“Huynh, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
Mai Ngọc Dương trừng hắn, luôn cảm thấy người này lòng dạ không tốt.
Dạ Lăng Chi nguyệt vẫn giữ vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, như là không nghe được lời của nàng. Mai Ngọc Dương len lén thầm mắng hắn âm tình bất định ở trong lòng, đang mắng hăng say thì Dạ Lăng Chi nguyệt đi được nửa đường lại đột nhiên ngừng lại. Đầu nàng bởi vì dừng lại mà va vào ngực hắn một cái, nàng nghi ngờ nhìn về trước, chẳng biết lúc nào Sở băng đã đứng ở trong đình, đang u oán rưng rưng mà nhìn bọn ho.
Dạ Lăng Chi nguyệt giật giật hầu kết: “Băng nhi làm sao nàng lại đứng ở chỗ này, không về viện nghỉ ngơi?”
“Thiếp thấy Vương gia ở trong cung một lúc lâu chưa về quả thực không yên tâm chuyện xảy ra ở An vương phủ hôm nay, lo lăng Vương gia đã xảy ra chuyện gì, sao có thể ngủ được chứ. Nàng ta nói xong lại đặt tầm mắt ở trên người Mai Ngọc Dương, tự giễu cười một tiếng: “Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ là thiếp lo lắng quá dư thừa rồi, Vương gia cùng Vương phi sống chung ân ái, thiếp… thật lòng cảm thấy vui mừng thay".
Ngoài miệng nói vui mừng nhưng lại mím chặt môi, mở to đôi mắt muốn khóc, dáng vẻ đau thương oán thán cực điểm kia không biết cho ai nhìn.
Mai Ngọc Dương lười nói chuyện với nàng ta, mới vừa muốn mở miệng bảo Dạ Lăng Chi nguyệt thả xuống.
Ai ngờ cánh tay của Dạ Lăng Chi nguyệt đột nhiên buông lỏng một cái, cả người Mai Ngọc Dương không hề phòng bị mà rơi thẳng xuống đất.
Thân thể nàng rớt xuống đất, cái mông thiếu chút nữa nở hoa. “Có phải huynh bị bệnh không vậy!”
Mai Ngọc Dương không nhận được mà mở miệng mắng: “Muốn ôm ta cũng là huynh, thả ta té xuống đất cũng là huynh, huynh có ân oán hận thù gì với ta hả?”
Gương mặt trắng trẻo như ngọc của Dạ Lăng Chi nguyệt lần đầu tiên xuất hiện vẻ luống cuống, hắn mờ mịt nhìn Mai Ngọc Dương một cái, lại nhìn cánh tay mình, không biết giải thích với nàng như thế nào. Trong giây phút vừa rồi, cánh tay của hắn giống như là đột nhiên mất sức lực, lập tức buông lỏng,
Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không đúng, nhưng bây giờ lại thật tốt, không có một chút khó chịu nào. Sở băng nhìn thấy cảnh này, khoé môi không kìm chế được vẻ đắc ý mà cong lên, còn cố ra vẻ ân cần hỏi: “Vương phi không có sao chứ, có khi nào té đau chỗ nào rồi không?”
Mai Ngọc Dương hung tợn liếc nàng ta một cái, đưa tay chỉ thẳng mặt nàng ta cảnh cáo “Ngươi im miệng cho Bổn cung, nói thêm một chữ nữa thì ta sẽ xé rách miệng của ngươi!”
Thấy nàng nói không có vẻ giống như nói đùa, Sở băng nhất thời không dám nói tiếp nữa. Dạ Lăng Bắc Sơn bất mãn nhìn phía Dạ Lăng Chi nguyệt một cái, chuyển tới trước mặt Mai Ngọc Dương, chìa tay trái về phía nàng: " Đứng lên.”
Mai Ngọc Dương không chút do dự cầm lấy nhưng mà lúc đứng lên lại đau eo, lập tức đứng không vững, vững vàng ngã xuống ở trên đùi Dạ Lăng Bắc Sơn.
Dạ Lăng Bắc Sơn bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, bất giác cảm thấy nóng mặt, mất tự nhiên mở miệng hỏi: “Đau lắm hả?”
Nàng vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Dạ Lăng Bắc Sơn lại kéo nàng: “Ngồi.”
Mai Ngọc Dương cho là mình nghe lầm, nhưng Dạ Lăng Bắc Sơn rất nghiêm túc nhìn nàng. “Muội ngồi yên, huynh đưa muội trở vē.”
Hắn nói xong thì nhìn về phía thị vệ của mình một cái, người nọ tiến lên một bước đỡ xe lăn, rồi đẩy hai người vào trong
Có lẽ là vì bối rối mà ngay cả tránh hiểm nghi nàng cũng quên hết, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở trên đùi Dạ Lăng Bắc Sơn qua một lúc lâu mới đột nhiên hỏi: “A, muội có đề chân huynh đau hay không”
“Không sao, chân huynh không đau.”
Đúng là không đau, huống chỉ một cái chân căn bản không có tri giác.
Mai Ngọc Dương dè dặt cúi đầu nhìn một chút, một khuôn mặt tươi cười cũng đó lên: “Bị người thấy có thể sẽ không tốt lắm.”
Hắn vẫn nói không có sao: “Muội không đi đường được, huynh đưa muội về, sẽ không có ai nói gì.”
Dạ Lăng Chi nguyệt ở phía sau bọn họ siết chặt quả đấm, biểu cảm trên mặt lạnh đến thấu xương, giống như là mũi khoan có thể phá tan băng, thậm chí mơ hồ có sát khí.
Nhưng hắn cứ thể mặc cho bọn họ rời đi, người là do hắn làm té, hắn đuối lý, ngay cả tư cách đỡ nàng dậy cũng không có.
“Vương gia", Sở băng tiến lên kéo tay áo của hắn.
“Vương phi ngồi ở trên đùi Tam ca như vậy để cho người làm thấy được không tốt cho lắm. Lỡ như có người dám nói bậy bạ thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai ”
Hắn hờ hững liếc nhìn mọi người: “Ai dám nói bậy bạ, Bổn vương liền giết kẻ đó"