Trà Thanh giật nảy mình, ghét bỏ xua tay: “Tiểu ăn mày từ đầu đến, dám đụng vào vương phi, người không muốn sống sao!” “Ta, ta không muốn va chạm vương phi".
Tiểu ăn mày ủy khuất nhìn Sở băng: “Phu nhân, ngài không biết ta sao, hôm trước ngài cho bạc ta trong đêm mà, mẫu thân ta thêu một hầu bao muốn tặng ngài”
Hắn run rẩy móc ra từ trong ngực một các hầu bao, mong đợi nhìn nàng, bởi vì không cẩn thận, đụng phải Sở băng, Sở băng lui về phía sau. “Tay bẩn, đừng đụng ta!”
trà Thanh đoạt lấy hầu bao trong tay giẫm lên: “Vương phi chúng ta vô cùng tôn quý, sao lại biết đồ tiện nhân này, còn cả đồ đê tiện này. Đừng mưu toan làm thân với nương nương, ngươi không nên tới gần!”
Tiểu ăn mày mờ mịt nhìn nàng, dường như không hiểu vì sao người trước mặt lại hoàn toàn không giống, chẳng lẽ hắn nhận nhầm người?
Sở băng mất kiên nhẫn, lại còn mang một bụng tức giận không có chỗ phát tiết. Nàng không kiên nhẫn nâng rèm cửa lên rồi phân phó thủ hạ “Người đầu, có tên ăn mày bẩn thỉu làm bẩn quần áo của bổn cung. Nhanh chóng xử lý cho ta.”
Nàng không phải người kia.
Tiểu ăn mày thấy rõ mặt mới xác nhận mình làm người, thật kỳ quái, hãn có trộm theo xe ngựa thấy xe ngựa vào Vương phủ. Còn chưa biết chuyện gì thị vệ giữ cửa xông tới, đánh hàng một trận.
Hài tử còn nhỏ vì thiếu dinh dưỡng nên thấp bé, thân thể vô cùng yếu chưa từng chịu qua trận đòn roi nào. ôm thân thể khóc nấc, muốn giải thích: “Ta nhận nhầm…. đừng"..
Trong khi đó hộ vệ khó xử nhìn Sở băng nhưng vẻ mặt nàng ta không thay đổi, Trà Thanh không vui nói y phục nương nương mới vừa may xong, vô cùng quý giá.
Bọn họ tiếp tục động thủ,, Mai Ngọc Dương sau khi tỉnh lại thì ra ngoài đi dạo, vừa đến gần cửa lại nghe âm ĩ. Nàng mang theo Tiểu Hồng bước ra: “Chuyện gì ồn ào the?”
Sở băng vừa thấy nàng thì lập tức thay đổi thái độ, yếu đuổi mở miệngương phi, bọn hạ nhân đang giáo huấn tên ăn mày. băng nhi muốn ra ngoài, đột nhiên chạy tới muốn tổn thương ta, làm ta sợ.
Mai Ngọc Dương không tin, ăn mày sao làm tổn thương nàng ta.
Nàng trầm giọng phân phó: “Dừng tay cho bản cung ta?
Bọn hạ nhân ra bên cạnh, Mai Ngọc Dương đi tới, cảm giác tử năm trên đất vô cùng quen mắt.
Trong lòng căng thẳng, xổm xuống nhìn rõ mặt
Đứa nhỏ nghĩ ai đó muốn đánh tiếp, ôm đầu thút thít: “Ta sai rồi, đừng đánh,”.
Tên ăn mày nghe được âm thanh quen thuộc, chậm rãi buông tay quay đầu, nhìn nàng nở nụ cười: “Phu nhân ta tới tìm người ".
Trong lòng Sở băng căng thẳng, chuyền gì vậy, thì ra tên ăn mày này muốn tìm Mai Ngọc Dương?
Đương nhiên nàng nhớ rõ hắn, nhìn thấy khuôn mặt toàn máu, mắt liền ẩm ướt. “Ngươi, ngươi làm sao tìm được đến đây?” “Hôm qua nhận được đại ân của phu nhân, ta không nhịn được mà chạy theo xe ngựa, thấy ngài vào Tứ vương phủ.
Hài tử áy náy cúi thấp đầu “Mẹ ta nghe ta kể muốn cảm tạ lòng tốt của phu nhân, cố ý làm túi thơm muốn đưa cho người nhưng ta ngu ngốc nhận nhầm người đem túi đưa cho Trắc phi nương nương, bây giờ túi thơm cũng bị bẩn.
Nàng nhịn nước mắt nhìn túi thơm đã bị biến dạng, nước mắt lại rơi, Mai Ngọc Dương nhìn thấy trong lòng lại co rút.
Nàng thuận mắt nhìn sang, Trà Thanh chột dạ muốn đem túi thơm giấu đi, nhưng bị Mai Ngọc Dương đoạt được.
Mai Ngọc Dương tỉ mỉ nhìn, chậm rãi nằm chặt tay.
Tiểu ăn mày cúi đầu: “Xin lỗi phu nhân, đồ vật hư rồi.” “Không sao, nó còn tốt, làm sạch có thể dùng. Mai Ngọc Dương trấn an nhéo mặt nhỏ của hắn, lại sở lên vết màu. Nàng đưa túi thơm cho Tiểu Hồng cất kỹ, nheo mắt đứng dậy đi về phía Sở băng.
