này căn bản không giam được nó, trốn ra đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.”

“Số 4 ăn hại thế, chả biết ra hộ giá gì cả!”

“Không thể không nói là người chơi ở phó bản chạy trốn còn không giỏi trốn bằng nó, muốn xem Meo Meo vào phó bản chạy trốn ghê.”

Nhan Ký Vân thành công thoát khỏi lồng, không gì có thể cản mèo đến với mục tiêu của mình!

Vừa rồi cậu nhìn thấy ở khúc cua có cầu thang đi lên tầng, cậu nhớ ông chủ Lâm vốn đi từ trên đó xuống. Nhân lúc dưới lầu đang nhốn nháo, Nhan Ký Vân lặng lẽ trèo lên tầng hai. Tốc độ của cậu rất nhanh, cũng không chú ý bên cạnh có biển báo “khu vực không dành cho khách hàng”.

Mà theo sau Nhan Ký Vân chính là ông chủ Lâm bị quý cô Tiêu hắt nước vào người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.