Ái Phi Lên Ngôi!!!!

Chương 19




Hai người lộ ra vui mừng, Dạ lăng chi nguyệt bước vào, nhét đan dược vào miệng nàng, dùng sức nhấc hàm dưới nàng lên, để dược được nuốt vào.

Khi nghe tin truyền tới, Dạ Lăng Chi nguyệt nhanh chóng tiến cung lấy giải được nên chỉ nhìn lướt qua nàng.

Lúc ấy Mai Ngọc Dương bị người dùng ván gỗ khiêng về, trên người y phục trắng, vải đắp lên cũng màu trắng.Ban ngày nhìn qua vô cùng chói mắt.Hiện tại người kia đang an tĩnh nằm đó, gương mặt không chút huyết sắc, môi cũng nứt ra, màu đỏ chói mắt tứa ra, bàn tay và khuôn mặt gầy đi một chút.

Chỉ là qua một đêm mà lại thay đổi đến vậy!!

Lý Huyền nhẹ giọng nói: “Vương gia ngoài Thiên là tần, trong cơ thể Vương phi còn tồn một loại độc khác, nhưng thuộc hạ không rõ độc kia là gì, độc kia sợ là đã ở trong cơ thể nhiều năm, nếu tức giận sẽ khí huyết công tâm. “Nàng là tiểu thư Mai phủ, ai hạ độc nàng chứ?”

Dạ Lăng Chi nguyệt nói xong thì dừng một chút, dĩ nhiên nghĩ tới quan hệ phức tạp của Mai gia, cũng không nói nữa.Người trên giường bệnh bỗng giật khỏe miệng, lại thở ra một hơi,

Thái y kề sát nghe, vui mừng nới với Dạ Lăng Chi nguyệt: “Vương gia, Vương phi có ý thức, muốn uống nước.

tiểu Hồng vội bưng chén nước ấm tơi, đút mấy cũng không uống được, vừa kề miệng lại chảy ra.Lý Huyền căng da đầu nói với y: “Vương phi không cử động, Vương gia chịu dùng miệng cho nàng dùng nước thì tốt rồi.”

Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn hai cánh môi khô khốc của Mai Ngọc Dương, cười nhạo: “Năm mơ, để nàng khát tiếp đi.Mai Ngọc Dương tỉnh lại đã là ban đêm, trước ngực đau đớn.Nàng cảm thấy bản thân bị một nội lực mạnh mẽ đẩy ra, lại họ mạnh vài tiếng, hộc ra một ngụm máu bầm.

Lý Huyền thở dài nhẹ nhỏm: “Vương phi cuối cùng cũng tỉnh. Hắn đỡ nàng ngồi dậy, rồi để nàng uống hết hai chén dược.

Mai Ngọc Dương bức hết độc, ý thức cũng rõ ràng hơn. “Sư phụ.” Nàng thấp giọn nói: “Đa tạ ngươi.” Lý Huyền thấy sự bình tĩnh của Mai Ngọc Dương thì chấn động.

Từ quỷ môn quan trờ về, nàng lại không hề quan tâm ai hạ độc nàng, cũng không quan tâm bản thân làm sao về được vương phủ,lại bình tĩnh gọi hắn là sư phụ.

Nhưng hắn lại hổ thẹn, ngượng ngừng nói: “Vương phi nên tạ vương gia, thuộc hạ y thuật không tỉnh thông, không giải được Thiên là tần, là do Vương gia vào cung gặp Hoàng thượng xin Thần phi nương nương đạn dược.

Mai Ngọc Dương nhàn nhạt a một tiếng: “Vậy sao? Thật không ngờ. “Ngoài ý muốn sao?Những bổn vương thấy Vương phi không hề kinh ngạc, dường như nằm mọi chuyện trong tay. Nhất thời Mai Ngọc Dương không chú ý bên cạnh còn người ngồi, sau đó Dạ Lăng Chi nguyệt đứng dậy tới mép giường, từ cao nhìn xuống nàng: “Vương phi không tò mò ai hạ độc sao?” “Vương gia muốn nói gì thì nói, cần gì vòng vo?” “Hiện tại, mọi người đều hoài nghi độc này liên quan tới Yến Vân, nhưng bổn vương biết, Yến Vân công chúa cùng Thần phi không thể hạ độc. Độc giết người hoàng thất chính là tội lớn, Yến Vân không ngu xuẩn tới mức dùng độc Du Bắc giết người. Có thể dùng độc này chỉ có một mục đích, người này không muốn người chết, mà là muốn đánh lạc hướng, đem mọi chuyền dời chú ý quan Yến Vân, bổn vương nói đúng không?”

