Mai Ngọc Dương rất không coi nghĩa mà bán Dạ Lăng Thiên Lương: “Ta là trong lúc vô tình đụng phải Lục đệ, bị hán kéo đi".
Dạ Lăng Thiên Lương một lời khó nói hết nhìn nàng một cái, Mai Ngọc Dương lo lắng Dạ Lăng Chi nguyệt nói lời đả thương người, đành phải xin lỗi Hồng Nhã: “Cô nương, hôm nay tại hạ có chút việc gấp cần rời đi, không thể phụng bồi, mong cô nương tha thứ.”
“Vậy ta thì sao?” Dạ Lăng Thiên Lương trông mong nhìn qua.
Mai Ngọc Dương như Vương bà bán dưa đem hắn đẩy ra “Thực không dám giấu giếm, đệ đệ ta cầm nghệ hơn cả ta, nếu là hôm nay hàn tham gia so tài, người nổi bật là hắn. Không bằng để đệ đệ ta bồi cô nương tâm sự, giải buồn?”
Hồng Nhã không quan tâm cười cười: “Cũng tốt".
Từ Yên Vũ lâu ra, Dạ Lăng Chi nguyệt nhíu mày: “Bản vương cũng không biết Vương phi còn có sở thích này, một nữ tử lại thích mỹ nhân?” “Giúp lão Lục mà thôi, vương gia yên tâm, ta đối với vương gia yêu thương vô cùng thiên địa chứng giảm, có một không hai".
Nàng lời nói này qua loa vô cùng, không hề có thành ý, Dạ Lăng Chi nguyệt căn bản không tin.
Hắn nhịn không được hỏi. “Ngươi học đàn khi nào? Nhớ không lầm, năm ngoái hoàng cung thiết yến mời nữ nhi quan viên tham gia, người biểu hiện rất tệ”
Năm ngoái nàng bị Mai Ngọc Linh thiết kế, không thể không đánh đàn, kết quả bị cả đám người phỉ nhổ xem thường. Nàng đành phải nói: “Vương gia quên sao, ta trước đó cố ý che giấu.”
“Trừ cầm nghệ những mặt khác như thế nào?”
Mai Ngọc Dương khiêm tốn nói: “Cũng bình thường”
Dạ Lăng Chi nguyệt cười nhạo một tiếng: “Không ngờ Vương phi tài nghệ tình tuyệt, nếu không phải tận lực giấu diểm, sợ là vang danh thiên hạ".
Nàng giả vờ khách sáo: “Không dám nhận ” “Lừa gạt bản vương lâu như vậy, chơi vui sao?” “Tạm được.” Mai Ngọc Dương không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Ta xem những thứ này cũng chả là gì, dù ta tài hoa xuất chúng hơn nữa, thì trong lòng vương gia cũng là không bằng Trắc Phi”
Dạ Lăng Chi nguyệt bị nàng nói đến nhíu mày, lại không cách nào phản bác, đành nói: “Ngươi hiểu được như vậy thì tốt ".
Hai người đấu khẩu, bỗng nhiên Dạ Lăng Chi nguyệt ngừng lại, giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi, nhìn Mai Ngọc Dương rồi thấp giọng “xuỵt”, ra hiệu nàng không cần nói. Mai Ngọc Dương tức thời bất động, căng thẳng lên, chẳng lẽ có gì bất thường?
Sắc trời đã muộn dần, trên đường đã không có người nào, xung quanh là sự an tĩnh quỷ dị.
Dạ Lăng Chi nguyệt im lặng nhìn Mai Ngọc Dương há to miệng: “Tới.”
Nàng đành phải rón rén ngồi bên cạnh hắn, ai ngờ còn chưa ngôi vững vàng, xe ngựa liên kịch liệt lắc lư, bắt đầu chuyển động. Một trận kiếm khí bén nhọn chém xuống tới, hộ vệ trong lúc vội vàng phòng thủ, trên cánh tay không cẩn thận bị chặt một kiếm.
“Đợi ở trong "Dạ Lăng Chi nguyệt để Mai Ngọc Dương lại, lập tức phi thân ra, cùng thích khách đánh thành một trận.
Hai ám vệ gần đó cũng nhảy xuống, nhưng bên ngoài lại đến hơn mười người.
Thích khách đều là thân thủ bất phàm, một địch mười, bọn họ vô lực ứng phó.
Mai Ngọc Dương ngồi trong xe không thấy tình huống bên ngoài, trong lòng bất ổn, nhịn không được vén màn lên nhìn ra phía ngoài.
Một thích khách mượn lực giẫm lên thân cây hướng nàng vọt qua, trường kiểm trong tay trực chỉ về phía Mai Ngọc Dương.
Dạ Lăng Chi nguyệt phát giác được, quát to một tiếng: “Đi vào!”
Nàng vội vàng trốn vào, nhưng người kia đã giẫm trên yên, đã muốn giết tới, Dạ Lăng Chi nguyệt đành phải nỗ lực phân thân, một tay lôi kéo thích khách xuống ngựa.
Hắn thấy Mai Ngọc Dương sắc mặt trắng xanh, lo lắng nàng bị thương, nhịn không được hỏi: “Bị thương sao?”
“Không có, vương gia cẩn thận!
Phía ngoài hộ vệ vội vã hô một tiếng: “Vương gia, bọn hắn lại tới thêm người, căn bản giết không hết Người còn lại nói: “Vương gia mau dẫn Vương phi đi nhanh, có thuộc hạ yểm hộ".
Dạ Lăng Chi nguyệt không do dự nữa, hai ba lần mở dây buộc xe ngựa, đem bạch cưỡi ngựa đi, đem Mai Ngọc Dương bảo hộ ở trong ngực hai người cùng nhau lên ngựa.
Hắn kẹp lấy ngựa bụng: “Gia!”
Bạch mã phi cực nhanh, lập tức có ba người vận khinh công vượt nóc băng trưởng, đuổi theo bọn họ. Đến chỗ giao lộ, ba người này nhao nhao nhảy xuống làm thành một vòng vây, Dạ Lăng Chi nguyệt nói bên tai Mai Ngọc Dương: “Đợi lát nữa bản vương cản bọn họ lại, ngươi giục ngựa hồi phủ, một đường chạy thẳng, tuyệt đối không được quay đầu
Mai Ngọc Dương quay đầu nhìn hắn: “Vương gia.”