“Trắc phí, không bằng cho bản cung lời giải thích, cái gì gọi là tiểu ăn mày có ý đồ tổn thương ngươi? Một đứa bé nhận nhầm người, muốn đem lễ vật tặng mà vào miệng người tổn thương sao?”
Sở băng với giải thích: “Vương phi, không phải, hắn đột nhiên chạy tới nắm váy ta, còn làm bẩn váy ta. Ta chưa hề gặp qua chuyện này nên nhất thời kinh hãi” “Làm bẩn chỗ nào chỉ ta xem!”
Đương nhiên nàng ta chỉ không ra, bởi vì cái váy này sạch sẽ mới tình, không chút vết bẩn. Mai Ngọc Dương nằm chặt tay, không nhịn nữa: “Vương gia thường nói người tâm địa thiện lương, trong mắt ta, nữ nhân như người đúng là lòng dạ rắn rết” Trà Thanh không phục mạnh miệng: “Vương phi lời này quả đáng rồi, Trắc phi chùng ta làm nhiều việc thiện, rất nhiều người biết. Rõ ràng tiểu ăn mày này lỗ mãng xông tới, ai biết hắn có phải thích khách không, chúng ta muốn phòng bị mà thôi.” “Thích khách, hài tử nhỏ như vậy, ngươi nói với bản cung đó là thích khách sao. Huống chi hắn chỉ là tặng túi thơm, đây chuyện thích khách nên làm sao? Chủ tớ hai người quả nhiên lòng dạ độc ác, không ai tốt cả".
Sở băng đỏ mắt bộ dạng đáng thương nức nở: “Vương phi vốn chán ghét ta, hiểu lầm ta cũng không có gì lạ, Băng nhi không có gì để nói".
Nàng mỉa mai cười nhạo: “Người làm ra chuyện tàn nhẫn đương nhiên không nói được lời nào".
Ngay trước một đảm hạ nhân Mai Ngọc Dương không khách khi quở trách Sở băng hận không thể chém nàng muôn mảnh. “Công đạo tại lòng người, Bang nhi không muốn giải thích".
Vương phi muốn nghĩ sao cử tự nhiên. Nàng mang theo Trà Thanh quay người muốn đi, nhưng Mai Ngọc Dương giữ Trà Thanh lại. “Dừng lại! Bản cung cho ngươi đi sao, một chút phép tắc cũng không có ” Trà Thanh bị dọa mặt trắng bệch: “Vương phi muốn thế nào?”
Mai Ngọc Dương giơ tay lên hung hăng rút hai bàn tay Trà Thanh, phân phó hộ vệ: “Người đầu, ỷ thế làm việc ác, khinh nhục hài tử bôi nhọ danh dự vương phủ, còn bất kính với bản cung, đánh!”
Ai không biết Trà Thanh là hồng nhân bên cạnh Sở băng, nhất thời không dám lên còn chần chừ.
Nàng cười lạnh: “Các người phản rồi, bản cung đường đường là vương phi, không thể dạy dỗ chó bên cạnh trắc phi sao?”
Chu An nhận được tin chạy tới, vừa tới gần nghe Mai Ngọc Dương nói câu này, trong lòng giật mình, vội tiến lên: “Tiểu nhân tới chậm, Vương phi làm sao vậy ạ?”
Mai Ngọc Dương đẩy Trà Thanh lên trước. “Ba mươi đại bản, thiếu một gậy, bản cung hỏi tội ngươi!
“Vâng.” Chu An phất tay, để người dẫn Trà Thanh đi.
Sở băng không dám tin nhìn Chu An: “Chu quản sự, Trà Thanh thân thể suy yếu, làm sao chịu được nghiêm hình. Nàng lạnh lùng quét mắt: “Trắc phi, đứa nhỏ này càng gầy yếu, cũng chưa thấy ngươi động lòng thương hại nha?” “Có rảnh quan tâm hạ nhân, không bằng quan tâm quan tâm mình đi. Người là vương gia sủng,bản cung không đánh người, nhưng là hôm nay không phạt, bản cung khó nhịn được.” “Đi, quỳ gối trong hoa viên, không quỳ đầy hai cạnh giờ không cho phép đứng lên!”
Sở băng hoảng sợ nhìn nàng nhưng Mai Ngọc Dương ánh mắt như đuốc, không có ý nhượng bộ. Nàng không cam lòng cắn môi một cái, nghĩ lại, hiện tại Mai Ngọc Dương có thể ngang ngược như vậy còn không phải là bởi Dạ Lăng Chi nguyệt chưa biết chuyện.
Chờ y biết nàng như thế đối đãi mình thế này, chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Quỳ thi quỳ, dù sao sẽ có người giúp mình xả giận!
Sở băng bộ dạng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, tìm một chỗ sạch sẽ quỳ thẳng tắp.
Chu An chắp tay về phía Mai Ngọc Dương:“Vương phi còn gì phân phố?”
Mai Ngọc Dương tự tay ôm hài tử mang về: “Đem thuốc trị ngoại thương trong phủ đưa đến Tịch Chiếu Các "
Chờ bọn họ vừa đi, một tên hộ vệ ngốc hối: “Quản sự, so ngài lại nghe theo Vương phi? Nếu vương gia biết, chắc chắn sẽ giận dū.”
Trên mặt Chu An nhàn nhạt: “Nàng là Vương phi, chính là nữ chủ nhân Vương phủ. Dựa theo phép tắc, trừ vương gia tất cả chúng ta đều nên nghe lệnh của nàng. Nếu có lần sau nữa, các ngươi không được chống lại, nếu không, đều đi lĩnh gậy".