Nói xong, nàng nghĩ đến lúc còn ở Mai phủ, những lời của Mai Ngọc Linh dùng để khiêu khích
Không sai, cái danh Tứ vương phi của nàng chỉ là hư danh, cho dù Sở Băng làm những chuyện bẩn thỉu, ở trong lòng Dạ Lăng Chi Nguyệt cũng không ai có thể so sánh được.
"muốn nó làm gì?”
“Nó là thuốc dẫn cực kỳ tốt.”
Dạ Lăng Bắc Sơn gật đầu, sáng sớm hôm sau vào Ngoại trừ sự kiện trọng đại trong cung, hắn rất ít khi đặc biệt tới thăm cung điện, cho nên trong chốc lát hoàng hậu kinh ngạc vui mừng, vội vàng giữ hắn lại nói chuyện.
Dạ Lăng Bắc Sơn không có vòng vo, lập tức giải thích ý của mình: “Nhi thần nhớ ở trong hậu cung của mẫu hậu có Càn Khôn Châu?”
“Đúng vậy, cống phẩm của năm ngoái, để ở trong hộp trang sức đó, sao con lại hỏi cái này.”
“Nhi thần có một yêu cầu quá đáng, mẫu hậu có thể bạn thưởng Càn Khôn Châu cho nhi thần không, nhi thần sẽ lấy các bảo vật khác đến"
Hoàng hậu cười bao dung: “Bản cung còn tưởng là chuyện gì, thứ gì ở trong tấm cung này, con muốn lấy cái nào mà chẳng được, muốn lấy thì lấy"
Nói xong bà lại hoặc nói: “Con vốn không có hứng thú với mấy thứ này, dùng làm quà tặng"
Dạ Lăng Bắc Sơn nói: “Tứ vương phi rất thích nó, muội ấy trị bệnh cho nhi thần, đây coi như một lời cảm ơn "
“Ơ, rõ ràng là năm nay lão Tử cũng lấy được viên trân châu này mà, sao con bé còn muốn lấy nó từ con?”
cau mày: “Không phải muội ấy muốn, là nhi thần muốn tặng. Lão tứ đã tặng cho người khác rồi.”
"Sở Băng?”
Hoàng hậu sáng tỏ: “Thật tiếc cho Ngọc Dương, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”
Bà vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt của con trai, bà như nghĩ tới điều gì đó rồi đột nhiên năm lấy tay “Con, con đối với vương phi, chẳng lẽ là.."
Dạ Lăng Bắc Sơn giật mình, nhìn hoàng hậu
Thấy hoàng hậu hai tròn xoe trừng trừng, lại hiếm có lộ ra vẻ mặt có chút hắn mím môi. “Không đâu".
Suy nghĩ của Hoàng hậu chuyển động, đứa con trai này của bà vẫn luôn có chừng mực, nhất định sẽ không vượt qua ranh giới. Mai Ngọc Dương không dễ dàng gì mới chữa khỏi bệnh cho hắn, cộng thêm nhiều lần nàng ở trong cung cứu người, bà là hoàng hậu nên ban thêm một số phần thưởng khác mới đúng. vương phi có món đồ yêu thích nào không?”
“Nếu mẫu hậu muốn cảm ơn muội ấy, có thể cân nhắc những mặt khác.”
Mai Ngọc Dương nhìn thấy cái hộp đặt ở trước mặt mình, nàng chớp chớp mắt: “Đây là cái gì?”
“Mở ra xem đi.”
Dưới cái nhìn của Dạ Lăng Bắc Sơn, Mai Ngọc Dương nhẹ nhàng mở hộp ra.
Vừa mở ra, có một tia sáng yếu ớt phát ra, sau đó nhìn kỹ lại, bên trong không phải là Càn Khôn Châu thì là cái gì! “Cái này, cái này huynh lấy ở đâu thế?”
Nàng không khỏi kinh ngạc, nhưng lại lo lắng cái này tìm không dễ, không thể không nhìn chăm chăm Dạ Lăng Bắc Sơn
“Huynh xin mẫu hậu, bà ấy không dùng đến, chi bằng cho đi "
Mai Ngọc Dương mở miệng, bất an muốn cự tuyệt nhưng Dạ Lăng Bắc Sơn dường như nhìn thấu nàng, liền nói: “Muội phải nhận lấy, không thể trả lại nữa".
Nàng cắn môi nói lời cảm ơn, nói xong lại không kìm được sự hưng phần “Tan ca, huynh thật tốt.”
Nhưng Mai Ngọc Dương không ngờ được, phía sau sẽ còn có những bất ngờ lớn hơn thế
Sau giữa trưa, nhà họ Mai đột nhiên cử người đến báo tin vui, nói Trần phu nhân nhận được chiếu chỉ của Hoàng hậu nương nương, được phong làm “Nhất phẩm phu nhân”, còn trở thành phu nhân của Mai phủ theo thường lệ.
Mai Ngọc Dương sửng sốt, lúng túng hỏi:" Tại sao Hoàng hậu lại đột nhiên sắc phong cho mẹ của ta?”
“Trên Ý chỉ nói, là bởi vì phu nhân của chúng ta dạy con gái tốt".
Đây là phần thưởng gián tiếp tặng nàng, có danh hiệu này, tước vị này, thậm chí có thể hưởng thụ bổng lộc của triều đình, Quận chúa không bao giờ dám tùy ý động vào một ngón tay của Trần phu nhân nữa.
Nàng ứng phó người hầu xong liền vội vàng đi tới viện tử của Dạ Lăng Bắc Sơn: “Tam ca, mẹ muội được Hoàng hậu nương nương sắc phong thành Nhất phẩm phu nhân rồi, là ý của huynh đúng không?”
Dạ Lăng Bắc Sơn chỉ cười, trong lòng nàng rất cảm động “Nhận được ân tình của huynh lớn như vậy, muội phải cảm ơn huynh như nào mới tốt đây.”
“Là ta phải làm phiền muội. Hắn đẩy một tờ giấy vẽ để ở trên bàn qua, vẻ mặt của hắn hiếm khi được thả lỏng: “Ngọc Dương, huynh đã vẽ ra tên hung thủ đó rồi.”