Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 5




Người đàn ông ngồi trước bàn ăn mặc bộ quần áo được cắt may khéo léo, bộ tây trang màu đen chất liệu sang trọng phù hợp với dáng người thon dài, dưới chân là đôi giày da đen bóng lộn, ống quần thẳng tắp dài vừa phải, gọn gàng. Trang phục không những không làm mất đi khí thế toàn thân, mà còn rất hợp với đôi mắt sâu đen như hồ nước của anh, cùng với diện mạo có chút mạnh mẽ, anh chỉ cần ngồi đó, liền đủ cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.

Hạ Tử Nhược từ văn phòng giám đốc nhà hàng quay trở lại tiền sảnh. Cô vừa quan sát, tầm mắt liền đụng phải một vị khách nam như vậy.

Tướng mạo cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, không phải Hoắc Quý Ân thì có thể là ai?

Tới không được trốn không xong, cô điều chỉnh hơi thở, bất chấp khó khăn đi về phía anh.

Chờ cô đến gần, người đàn ông lúc này mới ngước mắt lướt nhìn cô một cái: “ Quản lý Hạ?”.

Chỉ là một cái nhìn thờ ơ thoáng qua nhưng sắc bén thu đối phương vào trong mắt, ngay lập tức khiến Hạ Tử Nhược có cảm giác bị một loại khí lạnh mạnh mẽ quất vào mặt, cô không tự nhiên vuốt tóc “ vâng” một tiếng.

Trong khi cô còn đang phỏng đoán tiếp theo đây người đàn ông này sẽ buông ra những lời mỉa mai như thế nào. Nhưng không ngờ Hoắc Quý Ân chỉ dùng khẩu khí đơn giản thoải mái để gọi món: “ Cho tôi một phần gan ngỗng xông khói súp nấm, một phần cá pecca và trứng cá muối, rượu vang petrus”.

Trong tích tắc, Hạ Tử Nhược rơi vào trạng thái giật mình bối rối, không lẽ anh ta thực sự đến để dùng cơm? Đại ma đầu không đến mắng người đương nhiên là chuyện tốt. Cô nhanh chóng dùng đơn điện tử, hỏi: “ Còn gì nữa không ạ?”.

“ Quản lý Hạ muốn giới thiệu gì à?”. Hoắc Quý Ân chỉ chỉ vào những món khác hiện trên thực đơn.

Sau khi được anh nhắc nhở, Hạ Tử Nhược mới giật mình nhớ ra anh đã đặt hai chỗ. Vì thế, cô làm hết phận sự giới thiệu: “ Chúng tôi có súp atiso kiểu Ý và món tôm hùm nướng hoành thánh Pháp rất ngon. Đặc biệt là atiso, có công hiệu giải độc, thích hợp ăn vào mùa đông”.

“ Ừm, được”. Hoắc Quý Ân gật gật đầu, hài lòng.

Đặt món suôn xẻ, cô hỏi: “ Bây giờ mang đồ ăn lên, hay là chờ vị khách nữa đến đây ạ?”.

“ Cô ấy đã đến rồi”. Anh thản nhiên trả lời.

Hạ Tử Nhược quay lại theo phản xạ… nhìn về phía cửa nhà hàng nhưng không thấy ai đi vào. Trong lúc cô còn đang lộ vẻ nghi hoặc – Hoắc Quý Ân không nhanh không chậm vươn tay về phía cô làm động tác mời ngồi.

Cô ư?!

“ Quản lý Hạ, tối nay cô là khách của tôi”. Anh nói.

Hạ Tử Nhược hoàn toàn ngây ngốc, ngạc nhiên nhìn gương mặt đối phương đang tỏ ra dửng dưng bình tĩnh, hơi thở vừa mới dịu xuống bỗng chốc lại tăng nhanh, bao phủ. Cô từ chối theo bản năng: “ Xin lỗi, S có quy định chúng tôi không được ăn cơm cùng khách”.

“ Tôi đã nói rồi, hiện tại cô không phải là nhân viên phục vụ mà là khách của tôi”. Giọng điệu của Hoắc Quý Ân không còn nhẹ nhàng như khi gọi món mà giống như…mệnh lệnh.

“… Chuyện đó cũng không được”. Khách hàng kiểu gì vậy chứ!

“ Cô định để tôi quấy rầy giám đốc nhà hàng của các cô lần nữa phải không?”. Anh nhướng mày hỏi.

“…”. Quá vô sỉ!

Câu nói của giám đốc Mã: “ Hãy phục vụ vị Hoắc tổng đó cho tốt, cần phải làm tất cả những gì họ yêu cầu” vừa vặn từ lỗ tai Hạ Tử Nhược nhảy ra ngoài. Tất cả đường lui dường như đã bị phá hỏng, cô chỉ có thể cứng người, ngồi xuống đối mặt với anh.