Mai Ngọc Dương gật đầu: “Vương gia phân tích vô cùng có lý “Người hạ độc cũng không phải là người lúc trước hãm hại ngươi giết người, bọn họ nhằm vào người hoặc bổn vương, nên dùng cách này sẽ giúp người giải vây chuyện phạm tội, hiện tại ai để ý đến một bá tánh bị chết kia, đường đường là Tử vương phi vào ngục lại bị hạ độc, rõ ràng vu oan giá họa sau đó là giết người diệt khẩu.”

Ánh mắt Dạ Lăng Chi nguyet càng gần, Mai Ngọc Dương chậm rãi cười.

Nàng đã thay một bộ y phục sạch sẽ, tóc dài cũng được hạ nhân gội sạch, lúc này nhẹ rũ ngang eo.

Đôi mắt sáng rõ không chút để tâm thần sắc tiều tụy càng làm cho nàng trở nên lười biếng. “Vậy vương gia thấy ai là người hạ độc?” Dạ Lăng Chi nguyệt bước lên, dùng ngón tay năm cắm nàng.

Mai Ngọc Dương hết cách, đành nhìn hån.

Hằn dùng sức, không hề thương tiếc: “Vương phi đối với bản thân tàn nhẫn như vậy, không sợ trong cung không có giải được sao, không cẩn thận lại mất đi mạng nhỏ?”

Mai Ngọc Dương chớp mắt

Quả nhiên hắn rất thông minh, chân tướng vớ vẩn như vậy có thể nghĩ ra.

Nhưng sao trong cung lại không có giải dược, phải biết rằng lúc trước sứ thần đưa cho Thần phi bình đan hoàn kia do chính nàng luyện chế

Đồ vật như vậy Thần phi sẽ vô cùng quý trọng.

Vẻ mặt nàng mang theo sự khen ngợi với Mộ Dung Bắc Uyên, tươi cười càng thêm đậm: “Cũng nên cảm tạ Vương gia cố ý tìm Thần phi nương nương” “HỪ” Hắn ghét bỏ buông tay: “Bổn vương không phải cứu ngươi, bổn vương muốn người xác nhận phỏng đoán kia. Mai Ngọc Dương, ngươi thật to gan, vì thoát tội mà giá họa cho công chúa, nếu Hoàng thượng biết, đầu người không giữ được “Yến Vân công chúa từng vu oan cho ta nàng ta không hề vô tội, huống hồ.”

Nàng cố ý dừng lại, điều chỉnh trạng thái rồi nói:”Huống hồ ta cho rằng Vương gia sẽ tán thành cách làm này, rốt cuộc người không phải cứu ta, nếu ta ở trong ngục nói rõ mọi chuyện, sợ là sẽ liên lụy người khác.”

Dạ Lăng Chi nguyệt nheo mắt, ánh mắt sắc bén ngư dao: “Câm miệng!” Nhìn phản ứng của hắn thì biết chuyện này không thoát được liên quan tới Sở băng.

Mai Ngọc Dương cười một tiếng: “Vương gia nghĩ gì thế, ta nói người khác là Ngũ vương gia, cũng không phải là nữ nhân kia.

Sao nàng đoán ra được là lão ngũ? Sắc mặt y khẽ biến: “Sao ngươi lại cho rằng là hắn?” “Mai gia biết ta xem bệnh cho người khác, bên cạnh Mai Ngọc Linh luôn có người của Ngũ vương gia, đem người kia giết chết,Ngũ vường gia là người có lợi nhất. Có thể trừ bỏ Trưởng nữ Mai gia không được sủng ái, buộc phụ thân của ta chọn một trong hai người con rể, thứ hai, còn bôi đen tử vương phủ, một vị Vương phi tàn ác như vậy, vương gia là phu quân của ta không thể thoát tội.

Dạ Lăng Chi nguyệt định thần nhìn nàng lúc lâu, sau đó mở miệng: “Ngươi không phải Mai Ngọc Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.