“Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.”
Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng.
Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng.
Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn.
Nhưng sự thật này vĩnh viễn không thể thay đổi được. Tộc trưởng tộc Nhu Thiên nói mẫu thân của Lam Ánh Nhi trước khi thành thân đã mang thai đứa con của Hoàng Đế An Tổ. Lần đó bất ngờ sinh non khiến đứa bé chưa đến hai tháng tuổi vĩnh biệt hậu thế, nhưng chiếc khóa vàng trường mệnh kia vẫn còn ở trong tay nàng.
Ông nói với con gái của mình, lúc cần có thể cầm vật này đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, nói con là người Hoàng Gia, dùng vật này sẽ hoàn toàn tránh được hôn sự không hạnh phúc.
...
Vệ Lai và Quý Mạc Trần cưỡi ngựa đi xa dần, cho đến khi quay đầu lại không còn thấy bóng dáng quen thuộc nữa, lúc này nước mắt nàng mới lã chã rơi.
“Hối hận sao?” Giọng nói nhàn nhạt bay đến bên tai, trong gió rét Quý Mạc Trần vẫn vân đạm phong khinh như vậy.
“Không!” Nàng lắc đầu, “Không hối hận không hối hận, mà có hối hận thì làm được gì. Có lẽ Vệ Lai ta ích kỷ, nhưng có thể đồng hành với chàng sống cuộc sống tự do, đó là chuyện ta luôn mong ngóng. Đợi nhiều năm rồi cuối cùng cũng trở thành sự thật, Quý Mạc Trần chàng phải biết, dù ta vứt bỏ hết mọi thứ cũng phải cố gắng thực hiện được.”
“Quý Mạc Trần, chàng là một kỳ tích ông trời ban cho ta, để ta trùng sinh vì chàng, để ta vì chàng mà cố gắng sống.”
“Quý Mạc Trần, từ hôm nay trở đi, Vệ Lai ta nguyện theo chàng trên đến già, đến chân trời góc bể...”
HẾT