Cho đến khi mông chạm vào chiếc ghế dựa mềm mại, Hạ Tử Nhược vẫn có cảm giác không chân thực. Thời gian như vậy, địa điểm như vậy, vị khách như vậy… Tình cảnh này, cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng tất cả mọi thứ không phải là điều cô có thể lựa chọn hoặc thao túng. Thậm chí cô còn chưa kịp tìm hiểu ý đồ của Hoắc Quý Ân thì đã thất bại. Hạ Tử Nhược linh cảm, có lẽ ngoại trừ chuyện tấm séc kia, người đàn ông kia…. sẽ không cho cô có cơ hội nói “ không” lần thứ hai.

Hoắc Quý Ân mở miệng, nhưng không kiêu căng như trong dự đoán của cô, thậm chí còn mang theo chút suy ngẫm: “ Tôi rất tò mò, tiền đối với chị em cô không quan trọng sao?”.

Hạ Tử Nhược lần đầu nói chuyện với anh nên không tránh khỏi liên tục đề phòng, cô thẳng thắn trả lời: “ Tiền rất quan trọng, nhưng tiền không mua nổi tình yêu”.

Giọng điệu của cô gái lạnh lùng cứng rắn, hơn nữa, vẻ mặt căng thẳng ấy, khiến con ngươi Hoắc Quý Ân không khỏi tăng thêm vẻ dò xét và thích thú. Trong ánh mắt trong veo đen như mực chậm rãi ẩn hiện ý cười.

Người con gái này, không giống trong tưởng tượng của anh.

“ Cô có thể an ủi bản thân như vậy rất tốt”. Anh nói.

Đây không phải là lời khen tặng, Hạ Tử Nhược không biết có phải mình bị ảo giác hay không. Cô cảm thấy mỗi câu nói của đối phương nhìn như vô ý nhưng đều mang theo thâm ý sâu xa. Hạ Tử Nhược không phải là người có thủ đoạn, cô thích ăn ngay nói thẳng: “ Hoắc tổng, thực ra anh không muốn ăn tối cùng tôi đúng không? Anh muốn nói gì, xin hãy nói thẳng”.

“ Như trợ lý Khương Bình đã nói, tối nay tôi đến chính là để mời cô ăn cơm”.

Anh nói hết sức chân thành nhưng không hợp với vẻ kiêu ngạo lạnh lùng vô hình tỏa ra trên người.

Hạ Tử Nhược thấy anh không nhắc đến Khương Bình thì thôi nhưng vừa nhắc tới, vẻ thành khẩn lộ ra trên mặt anh lập tức cũng bị đập tan. Người đàn ông đó từng đe dọa cô, hạ nhục cô, mượn trợ lý Khương đến để nói chuyện. Vì thế, cô không mặn không nhạt đáp lễ một câu: “ Không phải để em trai tôi và em gái anh chia tay nhau sao? Anh không cần phải hao tâm tổn sức, vừa đấm vừa xoa như thế. Đối với chuyện này, chúng ta có chung quan điểm”.

Vẻ mặt Hoắc Quý Ân hơi cứng đờ, cong miệng cười. Anh bị người khác đánh bại, đây là lần đầu tiên, giọng nói trầm thấp lạnh hẳn đi: “ Tôi làm vậy là vì tương lai của em gái. Tôi muốn thay nó sắp đặt thật tốt. Tôi không cho phép bất cứ người nào không nên xuất hiện, xuất hiện bên cạnh nó…”.

Người đàn ông với dáng vẻ kiên định lạnh lùng mới thực sự là bộ mặt thật của anh. Mọi biểu hiện giả dối lúc trước nháy mắt đã bị xé toạc, vị trí của anh rốt cuộc cũng đã lộ nguyên hình.

“ Những lời đó sao anh không nói với em gái mình?”. Hạ Tử Nhược cắt ngang lời anh.

“ Nói rồi nhưng nó không nghe”.

“ Anh quản không được em gái nên bắt tôi gây áp lực với em trai?”.

Hoắc Quý Ân từ chối cho ý kiến, khinh mạn hỏi lại: “ Có vấn đề gì sao?”.

“ Tôi cũng có em trai”. Ngọn lửa nóng trong lòng Hạ Tử Nhược vốn đã bị chặn lại, giờ lập tức bùng phát, sự sợ hãi khó hiểu sinh ra khi cô phải đối mặt với con người này cũng bị cháy sạch không còn sót lại chút gì: “ Tôi coi trọng em trai tôi không ít hơn anh coi trọng em gái anh. Anh không thể vì có tiền mà thấy người thân của mình đáng coi trọng hơn người khác, không thể không kiêng nể mà đem tôn nghiêm của người khác dẫm nát dưới chân”.

Đã lâu cô không hăng hái nói một tràng dài như vậy, sau khi nói xong, Hạ Tử Nhược cũng cảm thấy khó tin. Cô vì Hoắc Quý Ân mà ở đây chịu mọi ủy khuất, nên muốn phát tiết tất cả ra ngoài, sau đó trả lại anh không chút dư thừa.

