Thật ra không cần Chiêu Vũ Đế căn dặn, Mai Ngọc Dương đối đãi với bệnh nhân của mình từ trước đến giờ đều rất ân cần.
Thời điểm dùng cơm trưa hai người đang ngồi trên bàn tiệc. Tứ vương phủ có ba người, dựa vào cấp bậc thì Mai Ngọc Dương cùng Dạ Lăng Chi nguyệt ngồi ở bàn trên, Sở băng ngồi ở phía sau.
Nhưng mà Mai Ngọc Dương lo lắng về chế độ ăn uống của Dạ Lăng Bắc Sơn liền chủ động yêu cầu ngồi ở bên cạnh hắn, Đế Hậu tự nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng thật ra Dạ Lăng Chi nguyệt âm thầm liếc nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh cáo nhưng Mai Ngọc Dương lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Nàng chính là đang tạo cơ hội để hắn được ngồi cùng người trong lòng, tại sao còn liếc nhìn nàng như vậy? Ngồi cạnh Dạ Lăng Bắc Sơn mỗi một món ăn của hắn Mai Ngọc Dương đều phải thử độc trước. Để hạ độc ở trong cung là chuyện không hề dễ dàng, chỉ sợ có kẻ lòng dạ xấu xa, đem vài loại thức ăn không thể ăn cùng nhau trộn vào rồi cố ý đưa cho Dạ Lăng Bắc Sơn ăn.
Vẻ mặt của nàng vô cùng đề phòng khiến cho Dạ Lăng Bắc Sơn cảm thấy rất buồn cười, thấp giọng nói với nàng: “Sao nhìn muội còn sợ hãi hơn cả huynh.”
Mai Ngọc Dương bị hắn nói cho ngại ngùng. “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”.
Cuộc đối thoại cùng những động tác tự nhiên của hai người vô tình lọt vào lỗ tại cùng tầm mắt của Dạ Lăng Chi nguyệt, hắn rót một chén rượu ảm đạm uống hết.
Giờ ngọ qua đi, mọi người được an bài đến ngự hoa viên thưởng cúc.
Ngoài những đứa trẻ, Chiêu Vũ Đế cùng nhóm các phi tần ăn mặc rực rỡ nhưng trong đám đông oanh oanh yến yến đó lại không thấy mẫu thân của Dạ Lăng Chi nguyệt cùng bóng dáng của Song phi nương nương.
Mai Ngọc Dương nhớ lại một chút, từ sau khi nàng gả cho Dạ Lăng Chi nguyệt chưa từng có cơ hội gặp vị phu nhân kia. Danh xưng là mỹ nhân quả nhiên là danh bất hư truyền, nàng chỉ muốn đến thăm nhưng đối phương lại giống như tránh không muốn thấy nàng.
Ngoài Song phi, Dạ Lăng Bắc Sơn cũng không đến ngự hoa viên.
Bởi vị thái hậu rất nhớ cháu trai, luôn quan tâm đến bệnh tình của hắn, chính vì vậy mà hắn đã đến cung thái hậu thỉnh an bà.
Hai bà cháu nói chuyện phiếm một hồi thái hậu nhìn dáng vẻ của hắn bằng đôi mắt đỏ hoe: “So với lần trước bà nhìn thấy cháu, hiện tại cháu còn gầy hơn, phải ăn cơm đầy đủ".
“Hoàng tổ mẫu yên tâm, cháu gần đây ăn uống rất tốt, rất nhanh lại có thể béo lên thôi.”
“Đứa nhỏ của Lâm Thái uý đã được hứa gả cho cháu trai nhà trữ quốc công, là ai gia cho phép, cháu có oán giận ai gia?”
Dạ Lăng Bắc Sơn vội vàng nói: “Không dám oán giận tổ mẫu, là cháu cùng với Lâm tiểu thư vô duyên vô phận, nàng có thể tìm được phu quân, cháu cũng thành tâm chúc phúc.”
Đáy mắt thái hậu không khỏi hiện lên vẻ bị thương: “Bắc Sơn, cháu không thích những cô gái khác sao?”
Trong đầu hắn vụt qua bóng hình của một người nhưng ngay bản thân hắn cũng cảm thấy hoảng sợ, lập tức bối rối trả lời: “Hiện tại cháu không muốn suy nghĩ đến chuyện tình cảm, mong tổ mẫu không cần lo lắng..
Nếu hắn đã nói như vậy, thái hậu cũng không cưỡng cầu.
Dù sao tình huống hiện tại của hắn, muốn có con nối dõi tông đường là chuyện không có khả năng.
Nha hoàn đứng bên cạnh thấy ấm trà đã hết, vội chạy đi pha thêm.
Ai ngờ cầm cái chén không cẩn thận làm đổ ly trà lên người Dạ Lăng Bắc Sơn.
Nha hoàn sợ hãi quỳ sụp xuống, run rẩy cầu xin tha tội “Nô tỳ ngu dốt, mong điện hạ tha mạng"
Thái hậu vừa định trách phạt, Dạ Lăng Bắc Sơn liền cười cười xua tay: “Việc nhỏ thôi mà, đứng lên đi.”
“Việc gì cũng vụng về, có chút chuyện mà cũng không làm xong, từ hôm nay trở đi không đẹp phép hầu hạ trong sảnh nữa. Thái hậu sau khi mắng nô tỳ xong liền bảo mama đưa Dạ Lăng Bắc Sơn đi thay xiêm y".
Sau khi gặp thái hậu xong, Dạ Lăng Bắc Sơn đẩy xe lần về phía Ngự hoa viên. Đi ngang qua cái ao nhỏ, hắn liếc mắt một cái liền thấy được
Mai Ngọc Dương đang ngồi cạnh đó cho cá ăn, thấy cảnh tượng đó hắn không khỏi nở một nụ cười ôn nhu.
“Ngọc Dương ”.
Hắn gọi nàng một tiếng: “Sao lại ở đây nhìn cá, không phải đi ngắm hoa sao?”
“Tam ca, huynh đã về rồi, ai da, muội vốn dĩ muốn đi thưởng cúc, nhưng mà…”
Nàng lén lút nói: “Mùi hương trên người những phi tần trong cung thật sự quá nặng, cái mũi của muội so với những người khác luôn nhạy bén hơn, sự kết hợp của các loại phấn son thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của muội”
“Như vậy sao, huynh cũng không thích mùi hương quá nồng, vậy huynh ở đây cùng với muội.” Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một thứ cứng như đã quệt vào tại Mai Ngọc Dương, bắn thẳng về nơi cao của cái cây. Mai Ngọc Dương cùng Dạ Lăng Bắc sơn liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy kinh hãi, nhận thấy có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Nàng còn không kịp tìm ra kẻ đã ném thứ gì đó đã mơ hồ nghe thấy tiếng vo vẽ của bầy ong.