Nhưng tính tình người đàn ông không được tốt lắm, đương nhiên không nói bất cứ điều gì.

Không biết do Hoắc Quý Ân chưa từng nghe nói như vậy hay do anh chưa từng gặp người con gái nào như Hạ Tử Nhược, cho nên yết hầu anh chuyển động lên xuống, ngay cả một câu phản bác cũng không thốt ra.

Anh trầm mặc liếc nhìn Hạ Tử Nhược.

Khuôn mặt người con gái thanh lệ tinh tế, sạch sẽ sáng sủa, mũi và môi xinh xắn đẹp đẽ, thoạt nhìn dịu dàng khiến người ta soi không ra dấu vết. Cặp mắt hạnh mang theo hương vị không giống nhau. Còn đó là hương vị gì thì Hoắc Quý Ân nhất thời không nghĩ ra. Có lẽ là lạnh lùng, có lẽ là trong trẻo, hay là một loại hương vị nào đó khiến khuôn mặt trầm tĩnh bớt vẻ trẻ con.

Khi Hạ Tử Nhược nhận ra anh đang nhìn mình thì Hoắc Quý Ân đã lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, chỉ nghe thấy anh hỏi: “ Quản lý Hạ, cô đã từng yêu chưa?”.

Đề tài này…

Hạ Tử Nhược ngẩn người, hỏi ngược lại: “ Hoắc tổng, anh thì sao?”.

Rõ ràng anh là người tung vấn đề ra trước vậy mà có người dám bật hỏi lại anh, người con gái kia đúng là giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Chần chừ mất nửa ngày, Hoắc Quý Ân mới dùng giọng mũi trả lời: “ Ừ, đã từng”.

Nhưng từ biểu hiện hờ hững được trang bị vô cùng tốt của anh, không hiểu sao Hạ Tử Nhược lại cảm thấy chột dạ?

Cô không mải miết suy nghĩ nữa mà thuận thế hỏi theo: “ Nếu Hoắc tổng nói đã từng yêu, chắc cũng biết tình yêu không phải món đồ có thể nắm hay buông thoải mái. Tôi cần chút thời gian để khuyên Tử Bằng và Hoắc Đình Đình chia tay”.

“ Bao lâu?”. Thái độ của Hoắc Quý Ân đã mềm hơn rất nhiều so với lúc trước.

Hạ Tử Nhược ngẫm nghĩ: “ Một tháng”.

“ Được”. Anh đáp.

Hai người hai chiến tuyến đã đạt được sự đồng thuận. Đối với Hoắc Quý Ân mà nói, cuộc đàm phán này tuy không đạt được hiệu quả nhanh chóng nhưng ít nhất chuyến đi coi như không tệ.

Đúng lúc đó, đồ ăn được mang lên, là Tống Nhã bưng tới.

Lén lút nhìn người đàn ông bên bàn ăn, cô nàng không khỏi thổn thức một trận. Nếu bỏ qua bộ đồng phục trên người chị Hạ thì chị ấy và Hoắc tổng quả là xứng đôi.

Tống Nhã thành thạo dọn xong đồ ăn, khi cúi người lui ra, cô nàng còn ranh mãnh trừng mắt nhìn Hạ Tử Nhược, cao giọng nói: “ Chúc hai người dùng cơm ngon miệng”.

Ngon miệng cái đầu ngươi ấy!

Bị Tống Nhã làm gián đoạn, Hạ Tử Nhược đem sự chú ý quay lại hiện thực.

Cô đưa mắt nhìn những món ăn tinh xảo rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy không được tự nhiên. E là bữa tiệc lớn này cô không có phúc để hưởng thụ: “ Hoắc tổng, nếu chúng ta đã nói chuyện xong, anh bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon này đi, tôi xin lỗi không thể tiếp được”.

Không ngờ, trong khoảnh khắc cô vừa đứng lên, Hoắc Quý Ân đã nắm tay cô giữ lại.

Hạ Tử Nhược trong lòng kinh hãi, theo bản năng muốn rụt tay về nhưng nhất thời không dám. Có lẽ vì căng thẳng mà nảy sinh ảo giác, cô mơ hồ cảm nhận được sức mạnh bàn tay của người đàn ông, lòng bàn tay rất nóng, gần như thiêu đốt da cô.

“ Hoắc tổng, anh làm gì vậy?”. Cô không dám di chuyển quá nhiều, giọng nói không quá cao để tránh quấy rầy đến những khách khác đang dùng cơm.

Với quan hệ của bọn họ, động tác đó của Hoắc Quý Ân xem như lỗ mãng, nhưng dường như anh không nhận ra điểm này.

Anh chỉ điềm tĩnh và nói: “ Cô ngồi cùng tôi, tôi không có thói quen ăn cơm một mình”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.